Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 1120: Chương 1120: Ma Hồn Tinh Thạch (1)




- Kỳ quái, Dạ Xoa tộc làm sao sẽ cùng Thiên Quỷ tộc có quan hệ?

Trong đôi mắt đẹp của Khương Yên Nhi, cũng lộ ra một tia nghi hoặc.

Thiên Quỷ tộc ở trong Ngoại Vực bách tộc, cũng không tính chủng tộc rất cường đại, nhưng lại cực kỳ quỷ dị, bởi vì từng Thiên Quỷ tộc đều có không gian thần thông, có thể xuyên toa hư không, điều động hư không chi lực, cực kỳ quỷ dị, nếu thật sự chiến đấu, không có phương pháp đối phó Hư Không thần thông, Thiên Quỷ tộc liền cực kỳ khó chơi.

Vừa lúc đó, đám người Khương Tư Nam phát hiện, trong hắc quang tràn ngập, cường giả Dạ Xoa tộc cũng hô hấp dồn dập, cả đám không thể chờ đợi được tiến vào trong vòng xoáy, thân hình biến mất không thấy.

- Phụ thân, chúng ta đi vào không? Trong này khẳng định có bảo vật của Thiên Quỷ tộc!

Thần Oa cũng có chút ít kích động nói.

Thỏ gia thì khịt khịt mũi, con mắt sáng lên nói:

- Ta nghe thấy được đại lượng khí tức Ma Hồn Tinh Thạch, trời ạ, trong này đến cùng là địa phương nào, tại sao có thể có nhiều Ma Hồn Tinh Thạch như vậy, chúng ta mau vào đi thôi!

Tất cả mọi người nhìn về phía Khương Tư Nam, dù sao ở trong Vinh Diệu tiểu đội, Khương Tư Nam mới là đội trưởng.

Khương Tư Nam nghĩ nghĩ, sau đó quyết định:

- Chúng ta cũng đi vào! Bằng lực lượng của chúng ta, cẩn thận một chút chắc có lẽ không gặp được nguy hiểm gì, mọi người phải cẩn thận cường giả Dạ Xoa tộc đánh lén!

Tất cả mọi người nhẹ gật đầu, cũng lặng lẽ đi theo, tiến vào trong vòng xoáy.

Trước mắt hào quang biến ảo, phảng phất như đi tới một phiến thiên địa khác.

- Ồ?

Khương Tư Nam nhẹ ồ lên một tiếng, hắn phát hiện ở đây cũng không phải Tiểu Thế Giới, vẫn là phiến sơn cốc kia, chỉ là phảng phất như có cổ trận pháp kỳ dị, che đậy hết thảy trong sơn cốc, mà la bàn trong tay hai Hoàng giả Dạ Xoa tộc kia, giống như là chìa khóa mở ra sơn cốc cổ trận.

- Nơi này là... cổ chiến trường nguyên thủy?

Vừa tiến vào đây, Khương Ngọc Khanh chứng kiến tràng cảnh chung quanh, hô hấp liền trở nên dồn dập, ánh mắt kích động.

Chung quanh khắp nơi đều là thi cốt suy bại, binh khí nghiền nát, không biết có mấy vạn, tất cả đều ngổn ngang lộn xộn nằm ở trên đại địa, cho thấy đại chiến lúc ấy vô cùng thảm thiết.

Nhưng thi thể ở đây, vậy mà tất cả đều là cường giả Tu La tộc!

Nam xấu xí dữ tợn, nữ xinh đẹp như hoa, cái này là Tu La tộc, một Ngoại Vực dị tộc dùng thiên phú chiến đấu nổi tiếng, ngoại hình thoạt nhìn như Nhân tộc, nhưng lại có thiên phú chiến đấu không gì sánh kịp.

Khương Tư Nam cùng đám người Khương Ngọc Khanh có chút bó tay, thật không ngờ Dạ Xoa tộc, loại ngu xuẩn đầu toàn cơ bắp này, lại phát hiện được nguyên thủy cổ chiến trường của Tu La tộc.

Cái gọi là cổ chiến trường nguyên thủy, là chiến trường còn không có bị phát hiện, ở đây thường thường cất giấu rất nhiều bảo vật, thậm chí là công pháp, Linh khí, Linh Đan,… trong đó trọng yếu nhất là Ma Hồn Tinh Thạch!

Chung quanh lấp lánh vô số ánh sao, không biết mấy trăm ngàn viên Ma Hồn Tinh Thạch, tản ra hào quang mê người, để cho trong nội tâm đám người Khương Tư Nam vui mừng quá đỗi.

Cái này thật đúng là đại thu hoạch! Mười mấy ngày nay vận khí kém tới cực điểm, hiện tại rốt cục vận may đại phát!

