Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 983: Chương 983: Lo lắng (2)




- Tư Nam, Vũ Điệp. . .

Con mắt của Khương Vân Thiên có chút đỏ lên, hắn hít sâu một hơi, trong ánh mắt lộ ra vẻ tươi cười ôn hòa, nhìn Khương Tư Nam cùng Khương Vũ Điệp, vẫn là khuôn mặt trong trí nhớ, chỉ là so với trước càng thành thục một ít, Khương Tư Nam bạch y thắng tuyết, tuấn lãng bất phàm, Khương Vũ Điệp thanh lệ thoát tục, như Tiên Tử giữa hồng trần, giờ phút này nhìn về phía Khương Vân Thiên ánh mắt ửng đỏ, hai mắt của Khương Vũ Điệp đã bịt kín một tầng hơi nước.

Năm năm thời gian, không dài, nhưng mà ở thời khắc này thật giống như cách vô tận tuế nguyệt, lần nữa tương kiến.

Khương Tư Nam vọt lên, cùng Khương Vân Thiên hung hăng ôm một cái, một cảm xúc không nói gì tràn ngập ở trong nội tâm hai người, Khương Vũ Điệp đứng ở một bên, hai mắt mơ hồ, nhưng mà trên mặt lại tràn đầy dáng tươi cười vui vẻ.

- Tư Nam, lần này ngươi đi dài tới năm năm, còn có Vũ Điệp, những năm này không có chút tăm hơi, để cho chúng ta lo lắng gần chết, chẳng qua hiện nay cuối cùng các ngươi cũng trở lại rồi!

Trên mặt Khương Vân Thiên tràn đầy nụ cười ôn hòa, lộ ra cực kỳ vui vẻ.

Ba huynh muội cùng một chỗ, giống như có chuyện nói không hết, loại cảm xúc này thậm chí lây nhiễm mọi người ở sau lưng, trên mặt mọi người cũng có chút vui vẻ.

Đợi đến lúc Khương Vân Thiên phát hiện, mới có chút áy náy liếc nhìn mọi người, sau đó nói với Khương Tư Nam:

- Tư Nam, ở đây Tình Tuyết cùng Lý Kim Long ta còn nhận thức, những người khác là ai?

Khương Tư Nam khẽ mĩm cười nói:

- Đại ca, những người này đều là sư huynh đệ, bằng hữu của ta, huynh nhanh gọi đám người gia gia cùng đại bá tới, ta giới thiệu cho mọi người!

- Gia gia cùng phụ thân. . .

Thần sắc của Khương Vân Thiên hơi đổi, nhưng vẫn xảo diệu che dấu qua, hắn khẽ mĩm cười nói:

- Gia gia cùng phụ thân còn đang bế quan, chúng ta không nên quấy rầy bọn hắn, lúc này đây đệ trở lại không dễ dàng, chúng ta đi ngự hoa viên, hôm nay đón gió tẩy trần cho các ngươi!

Nhưng mà, Khương Tư Nam vẫn phát hiện thần sắc của Khương Vân Thiên biến hóa, cộng thêm trước ở cửa thành gặp được một màn kia, dự cảm bất hảo trong nội tâm Khương Tư Nam càng ngày càng mạnh.

- Đại ca, gia gia cùng đại bá không phải xảy ra chuyện gì chứ?

Thần sắc của Khương Tư Nam trở nên có chút nghiêm túc.

- Ở đâu có chuyện gì, đệ suy nghĩ nhiều!

Khương Vân Thiên cười ha ha nói:

- Tư Nam, hôm nay toàn bộ Càn Nguyên vực chỉ có một quốc gia, chính là Đại Càn Vương Triều, chỉ có một tông môn Tu Chân, chính là Khương gia chúng ta, dù là Càn Nguyên Tông năm đó cũng kém chúng ta, đệ xem Đại ca ta, những năm này không quá để ý tu luyện, cũng đạt đến Chân Thiên Cảnh viên mãn, ở đâu có chuyện gì! Đệ không cần nhiều muốn, ta đi mở tiệc đón gió tẩy trần cho mọi người!

- Không đúng!

Khương Tư Nam chăm chú nhìn Khương Vân Thiên nói:

- Đại ca không nên gạt ta, ta biết rõ huynh nhất định là có chuyện gì gạt ta! Chỉ sợ ngươi còn không biết, ở cửa thành, ta giết một nam tử tự xưng thượng tiên, hắn đến cùng là người nào?

