- Ầm ầm!
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến nổ mạnh, như lăng không nổi lên một tiếng sấm, để cho tất cả mọi người run rẩy, Bạch Khai Nghiệp cũng giật mình, chén trà trong tay bị hắn chấn thành phấn vụn.
- Người đâu, ngăn trở cho ta!
Bạch Khai Nghiệp nổi giận gầm lên một tiếng, tiện tay cầm lấy Trảm Mã đao bên cạnh, nhìn các vị gia tướng hét lớn.
- Võ Thành Vương phủ lại dám tự tiện đánh quan to triều đình, tội đương tru di, các ngươi ngăn trở một hồi, Hoàng thành Ngự Lâm quân sẽ đuổi tới!
Các vị gia tướng đều ở dưới tiếng rống giận dữ của Bạch Khai Nghiệp, tăng lên lòng dũng cảm, nắm chặt binh khí trong tay, đi về phía ngoài cửa.
Tuy Bạch phủ là quan trường tân quý, nhưng mà Bạch Khai Nghiệp dù sao cũng là Binh Bộ Thị Lang, mua chuộc hảo thủ không ít, bản thân hắn cũng rất bất phàm, chính là Tiên Thiên lục trọng, tụ khí thành cương.
Tuy Cổ Tinh là Luyện Đan Sư, nhưng cũng đạt tới Tiên Thiên ngũ trọng, cộng thêm trên trăm gia tướng, cũng là một cỗ lực lượng không kém.
Bạch Khai Nghiệp tự nhận là kéo nhất thời nửa khắc vẫn có thể, đến lúc đó đại quân của Ninh Quốc Công cùng Hoàng Thái sư vừa đến, người của Võ Thành Vương phủ sẽ bị coi là loạn thần tặc tử tiêu diệt.
- Rống!
Thanh âm long ngâm hổ khiếu truyền đến, Khương Tư Nam một Sư đi đầu, khí thế vô cùng cuồng bạo, như rồng hổ tung hoành, hai đấm xuất hiện, chỉ là một cái đối mặt, hai gã gia tướng Hậu Thiên Cửu Trọng liền thổ huyết bỏ mình, lục phủ ngũ tạng bạo toái.
Mở Ấn Đường Huyệt, diễn sinh ra Tiên Thiên Chân Khí, Khương Tư Nam cảm giác được ở dưới Tiên Thiên Chân Khí khống chế, uy lực của Giáng Long Phục Hổ Quyền càng hơn.
Hơn mười gia tướng Hậu Thiên cảnh nổi giận gầm lên một tiếng, cầm trường thương trong tay đồng thời vọt lên, mặc dù đối với chiến lực của Khương Tư Nam rất khiếp sợ, nhưng vẫn kiên trì vọt lên.
- Phanh!
Tiểu Bạch không vui, nó đã cảm giác được trong nội tâm Khương Tư Nam giống như núi lửa bộc phát, nhìn mười gia tướng gào rú một tiếng, rít gào động Thiên Khung, mười mấy người đều hơi chấn động, Tiểu Bạch lay động đầu, thân hình như một ngọn núi nhỏ đột nhiên va chạm, mười mấy người đồng thời kêu thảm một tiếng, ở trên không trung hóa thành huyết vụ!
Khương Vân Thiên áo trắng trường kiếm, sắc mặt lạnh nhạt mà bình tĩnh, nhưng mà hắn mỗi một kiếm xuống, đều thu hoạch một tánh mạng. Kiếm quang nhanh đến cực hạn, có một loại cảm giác Đại Đạo đến giản, lộ ra cực kỳ thoải mái.
Lãnh Phi nhàn nhạt ngồi ở trên ngựa, không có ra tay, dùng cảnh giới của hắn, nếu như muốn ra tay, trong khoảnh khắc có thể giết sạch tất cả mọi người ở đây, không khỏi có hiềm nghi ỷ lớn hiếp nhỏ.
Hơn nữa, thù muốn mình báo! Người muốn mình giết!
Chỉ có những người này thống khổ rên rỉ cùng tuyệt vọng, mới có thể rửa sạch sỉ nhục của Võ Thành Vương phủ!
Hai trăm tinh nhuệ sau lưng Khương Tư Nam, cầm trong tay trường đao, như mãnh hổ xuống núi, đao đao tàn nhẫn trí mạng, dũng mãnh vô cùng, cũng không lâu lắm, gia tướng ở đây liền hoàn toàn bị giết sạch.
Sắc mặt của Khương Tư Nam âm trầm, tóc đen tung bay, ánh mắt lập loè hàn quang, cưỡi Tiểu Bạch trực tiếp sát nhập vào trong nội đường Bạch phủ.
Trong nội đường chống cự liền cường đại hơn nhiều, tinh nhuệ Bạch phủ trên cơ bản đều tập trung ở đây.
