Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 981: Chương 981: Đã lâu Ngọc Kinh Thành




Xa xa, dãy núi vạn khe, cổ thụ mọc lên san sát như rừng, để lộ ra Mãng Hoang chi khí, có Hoang Thú cường đại gào rú, hung cầm kêu to, bọn hắn đã đến địa giới của Đại Hoang Sơn.

Khương Tư Nam nhìn sông núi quen thuộc trước mắt, tâm tình cũng có chút kích động, rời nhà năm năm, hôm nay rốt cục trở lại rồi.

Lúc này đây trở lại, Khương Tư Nam chẳng những có lực lượng cường đại quan sát toàn bộ Chân Cương giới, hơn nữa mang theo hai vị lão tổ Thiên Tuyệt Địa Diệt đến, tìm được tin tức Khương gia tổ địa, hoàn thành ý nguyện của gia gia cùng với các vị tiền bối.

- Ca ca, chúng ta là về Ngọc Kinh Thành trước? Hay đi Đại Hoang Bí Cảnh trước?

Khương Vũ Điệp ôm cánh tay của Khương Tư Nam dí dỏm nói, đi tới Càn Nguyên vực, tâm tình của nàng cũng cực kỳ hưng phấn.

Khương Vũ Điệp đi rồi, chuyện đã xảy ra ở Càn Nguyên vực, Khương Tư Nam cũng nói cho nàng, bởi vậy nàng cũng biết hôm nay Đại Hoang Bí Cảnh cùng Ngọc Kinh Thành đều ở trong tay Khương gia khống chế.

- Về Ngọc Kinh Thành a! Gia gia, đại bá còn có Đại ca có lẽ đều ở đó, Đại ca là Hoàng đế của Đại Càn Vương Triều, giờ phút này nói không chừng đang vào triều cũng nói không chừng!

Khương Tư Nam cười trêu ghẹo nói, mặc dù Đại Hoang Bí Cảnh ở trong khống chế của Khương gia, Linh khí dồi dào, là một Thánh Địa tu luyện, nhưng mà Khương Tư Nam biết rõ, dùng tính tình của lão gia tử, chắc chắn sẽ không đứng ở trong Đại Hoang Bí Cảnh, lão gia tử vẫn quen ở trong Ngọc Kinh Thành.

Ánh nắng sáng sớm kim sắc, từ trên đường chân trời đằng xa bay lên, xuyên thấu tầng mây hoa mỹ, chiếu qua dãy núi, xuyên qua rừng cây, đảo qua đại địa mênh mông, cuối cùng chiếu rọi ở trên tường thành Ngọc Kinh Thành pha tạp.

Ánh sáng chói lọi, ôn hòa mà mỹ hảo, chiếu vào trên mặt người đi đường buồn ngủ mông lung, chiếu vào khôi giáp thiết giáp boong boong trên tường thành, cũng chiếu vào trong con ngươi kiên nghị của quân thủ thành, tỉnh lại đế quốc khổng lồ này.

Khi đám người Khương Tư Nam đứng ở trong hư không, nhìn thành trì cổ xưa phía xa, đắm chìm trong ánh mặt trời, tuy cũng không tính xa hoa cùng cao lớn, nhưng lại có một loại cảm giác thân thiết.

Gió sớm có chút lạnh, trong không khí có hương thơm bùn đất, ngoài cửa thành là mảng lớn mảng lớn cây cải dầu hoa, trên quan đạo bụi đất tung bay, có thương nhân xe ngựa vội vàng chạy về phương xa.

Hết thảy yên tĩnh mà mỹ hảo.

Khương Tư Nam nhìn hết thảy, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa.

- Ngọc Kinh Thành, ta đã trở về!

Khương Tư Nam thì thào tự nói, trong nội tâm bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác gần hương lo lắng, không biết những người quen trong trí nhớ kia, hôm nay trôi qua như thế nào? Còn ở trong thành trì cổ xưa kia hay không.

Khương Vũ Điệp đi tới bên người Khương Tư Nam, khẽ cười nói:

- Ca ca, chúng ta lập tức có thể nhìn thấy đám người gia gia rồi, sao huynh lại đột nhiên trở nên có chút đa sầu đa cảm? Đây cũng không phải là phong cách của huynh a!

Khương Tư Nam sủng nịch sờ lên cái đầu nhỏ của Khương Vũ Điệp, cười nói:

- Đúng vậy, sắp nhìn thấy đám người gia gia rồi, ta đây là cao hứng, tiểu nữ tử như ngươi biết cái gì!

- Đây chính là thành trì Khương gia chúng ta kiến tạo sao?

Khương Thiên Tuyệt chậm rãi nói, trong ánh mắt có một tia kỳ dị.