- Cái gì? Đệ giết Hoa Phong? Tư Nam, hôm nay đệ rốt cuộc là cảnh giới gì? Bất quá coi như đệ cường thịnh trở lại cũng không phải đối thủ của những người kia, lần này xong rồi, những người kia khẳng định sẽ không bỏ qua đệ, Tư Nam ngươi nhanh ly khai nơi đây, bằng không đợi bọn hắn trở lại, ngươi muốn đi cũng đi không được rồi, ngươi đi mau!

Thần sắc của Khương Vân Thiên đại biến, trong ánh mắt lộ ra thần sắc vô cùng khiếp sợ, hắn hoàn toàn phát giác không đến tu vi của Khương Tư Nam hôm nay, nhưng trong lòng rất gấp gáp, vội vàng thúc giục Khương Tư Nam nhanh ly khai.

Tuy Khương Tư Nam giết Hoa Phong, để cho hắn có chút kinh ngạc, bất quá hắn cho rằng coi như thiên phú của Khương Tư Nam phi phàm, nhưng chỉ năm năm thời gian, tối đa là Anh Thiên Cảnh mà thôi.

Mà Anh Thiên Cảnh, ở trong đám người khủng bố kia, chỉ sợ là tồn tại kế cuối.

- Đại ca, ngươi nói những người kia đến cùng là từ đâu đến? Tại sao Càn Nguyên vực chúng ta có thể có Tu Chân giả trên Anh Thiên Cảnh? Hôm nay huynh nhất định phải nói tinh tường!

Trong nội tâm Khương Tư Nam trầm xuống, hắn biết rõ chỉ sợ là đã xảy ra chuyện lớn.

- Tư Nam, ngươi cũng đừng hỏi nhiều như vậy, ngươi giết Hoa Phong đã xông đại họa, chạy nhanh đi, ta giúp các ngươi kéo dài thời gian!

Khương Vân Thiên cực kỳ sốt ruột, vội vàng thúc giục nói.

- Vân Thiên, không nên khuyên nữa. . .

Vừa lúc đó, một thanh âm già nua vang lên ở trong đại điện, từ bên ngoài chậm rãi đi tới hai thân ảnh.

- Gia gia, đại bá, hai người xuất quan?

Khương Tư Nam vừa nhìn thấy hai người kia, trong ánh mắt lập tức lộ ra hào quang vui sướng, nhưng mà sau một khắc, thần sắc của Khương Tư Nam đột nhiên đại biến.

- Gia gia, chân của ngài. . . Còn có đại bá, cánh tay của người. . . Cuối cùng xảy ra chuyện gì?

Trong ánh mắt của Khương Tư Nam đột nhiên bắn ra hai đạo hào quang rét lạnh, sát cơ như thực chất.

Hai người đi tới kia xác thực là lão gia tử Khương Viễn Sơn cùng đại bá Khương Tử Thanh, nhưng mà hôm nay lão gia tử ngồi ở trên xe lăn, rộng ống quần rộng thùng thình, hai chân lại hoàn toàn biến mất không thấy.

Mà cánh tay phải của Khương Tử Thanh cũng không cánh mà bay.

Giờ phút này lão gia tử phảng phất như già đi rất nhiều, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Khương Tư Nam lại tràn đầy ôn hòa.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Là ai đả thương hai người, a a a. . .

Khương Tư Nam xông tới, ôm lão gia tử, hai mắt huyết hồng, hốc mắt đầy nước, chảy ra đạo đạo huyết lệ, trong miệng phát ra thanh âm khàn khàn gào rú.

Khương Tư Nam cơ hồ muốn điên cuồng, hắn chưa từng nghĩ đến gia gia cùng đại bá sẽ như vậy, vốn là tướng quân bách chiến thiết huyết, tư thế oai hùng cao ngất, hôm nay trở nên như lão nhân tuổi xế chiều, bị người chém đứt hai chân, chém gảy tay!

Khương Tư Nam hận muốn điên, nội tâm tràn đầy sát cơ, nhiệt độ trong đại điện giảm mạnh, trong lòng tất cả mọi người đều phát lạnh.

Bọn họ đều biết, Khương Tư Nam là người trọng tình trọng nghĩa, tuy thoạt nhìn rất hiền hoà, nhưng mà người thân cận nhất của hắn chính là Nghịch Lân, sờ vào hẳn phải chết!

Hôm nay, gia gia cùng đại bá bị người chém đứt tay chân, có thể nghĩ Khương Tư Nam phẫn nộ như thế nào.

- Gia gia, đại bá. . .

Khương Vũ Điệp cũng lao lên, ôm lão gia tử rơi lệ đầy mặt, cực kỳ thương tâm cùng phẫn nộ, khó có thể tưởng tượng rốt cuộc là ai sẽ nhẫn tâm như vậy, đánh lão gia tử tới tình trạng như thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.