Khương Tư Nam cưỡi Tuyết Sư Tiểu Bạch, hai bên là Khương Vân Thiên cùng Lãnh Phi, sau lưng Trương Long Triệu Hổ mang theo 200 tinh nhuệ vương phủ, đằng đằng sát khí, đao thương kiếm kích, dưới ánh mặt trời, phát ra hàn quang sâm bạch.
Xích Diễm Tước cùng mấy trăm tinh nhuệ vương phủ, được Khương Tư Nam lưu lại bảo hộ Khương Vũ Điệp, ra chuyện lớn như vậy, ở trong Ngọc Kinh Thành đã không có địa phương gì an toàn rồi.
Những người kia có thể sử xuất thủ đoạn ti tiện như thế, còn có cái gì có thể làm không được?
- Tư Nam, ngươi có nghĩ tới hay không, chỉ là một Bạch Khai Nghiệp bất quá là Binh Bộ Thị Lang, làm sao dám cùng Võ Thành Vương phủ chúng ta đối nghịch?
Khương Vân Thiên nhàn nhạt nói.
Khương Tư Nam nở nụ cười, chỉ là dáng tươi cười thoạt nhìn lạnh như băng.
- Còn có thể có nguyên nhân gì? Đơn giản là sau lưng có người sai sử mà thôi, hơn nữa người này ta dám cam đoan là Hoàng Lễ Nghiêm!
Muốn đối phó chúng ta, bất kể là âm mưu quỷ kế gì, hôm nay ta cũng phải làm cho bọn hắn trả giá thật nhiều!
Tuy Lãnh Phi lớn tuổi, nhưng cũng là một nhân vật không sợ sự tình, sâu kín nói:
- Những năm này Võ Thành Vương phủ chúng ta yên lặng quá lâu, đã để cho có ít người quên vương phủ vinh dự là như thế nào có được, chỉ có giết chóc cùng máu tươi, mới có thể để cho bọn hắn sợ, để cho bọn hắn e ngại!
- Giết!
200 tinh nhuệ đồng thời gào thét, sát khí xông lên trời, để cho tất cả mọi người hãi hùng khiếp vía, vô cùng sợ hãi.
...
Khương Tư Nam dẫn đầu mọi người thẳng hướng Bạch gia, đưa tới tất cả mọi người khủng hoảng.
- Khương Tư Nam đây là muốn làm gì? Muốn tạo phản sao?
- Ngươi ngốc a, mang theo chút người ấy đi tạo phản, hơn nữa quang minh chính đại, vậy chính là muốn chết, Tiểu vương gia cũng không có ngu như ngươi!
- Đúng vậy, nhất định là có người đắc tội Tiểu vương gia, cái này khẳng định thảm rồi!
Bình dân trong Ngọc Kinh Thành đều nghị luận nhao nhao, vô cùng hưng phấn, ước gì đại chiến một hồi.
Mà những quan lại sĩ tộc kia đều vô cùng hoảng sợ, không nghĩ ra vì sao những năm này Võ Thành Vương phủ vô cùng điệu thấp, vậy mà sẽ có cử động lớn như vậy.
- Muốn gặp chuyện không may, nhanh đi bẩm báo Thuận Thiên Phủ!
- Nhanh đi bẩm báo hoàng thượng cùng Đại tướng quân!
Ngọc Kinh Thành trong lúc nhất thời gió nổi mây phun.
Cổ Tinh cùng Bạch Linh đưa thư, rất nhanh đã đến phủ thái sư cùng Ninh Quốc Công phủ.
Hoàng Lễ Nghiêm đuổi đi người mang tin tức, lạnh lùng cười cười, đối với giáp sĩ nửa quỳ phía dưới nói:
- Ngươi dẫn đầu một ngàn tinh nhuệ, nghe ta hiệu lệnh, chờ người Võ Thành Vương phủ giết vào Bạch gia, chúng ta lại hành động!
- Vâng!
Ninh Quốc Công phủ.
Sắc mặt Tần Vân Phi tái nhợt, thần thái thong dong, nhẹ nhẹ uống một ngụm trà thơm, cười nhạt nói:
- A? Khương Tư Nam cùng Khương Vân Thiên dẫn đội? Quả nhiên là nhịn không được, nhịn không được mới dễ xem, nếu các ngươi nhịn được, ta liền không dễ làm rồi!
- Truyền lệnh xuống, đều chuẩn bị cho ta, coi như Bạch gia gọi lại thảm, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép tự tiện hành động!
...
Khương Tư Nam dẫn đầu mọi người đến Bạch gia, cửa Bạch phủ im ắng, một thủ vệ cũng không có.
- Lúc này mới biết sợ?
Khương Tư Nam cười lạnh một tiếng, trong lòng của hắn đối với Bạch gia là một điểm hảo cảm cũng không có.