- Đúng vậy! Hai vị lão tổ, tòa Ngọc Kinh Thành này đã tồn tại hơn một ngàn năm, nghe nói là tổ tiên đời thứ nhất thành lập, có lẽ là Khương Thái Hư lão tổ!

Khương Tư Nam khẽ cười nói, tuy nhìn quen Thiên Cung cùng động thiên phúc địa mênh mông của Chân Cương giới, nhưng chỉ có tòa Ngọc Kinh Thành sinh hắn nuôi hắn này, mới để cho hắn cảm giác được thân thiết nhất.

- Ngọc Kinh Thành. . . Ngọc Kinh Thành, chỉ sợ Tư Nam ngươi cũng không biết lai lịch của Ngọc Kinh Thành a?

Khương Thiên Tuyệt có chút thở dài một hơi nói:

- Bầu trời Bạch Ngọc Kinh, mười hai lầu năm thành, Tiên Nhân phủ phàm trần, kết tóc thụ trường sinh. Bởi vì Ngọc Kinh Thành này chính là danh tự thành trì của Khương gia tổ địa chúng ta, coi như Thái Hư tộc huynh đi tới nơi vắng vẻ này, như trước không có quên tổ địa Khương gia chúng ta a!

- Khương gia tổ thành, Ngọc Kinh Thành sao?

Ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên, nguyên lai Ngọc Kinh Thành này thậm chí có lai lịch như vậy.

- Tư Nam, mang bọn ta vào thành a! Ta đã cảm thấy trong Ngọc Kinh Thành này có không ít người huyết mạch Khương tộc, xem ra quả nhiên như lời ngươi nói, đây là một địa phương kỳ dị!

Khương Địa Diệt cũng khẽ mĩm cười nói, vừa rồi Nguyên Thần của hắn đảo qua cả tòa Ngọc Kinh Thành, phát hiện rất nhiều người Khương tộc, khoảng chừng mấy chục vạn người, để cho trong lòng hắn cũng có chút kích động cùng chờ mong.

Khương Tư Nam gật đầu nói:

- Tốt! Bất quá Ngọc Kinh Thành này là một thủ đô phàm nhân, tu vi cao nhất chỉ là Chân Thiên Cảnh, phần lớn là Hậu Thiên cảnh cùng Tiên Thiên cảnh, mọi người chúng ta thu liễm khí tức bản thân, không nên quấy nhiễu bọn hắn!

Tất cả mọi người nhẹ gật đầu, thu lại khí tức trên thân, lập tức trở nên như phàm nhân, từ trên đám mây đáp xuống, đi theo mọi người vào Ngọc Kinh Thành.

Vốn bọn hắn có thể trực tiếp bay vào trong Ngọc Kinh Thành, nhưng mà Khương Tư Nam năm năm chưa về, hôm nay trở về, muốn xem xem Ngọc Kinh Thành biến hóa, bởi vậy đoàn người mới quyết định từ cửa chính mà vào.

Chỉ là dù bọn hắn như phàm nhân, nhưng nam anh tuấn bất phàm, nữ dung nhan tuyệt lệ, khí vũ hiên ngang, khí chất cao nhã như thế, cũng khó tránh khỏi làm cho người ghé mắt.

Nhất là chúng nữ bên người Khương Tư Nam, cả đám phong hoa tuyệt đại, thanh lệ thoát tục, tựa như Tiên Tử không ăn nhân gian khói lửa, đột nhiên xuất hiện ở trong Ngọc Kinh Thành, để cho tất cả mọi người sôi trào, vây quanh không rời mắt.

Khương Tư Nam cười khổ một tiếng, thầm nghĩ mình sai lầm, tuy thu liễm khí tức, nhưng mà quên dung nhan tuyệt sắc của chúng nữ bên người, đột nhiên xuất hiện ở trong phàm nhân quốc độ, nhất định sẽ bị giật nảy mình, nhưng mà hôm nay đã không có biện pháp, bọn hắn đành phải cùng một chỗ đi vào trong Ngọc Kinh Thành.

Giờ phút này, ở trên cửa thành, có một thanh niên tay cầm quạt xếp, trang phục công tử ca, khuôn mặt anh tuấn, nhưng mà mặt mày tầm đó lại tràn đầy lỗ mãng, khẽ cau mày nói:

- Chuyện gì xảy ra? Vì sao cửa thành phía dưới ồn ào như thế?

Một trung niên nhân râu cá trê đứng ở bên cạnh hắn, có chút tặc mi thử nhãn, nghe vậy nịnh nọt cười nói:

- Khởi bẩm thượng tiên, phía dưới có một đám người vào thành, chỉ là trong đó có vài nữ tử dung nhan tuyệt lệ, bởi vậy mới làm mọi người vây xem!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.