Tào Tặc

Chương 348: Chương 348: Chu Hạ




Gió thổi nhẹ hơn, tuyết cũng rơi yếu hơn.

Tuy sắc trời đang u ám, nhưng một mảng trời vẫn có những vệt trắng phau, làm cho bóng đêm trở nên sáng hơn rất nhiều.

Miếu thổ địa ở bên cạnh suối nước, có điều suối nước đã bị đóng băng. Trong phạm vi một trăm dặm, không có người nào ở, cả trời đất cùng một màu tạo cho người ta cảm giác tiêu điều.

Một phương sĩ, trên lưng cõng một đứa bé, đang đứng ở ngã tư đường.

Hai gã phụ trách cảnh giới Phi Mạo ngăn người nam nhân này lại, nhất định phải cảnh giác.

Tào Bằng ra đường, thấy diện mạo của người phương sĩ, thì ngẩn người ra, nói:

- Sư huynh, sao huynh lại ở chỗ này.

- Tào sư đệ!

Người phương sĩ nhận ra Tào Bằng, cảm thấy hết sức mừng rỡ.

Hắn bước nhanh về phía trước, hai gã Phi Mạo tiến lên trước muốn cản trở, nhưng cũng không biết phương sĩ kia hành động thế nào, đã đi qua giữa hai người này. Tào Bằng nhìn thấy rõ ràng người phương sĩ này có thể làm ra được một tiết tấu biến ảo, khiến cho sự cản trở của hai người Phi Mạo trở nên vô dụng. Đồng thời trong lòng hắn có một chút hoảng sợ, bởi vì đằng sau người phương sĩ, chỉ nhìn thấy một dấu chân mờ nhạt, gió tuyết xoẹt qua, dấu chân kia trong chớp mắt đã không nhìn thấy đâu cả… Đạp tuyết vô ngân (dẫm lên tuyết không để lại dấu vết)? Đây có phải hơi quá không?

Trong tiểu thuyết kiếm hiệp, thông thường sẽ xuất hiện cảnh tượng như vậy. Cái đó gọi là nhất diệp độ giang, đạp tuyết vô ngân (một chiếc lá có thể vượt qua sông, dẫm lên tuyết không để lại dấu vết), đó chính là võ công đạt đến trình độ thượng thừa, mới có thể xuất hiện hiện tượng như thế được. Có điều trước đó, Tào Bằng vẫn cho rằng cái gọi là đạp tuyết vô ngân, vốn dĩ là bịa đặt.

Nhưng lại không nghĩ rằng, ngày hôm nay, ở nơi này lại gặp được ví dụ rõ ràng như thế.

Người phương sĩ, đúng là sư huynh của Tào Bằng, chính là tổ tiên của của Cát Hồng (1), tác giả của cuốn “ Bão phác tử” sau này, chính là Cát Huyền tiên ông danh tiếng lừng lẫy.

1. Cát Hồng (283–343), tự là Trĩ Xuyên, hiệu là Bão Phác Tử (đời gọi là Tiểu Tiên Ông) là hào tộc ở Giang Nam. Ông quê ở huyện Đan Dương Câu Dung (nay thuộc Giang Tô), xuất thân là sĩ tộc thế gia.

Thuở nhỏ Cát Hồng lập chí làm văn nho để chấn hưng Nho giáo. Ông nhậm chức Tư Nghị Tham Quân nhưng vì thời thế loạn lạc ông từ quan ở ẩn, bỏ Nho theo Đạo, chuyên cần luyện đan ở La Phù Sơn, Quảng Châu. Đó là năm Quang Hi nguyên niên [306] đời Tây Tấn. Từ luyện đan, ông tìm cầu thuật trường sinh bất tử, hết sức đề xướng thần tiên Đạo giáo. Ông viết Bão Phác Tử Nội Thiên trong thời kỳ tu luyện ở La Phù Sơn đến năm Kiến Vũ nguyên niên [317] đời Đông Tấn thì xong. Cát Hồng học đạo nơi Trịnh Tư Viễn (tức Trịnh Ẩn) mà không học nơi Cát Huyền (Cát Huyền là chú của Cát Hồng, vốn là sư phụ của Trịnh Tư Viễn). Hệ thống truyền thừa đan đạo này như sau: Tả Từ (Tả Nguyên Phóng) truyền đạo cho Cát Huyền (tự Hiếu Tiên, đời gọi là Cát Tiên Ông). Cát Huyền truyền đạo cho Trịnh Tư Viễn (tức Trịnh Ẩn). Trịnh Tư Viễn truyền đạo cho Cát Hồng. Cát Hồng – Wikipedia tiếng Việt

Khoảng hai năm về trước, Cát Huyền từng gặp Tào Bằng một lần, để thay mặt Tả Từ truyền cho Tào Bằng một bộ Bạch Hổ Thất Biến.