Khương Tư Nam liếc mắt liền thấy được Bạch Khai Nghiệp, Bạch Linh cùng Cổ Tinh trong đám người, con mắt lập tức đỏ lên.
- Tiện nhân, để mạng lại!
Ánh mắt của Khương Tư Nam lạnh như băng, cưỡi Tiểu Bạch phóng về phía Bạch Linh.
Ở hắn xem ra, Bạch Linh tâm tư ác độc, dụ dỗ Khương Vũ Điệp, thiết hạ bẫy rập, nên giết!
- Phụ thân, cứu ta!
Bạch Linh biến sắc, lập tức hét ầm lên, trong ánh mắt lóe ra thần sắc sợ hãi, sợ tới mức run rẩy hết cả người.
Tuy nàng cũng có chút tu vi, nhưng mà Hậu Thiên cảnh sao có thể ngăn cản Khương Tư Nam? Đây chính là ngoan nhân ngay cả Hoàng Thiên Hoa cũng giết a!
- Khương Tư Nam, chớ có hung hăng càn quấy!
Bạch Khai Nghiệp nổi giận gầm lên một tiếng, Trảm Mã đao trong tay giơ lên cao, chân khí toàn thân cổ đãng, biến ảo thành dị tượng, ngưng tụ thành đao cương vô cùng sắc bén, hung hăng chém về phía Khương Tư Nam.
Nhưng mà trong lòng của hắn không ngừng kêu khổ, Lãnh Phi hắn đã sớm thấy được, đại cao thủ như vậy hắn tự biết không phải đối thủ, trong nội tâm vô cùng lo lắng, không biết vì sao viện quân còn chưa tới, chỉ có thể liều chết chống cự.
- Hừ!
Lãnh Phi hừ lạnh một tiếng, bồng bềnh ở trong hư không, quan sát lấy chiến cuộc phía dưới, thấy Bạch Khai Nghiệp ngang nhiên rút đao đánh tới Khương Tư Nam, ngón tay hắn hơi đạn, mười ngón tung bay như tơ tuyến, vài đạo hào quang màu đen đột nhiên phóng tới Bạch Khai Nghiệp.
- Phốc!
Bạch Khai Nghiệp chỉ cảm thấy đan điền đau xót, một vòi máu tươi theo khóe miệng tràn ra, Trảm Mã đao tản mát ra đao cương sát khí khổng lồ lập tức biến mất, lực lượng toàn thân như nước chảy xói mòn, rất nhanh một cảm giác suy yếu xông lên đầu.
- Ngươi phế đan điền của ta?
Bạch Khai Nghiệp run rẩy chỉ vào Lãnh Phi, lộ ra thần sắc không thể tin, nhưng mà nghênh đón hắn chính là một nắm đấm vô cùng khổng lồ, mang theo quyền cương gào thét xé rách, chân khí cổ đãng.
- Phanh!
Khương Tư Nam một quyền đập vào trên bụng Bạch Khai Nghiệp, Bạch Khai Nghiệp lập tức như tôm luộc, thân hình cuộn lên, trên mặt đỏ bừng, chảy ra mồ hôi lạnh, trong miệng một ngụm lớn máu tươi phun ra, co quắp ngã xuống đất, trên mặt cực độ thống khổ.
- Còn ngươi nữa!
Khương Tư Nam đột nhiên quay đầu, ánh mắt không mang theo một tia biểu lộ, theo dõi Bạch Linh sợ tới mức hoa dung thất sắc.
- Không nên giết ta, không nên giết ta!
Bạch Linh hét lên một tiếng, Khương Tư Nam như Ma Thần thật sâu khắc vào trong lòng nàng, làm cho nàng sợ hãi tới cực điểm, một cỗ nước tiểu từ trên người nàng phát ra.
Vậy mà sợ tới mức tiểu trong quần!
- Ngươi còn muốn chạy sao?
Thanh âm lạnh nhạt của Khương Vân Thiên từ phía sau lưng truyền đến.
Thân thể Cổ Tinh cứng đờ, định ngay tại chỗ, chậm rãi xoay người lại.
Trên mặt của hắn lộ ra thần sắc vô cùng khó coi, cho tới bây giờ hắn mới rốt cục xác định, chỉ sợ Ninh Quốc Công cùng Hoàng Thái sư căn bản không có ý định đến cứu bọn họ, có thể nói Bạch gia phụ tử kể cả mình, đều là bỏ con!
Hắn nguyên bản muốn thừa dịp loạn chạy trốn, nếu không rơi vào trong tay Khương Tư Nam nhất định là hữu tử vô sinh!
Nhưng mà hắn vừa khẽ động, chẳng những Khương Vân Thiên phát hiện mình, ngay cả Lãnh Phi cũng một mực tập trung vào.