Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 982: Chương 982: Lo lắng (1)




- A? Nữ tử dung nhan tuyệt lệ? Chúng ta đi nhìn xem!

Ánh mắt thanh niên sáng ngời, lập tức lăng không mà lên, cầm lấy trung niên nhân râu cá trê, chậm rãi rơi vào cửa thành phía dưới.

- Là thượng tiên?

Không biết ai kinh hô một tiếng, mọi người vốn vây xem đều như chuột thấy mèo, thất kinh, vội vàng tứ tán né ra.

- Thượng tiên?

Ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên, hắn cũng nhìn thấy nam tử lỗ mãng từ trên hư không rơi xuống kia.

Khương Tư Nam lập tức nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện tuy nam tử này căn cơ không sâu, nhưng lại đạt đến Anh Thiên Cảnh sơ kỳ, theo lý thuyết Càn Nguyên vực không nên có Tu Chân giả cường đại như thế mới đúng, thanh niên này lai lịch ra sao?

Chỉ là nam tử lỗ mãng không có nhìn Khương Tư Nam, ánh mắt rơi vào trên người chúng nữ Hoàng Thiên Y, ánh mắt lửa nóng, phảng phất như muốn ăn sống nuốt tươi chúng nữ, loại ánh mắt như lang như hổ kia, để cho sắc mặt chúng nữ đều trầm xuống, đồng thời hừ lạnh một tiếng.

Nhưng mà nam tử lỗ mãng phảng phất như không có phát giác được, mở quạt xếp, ra vẻ tiêu sái đi tới, khẽ cười nói:

- Không biết phương danh của mấy vị cô nương? Ta chính là thượng tiên của Ngọc Kinh Thành, không bằng để ta mang mấy vị cô nương thưởng thức phong cảnh của Ngọc Kinh Thành này thoáng một phát như thế nào?

Trong ánh mắt nam tử lỗ mãng lộ ra thần sắc si mê, một bộ sắc híp híp, ánh mắt nóng bỏng chạy ở trên thân chúng nữ, phảng phất như muốn lột sạch y phục của các nàng.

Hơn nữa hắn trực tiếp đi tới, muốn nắm tay của Hoàng Thiên Y.

Thẳng đến lúc này, hắn mới nhìn thấy Khương Tư Nam ngăn ở trước mắt, trong ánh mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, thanh âm lạnh lùng nói:

- Cút!

Một cỗ pháp lực bàng bạc phun ra, ống tay áo của hắn hất lên như đuổi ruồi, muốn quét Khương Tư Nam đi.

Hắn đường đường thượng tiên Anh Thiên Cảnh, ở Càn Nguyên vực chính là tồn tại mạnh nhất, có thể nói là muốn làm gì thì làm, Khương Tư Nam trước mắt thoạt nhìn tuy có chút thanh tú tuấn lãng, nhưng mà khí tức trên thân là phàm nhân, có tư cách gì chiếm hữu Tiên Tử xinh đẹp như vậy, cho nên hắn vốn tưởng rằng hất ống tay áo lên, có thể trực tiếp vung Khương Tư Nam bay ra ngoài.

Nhưng để cho hắn kinh ngạc phát hiện, một tay áo này đối với Khương Tư Nam lại không có chút tác dụng nào.

Con mắt của Khương Tư Nam nhẹ nhàng híp lại, lộ ra một tia thần mang lạnh như băng, thần sắc người phía sau hắn cũng lạnh như băng, thật không ngờ lại chạy đến một mặt hàng như vậy, muốn đùa giỡn chúng nữ Hoàng Thiên Y, quả thực là không biết sống chết.

- Cút!

Khương Tư Nam chỉ hộc ra một chữ, lập tức liền như Lôi Âm cuồn cuộn, sóng âm càn quét tứ phương, vô cùng khủng bố, nam tử lỗ mãng biến sắc, toàn thân như bị sét đánh, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp quỳ gối ở trước mặt Khương Tư Nam.

Oanh!

Hùng Nhị vọt lên, phiến tới một cái tát, một tiếng vang thanh thúy truyền đến, nửa bên mặt của nam tử lỗ mãng sưng phù, hàm răng nát bấy, ho ra từng ngụm máu, trong ánh mắt mang theo vẻ kinh hãi khó có thể tin.

Nam tử lỗ mãng rốt cuộc biết, lần này là đá lên tấm sắt, đám người trước mắt nhìn như phàm nhân kia, vậy mà đều là cao thủ tưởng tượng không đến, nhất là thiếu niên thanh tú này, chỉ một chữ liền để cho thần hồn của mình trọng thương, đây tuyệt đối không phải Anh Thiên Cảnh có thể làm được, chẳng lẽ hắn là đại năng Thông Thiên Cảnh?