Về sau, Cát Huyền chẳng biết đi đâu, bặt vô âm tín.

Tào Bằng cũng không có ý nghĩ sẽ đi tìm kiếm, bởi vì từ trước đến giờ hắn đối với Cát Huyền có một chút sợ hãi. Chỉ có điều thật không ngờ, trong đêm gió tuyết này, hắn lại gặp lại Cát Huyền. Sau hai năm không gặp, Cát Huyền cũng không thay đổi là mấy, thậm chí so với hai năm trước cũng không già đi chút nào, ngẫm kỹ thì điều này cũng không có chút gì là kì quái… Người tu luyện thành cao nhân tu thành tiên, thì việc trẻ mãi là không thể, nhưng có thể trì hoãn quá trình lão hóa thì hoàn toàn không phải là vấn đề.

Không đúng, không phải tu thành tiên!

Chỉ có thể nói, hắn tu đạo…

Tào Bằng đã từng được lĩnh giáo qua thân thủ của Cát Huyền, cũng có thể biết được võ công của người này, nếu xét theo võ công, thì chỉ sợ trên đời này không có mấy người sánh được bằng.

Tu hành võ đạo, và võ công cao cường hoàn toàn không giống nhau.

Đạo mà Lã Bố hay Quan Vũ luyện là đạo giết người.

Cả Tào Bằng cũng thế. Còn đạo của Cát Huyền, là đạo chú trọng đến việc tu hành của cá nhân, vì thế nếu thực sự có giao tranh, thì có thể Cát Huyền chưa chắc đã thắng được Lã Bố.

- Sư huynh, sao huynh lại đến chỗ này?

Tào Bằng xua xua tay, ra hiệu cho bọn Phi Mạo yên lặng một chút, chớ có tò mò hỏi.

Cát Huyền nhếch miệng cười nói:

- Tào sư đệ, có chuyện gì thì để vào trong rồi nói sau? Ta có thể chịu được gió tuyết, chỉ có điều tiểu nha đầu này…

Tào Bằng lúc này mới chú ý đến tiểu nha đầu đằng sau lưng Cát Huyền.

Thực ra thì nên dùng là tiểu nữ đồng thì đúng hơn, bởi vì tiểu nha đầu này nhìn qua thì chắc mới chỉ khoảng năm sáu tuổi mà thôi. Thân hình gầy yếu, khuôn mặt hốc hác như bị suy dinh dưỡng, toàn thân đều toát ra vẻ yếu đuối, hơn nữa lại khoác một chiếc áo trắng bệch, khiến cho dáng vẻ của tiểu nha đầu này càng trở nên đáng thương hơn.

Tào Bằng đứng bật dậy nói:

- Sư huynh, đây là con gái huynh sao?

- Nói linh tinh, nha đầu này ở Quận Ngô, theo ông nội sinh sống.

Cát Huyền vừa nói, vừa từ từ cất bước chân lên bậc thềm. Tào Bằng vội vàng đứng sang một bên nhường đường, đi theo sau Cát Huyền vào từ đường…

Hạ Hầu Lan bưng một bát cháo lên đút cho tiểu nha đầu kia uống.

Cát Huyền ngồi xuống, bên cạnh đống lửa trại đốt trong lều, sau khi nhìn qua một lượt, đột nhiên nói:

- Sư đệ, hai năm không gặp, hình như số mệnh của đệ ngày càng thịnh.

Số mệnh là thứ gì đó rất mờ ảo, Tào Bằng không thể nhìn thấy cũng không thể nào mà hiểu được.

Tuy nhiên nếu Cát Huyền nói số mệnh hắn cường thịnh, hắn nghĩ chắc cũng là một câu khen bình thường, nên cười cười, không nói gì cả…

Mà Cát Huyền cũng không nói thêm gì nữa, ánh mắt lúc này đang nhìn vào Bàng Thống.

- A?

Hắn không khỏi ngẩn người, rút tay khỏi ống tay áo, bắt đầu bấm bấm đốt ngón tay.

Một lát sau lại quay về phía Tào Bằng, trong mắt toát ra một vẻ nghi ngờ.

- Sư huynh, sao thế?

- Thật là kỳ lạ!