Đã có những Ma Hồn Tinh Thạch này, chỉ sợ có thể để cho đám người Khương Ngọc Khanh đột phá đến Hoàng cảnh, chỉ cần bọn hắn đột phá đến Hoàng giả, đến lúc đó thực lực đột nhiên tăng mạnh, ở chiến trường Thiên Ngoại Thiên, thực lực tự bảo vệ mình lại nhiều hơn một phần.

Nhưng đám người Khương Tư Nam còn chưa kịp kích động, bọn hắn xuất hiện ở chỗ này, đã bị đội cường giả Dạ Xoa tộc kia phát hiện.

Oanh!

Mười cường giả Dạ Xoa tộc, dưới sự dẫn dắt của hai Hoàng giả Dạ Xoa tộc, lập tức vây quanh đám người Khương Tư Nam ở trung ương, trong ánh mắt cả đám lộ ra thần sắc lạnh như băng, sát cơ lạnh thấu xương.

- Nhân tộc đáng giận, các ngươi là như thế nào phát hiện chỗ này?

Thanh âm của Hoàng giả Dạ Xoa tộc lạnh như băng, huyên thuyên nói.

Mặc dù nói là ngôn ngữ Dạ Xoa tộc, nhưng Nguyên Thần chấn động đã bị đám người Khương Tư Nam bắt đến, minh bạch bọn hắn muốn nói cái gì.

- Không phải chính là các ngươi mang bọn ta đến sao?

Khương Tư Nam nghe vậy, nhịn không được cười lên nói.

Mười Dạ Xoa tộc trước mắt này thoạt nhìn hổn hển, hai Hoàng giả Dạ Xoa tộc thoạt nhìn khí tức hùng hậu, rất có cảm giác áp bách, nhưng đối với đám người Khương Tư Nam mà nói, cũng không có uy hiếp gì, cho nên đều cảm giác được rất nhẹ nhàng.

Hơn nữa đã phát hiện bảo địa như vậy, đám cường giả Dạ Xoa tộc này cũng không cần lưu lại rồi.

- Nhân tộc giảo hoạt, giết bọn chúng đi!

Tuy cường giả Dạ Xoa tộc đầu toàn cơ bắp, nhưng không có nghĩa là ngốc, đã minh bạch ý tứ trong lời nói của Khương Tư Nam, lập tức tức giận đến nổi trận lôi đình, chỉ Khương Tư Nam, đám Vương giả Dạ Xoa tộc kia đều gào thét mà lên, đánh về phía đám người Khương Tư Nam.

- Giết!

Đám người Khương Tư Nam tự nhiên không cam lòng yếu thế, nhất là Khương Thiết cùng Khương Yên Nhi, đầu tiên xông về phía hai Hoàng giả Dạ Xoa tộc, để cho Khương Ngọc Khanh có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể đánh tới những Vương giả Dạ Xoa tộc kia.

Khương Tư Nam cùng Hoàng Thiên Y cũng không động thủ, mà đứng chắp tay, đứng ở nơi đó, cười mỉm nhìn mọi người động thủ, những cường giả Dạ Xoa tộc này đầu chứa nước, căn bản không có bất luận dục vọng để cho hắn động thủ.

Lý Kim Long thì ném đi một đống linh phù, Phong Lôi gào thét, nện đám Vương giả Dạ Xoa tộc ngao ngao gọi bậy, toàn thân cháy đen.

Thần Oa thì tay cầm Trớ Chú Nguyên Châu, lợi dụng nguyền rủa chi lực quỷ dị khó lường, rất dễ dàng liền tàn phá mấy Vương giả Dạ Xoa tộc.

Thỏ gia ở một bên trên nhảy dưới tránh, cũng không có ra tay giết địch, nhưng những Vương giả Dạ Xoa tộc kia căn bản đuổi không kịp thân ảnh của Thỏ gia.

Khương Ngọc Khanh tăng thêm Lý Kim Long cùng Thần Oa, cũng không lâu lắm liền chém giết đám Vương giả Dạ Xoa tộc sạch sẽ.

Chỉ có hai Hoàng giả Dạ Xoa tộc hung hãn không sợ chết, hơn nữa nhìn thấy thủ hạ Dạ Xoa tộc chết sạch, cũng bắt đầu nóng nảy, muốn chạy trốn, nhưng trải qua một phen kịch chiến, vẫn bị Ngọc Hoàng kiếm khí của Khương Thiết cùng Khương Yên Nhi trảm sát.

Cuối cùng, hai cái la bàn để cho Khương Tư Nam để ý nhất đã rơi vào trong tay Khương Tư Nam.

- Dĩ nhiên là chìa khóa mở ra phiến cổ chiến trường nguyên thủy này, chỉ là một cổ chiến trường, cần phải phong tỏa sao? Lại dùng hai la bàn trân quý như thế!

Khương Tư Nam nhìn qua, cũng có chút âm thầm tắc luỡi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.