Trong ánh mắt nam tử lỗ mãng lộ ra thần sắc sợ hãi, run rẩy nói:

- Các ngươi là người nào? Cũng dám đến Ngọc Kinh Thành nháo sự, chờ cường giả Tiên thành ta giá lâm, các ngươi đều chết không có chỗ chôn!

- Tiểu Hàn, ta không muốn nghe hắn nói nhảm, điều tra hắn đến cùng là người nào cho ta? Tại sao lại xuất hiện ở trong Ngọc Kinh Thành?

Thanh âm của Khương Tư Nam lạnh như băng, trong lòng của hắn cũng sinh ra vẻ lo lắng, không biết vì sao, hắn có một loại dự cảm bất hảo.

- Tốt!

Đoan Mộc Hàn đi ra, ánh mắt tản mát ra hào quang quỷ dị, trực tiếp thi triển Sưu Hồn Thuật của Ma Môn, cưỡng ép xâm nhập đến trong thần hồn của nam tử lỗ mãng, muốn đọc trí nhớ của hắn.

Nhưng mà, bỗng nhiên Đoan Mộc Hàn biến sắc, hai mắt của nam tử lỗ mãng trước mắt mất đi thần thái, trực tiếp chết rồi.

- Đại ca, có người hạ cấm chế ở trong thần hồn của hắn, vừa rồi ta muốn đọc trí nhớ, thần hồn của hắn liền tự động vỡ nát!

Thần sắc của Đoan Mộc Hàn cũng có chút khó coi, không nghĩ tới một tiểu nhân vật Anh Thiên Cảnh, trong thần hồn lại có cấm chế quỷ dị như thế.

- Trong thần hồn có cấm chế sao? Mặc kệ, chúng ta đi hoàng cung nhìn một chút trước!

Dự cảm bất hảo trong nội tâm Khương Tư Nam càng ngày càng mãnh liệt, hắn cũng không có bất kỳ tâm tư đi dạo Ngọc Kinh Thành rồi, cũng không có công phu phản ứng trung niên nhân râu cá trê sợ tới mức lạnh run kia, cùng mọi người hóa thành một đạo lưu quang, lập tức liền vọt về phía Hoàng thành trung ương nhất.

Nguyên Thần lực bàng bạc của Khương Tư Nam phóng xạ ra, sắc mặt hắn rất ngưng trọng, Ngọc Kinh Thành lại có cường giả Anh Thiên Cảnh xuất hiện, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nam tử lỗ mãng kia có lai lịch ra sao?

Mấu chốt nhất là, đám người gia gia, đại bá, Đại ca như thế nào?

Hôm nay tu vi của Khương Tư Nam đạt đến Vương Thiên Cảnh về sau, dễ dàng liền bao trùm toàn bộ Ngọc Kinh Thành, ở trong cảm giác của hắn, gia gia cùng đại bá đều bế quan ở mật thất dưới đất trong Hoàng thành, Đại ca thì đang thiết triều, ngồi ngay ngắn trên vương tọa tổ chức triều hội.

Lúc này Khương Tư Nam mới hơi có chút yên lòng, người trọng yếu nhất của mình đều còn, cái này trọng yếu hơn tất cả.

Hoàng thành, Càn Nguyên điện, Khương Vân Thiên đầu đội bình thiên quan, mặc ngũ trảo long bào, khuôn mặt rất tuấn lãng, nhưng lại nhiều thêm vài phần khí tức uy nghiêm.

Chỉ là giờ phút này hắn thoạt nhìn có chút gầy gò, trên mặt mang thần sắc lo lắng.

Dưới Càn Nguyên điện, quỳ đầy văn võ bá quan, giờ phút này đang tiến hành tảo triều, phía dưới có đại thần tấu sớ, chỉ là Khương Vân Thiên giống như không yên lòng, ánh mắt có chút phiêu hốt.

Bỗng nhiên, toàn thân Khương Vân Thiên chấn động, trong ánh mắt lộ ra tinh quang, hắn vội vàng nhìn văn võ bá quan hô một tiếng:

- Bãi triều!

Trong ánh mắt sờ không được ý nghĩ của văn võ đại thần, Khương Vân Thiên vội vã đi tới trong hậu điện.

- Đại ca!

Khương Tư Nam cùng Khương Vũ Điệp đồng thời hô một tiếng, Khương Vân Thiên vừa nhảy vào trong hậu điện, toàn thân liền chấn động, trong ánh mắt mang theo thần sắc khó có thể tin, cuối cùng hóa thành một thanh âm kích động mà vui sướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.