Bạch Khai Nghiệp dựa vào một chút tiểu thông minh ôm vào đùi lão gia tử, có thể nói không có lão gia tử đề bạt, sẽ không có hắn hôm nay, nhưng mà không nghĩ tới bổn sự kiến phong sử đà của hắn lợi hại hơn, vừa nhìn thấy tiếng gió không đúng, liền quăng đến môn hạ người khác, lấy oán trả ơn gia hại Khương Vũ Điệp.
Tuy Bạch gia là quan trường tân quý, nhưng mà cái phủ đệ này gọn gàng khí phái, đại môn sơn son, tường cao đứng vững, cửa phủ hùng tráng nghiễm nhiên, hai sư tử bằng đá phân hai bên, thoạt nhìn có chút bất phàm.
- Bạch Khai Nghiệp, ăn cây táo, rào cây sung, lấy oán trả ơn, đáng chết!
Lãnh Phi thét dài một tiếng, thanh như lôi chấn, truyền khắp đường đi, hắn râu tóc dựng đứng, trong ánh mắt lành lạnh băng hàn, chân khí toàn thân khổng lồ như núi lửa bộc phát, hắc quang mãnh liệt, lập tức trong ngưng kết thành một đạo chân khí thủ chưởng, đột nhiên oanh về phía Bạch phủ đại môn.
- Ầm ầm!
Đại địa run rẩy, Thương Khung rung động lắc lư, Bạch phủ đại môn run rẩy dữ dội, ầm ầm nổ tung, mảnh gỗ vụn tung bay, loạn thạch nổ vang.
- Giết vào!
Phong Lôi Kiếm trong tay Khương Tư Nam ra khỏi vỏ, loong coong minh rung rung, hắn cưỡi Tuyết Sư Tiểu Bạch, nổi giận gầm lên một tiếng, dẫn đầu vọt vào Bạch phủ.
Bạch Khai Nghiệp cực kỳ phiền muộn.
Trà uống hết hơn mười chén rồi, mọi người phía dưới chính sảnh đứng hầu, từng cái trên mặt đều mang theo thần sắc sợ hãi.
Hắn năm nay bốn mươi tuổi, bảo dưỡng vô cùng tốt, làn da trắng nõn, diện mục thoạt nhìn ngay ngắn mà uy nghiêm, rất có quan uy, hắn ở quan trường bò lăn hai mươi năm, mới hỗn lên ghế Binh Bộ Thị Lang hôm nay.
Không thể phủ nhận Khương Viễn Sơn đối với hắn dẫn tiến rất nhiều, để hắn từ một tiểu quan lại lên vị trí hôm nay.
Nhưng mà Võ Thành Vương phủ hôm nay vinh quang không còn, hơn nữa Đức Tông Hoàng Đế thoạt nhìn đối với hắn cũng rất không tín nhiệm, Võ Thành Vương phủ đã tràn đầy nguy cơ rồi, ở thời điểm này hắn quăng môn hạ người khác, lại có gì sai lầm?
Hắn cũng là vì sinh tồn, Võ Thành Vương phủ như mặt trời sắp lặn, hắn cũng không thể đi theo Khương Viễn Sơn cùng một chỗ toi mạng a!
Hắn sớm đã biết rõ sau khi để cho nữ nhi của mình làm chuyện này, Võ Thành Vương phủ nhất định sẽ trả thù, nhưng mà không nghĩ tới đến nhanh như vậy!
- Sợ cái gì, đều xốc lại tinh thần cho ta, một hồi Thái sư đại nhân cùng Ninh Quốc Công đại nhân sẽ phái binh đến đây, bọn hắn dám tự tiện vây công đại quan triều đình, kia chính là tử tội!
Bạch Khai Nghiệp quát khẽ về phía mọi người nói.
Trên mặt Bạch Linh mang lấy khoái cảm trả thù, nàng cũng đã sớm xem Khương Vũ Điệp không vừa mắt, dựa vào cái gì nàng là quận chúa, có thể sao quanh trăng sáng, đến chỗ nào đều là tiêu điểm?
Dựa vào cái gì mình chỉ có thể mỗi ngày mặt mũi tràn đầy tươi cười đi nịnh nọt nàng?
Trong nội tâm Bạch Linh bị hỏa diễm ghen ghét nhen nhóm, dung nhan xinh đẹp trở nên có chút dữ tợn.
Cổ Tinh ngồi ở dưới, trong nội tâm cũng cảm giác cực kỳ hả giận.
Khương Tư Nam đoạt Linh khí Tử Dương Đỉnh mình coi trọng, còn hung hăng nhục nhã mình, quả thực là muốn chết!
Lúc này đây chẳng những tựa vào môn hạ công tử, lại có thể nhục nhã Khương Tư Nam, để cho trong lòng của hắn âm thầm giải hận không thôi.&