Cát Huyền nhẹ nhàng lắc đầu, nói như thể lầm bầm:

- Theo như trong tướng pháp thì sư đệ ứng với mấy năm trước đã mất sớm, đáng lẽ không còn sống đến bây giờ, hơn nữa vị công tử này, tướng pháp còn kì quái hơn. Nếu như ứng với tướng pháp của vị công tử này thì trước ba mươi tuổi, nhất định sẽ có tai ương, hơn nữa kết cục cuối cùng sẽ bị chết, nhưng trong tướng pháp của hắn hình như có sự biến hóa, trong cái chết có nảy sinh sự sống.

Lần trước xem tướng cho đệ, ta cứ cho rằng ta tướng pháp không cao.

Vì thế mới vào trong núi, tu luyện nâng cao tướng pháp. Hôm nay vừa mới xuất núi thì lại gặp một quái nhân… Vị công tử này, liệu có thể cho ta biết, ngày tháng năm sinh để ta bấm đốt thử một quẻ được chứ?

Bàng Thống trừng mắt, gần như xoay tròn một vòng.

Bị một người nói rằng hắn là mệnh chết sớm, trong lòng cảm thấy rất bất mãn.

Tào Bằng vội vàng nói:

- Sĩ Nguyên, đây là sư huynh Cát Huyền – Cát tiên ông, là môn hạ của Tả Từ tiên ông, đạo hành của huynh ấy rất uyên thâm.

- A Phúc sao ngươi lại bái lạy Tả tiên ông làm sư phụ à?

Người tên Tả Từ đó, không phải là một người tu đạo bình thường, mà là một người có danh vọng cực kỳ cao ở Giang Tả.

Cuối những năm Đông Hán có nổi danh mấy người giả thần thánh, Tả Từ chính là một trong số đó. Ông ta có phải là một tiên nhân hay không Tào Bằng cũng không rõ lắm. Dù sao thì hắn đã từng gặp Tả Từ… có điều tất cả người dân đều tin rằng Tả Từ là tiên nhân, có khả năng từ xương trắng cũng có thể phục hồi da thịt, có khả năng khởi tử hồi sinh.

Ít nhất thì những lời mà Cát Huyền nói về Tào Bằng khi nãy, vẫn chưa nói sai một điều gì cả.

Đúng như lời Cát Huyền nói, nếu như Tào Bằng không được Tào Hữu Học tái sinh, thì sớm đã thành nấm đất hoang rồi.

Nghe nói Cát Huyền đi theo Tả Từ, Bàng Thống cũng không khỏi thêm vài phần kính nể Cát Huyền. Đồng thời trong lòng cũng có đôi chút sợ hãi, nên vội vàng nói ra ngày sinh tháng đẻ của mình.

Cát Huyền bấm đốt, một lát sau lắc đầu nhè nhẹ.

- Thật sự là cổ quái… Mạng của ngươi rõ ràng đã hết rồi, tại sao lại có thể chuyển thành cơ hội sống được?

- Xin tiên ông hãy cứu ta!

- Cứu ngươi không khó, ta chỉ có một lời, hy vọng công tử sẽ ghi nhớ: đời này đừng bao giờ đi tới hướng tây nam, nếu không tất tai ương máu huyết sẽ đến.

Tào Bằng giật mình giống như ve sợ mùa đông, hoảng sợ nhìn Cát Huyền.

Theo lịch sử thì Bàng Thống không phải là sẽ chết trong trận tấn công Tây Xuyên sao? Mà Tây Xuyên không phải là ở hướng tây nam sao?

Kiếp trước, Tào Bằng cũng gặp rất nhiều thầy xem tướng giả thần giả thánh, nhưng đa số bọn họ đều là những kẻ lừa đảo. Cát Huyền chẳng lẽ cũng là kẻ lừa đảo sao? Ông ta có thể nói hẳn ra kết cục cuối cùng của Bàng Thống, cũng không phải là ông ta nói liều. Trên đời này thực sự có thần tiên sao? Tào Bằng không biết…. Nguyên nhân chính của việc này chính là sách báo viết linh tinh, bởi vì chưa ai từng gặp qua thần tiên, mà nếu như không có thần tiên thật, như thế Tào Bằng lại càng không thể giải thích đươc tình trạng của chính hắn bây giờ.

Vừa nghĩ tới việc này, mà Tào Bằng đã bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Do dự môt chút, cuối cùng hắn nói:

- Sư huynh, có thể bói lại cho ta một quẻ được không?

- Của ngươi ta không thể tính ra được.

- Vì sao?

- Ta cũng không biết… sư đệ à, nếu dựa theo tướng pháp của đệ, thì đệ sớm đã biến thành một người chết rồi. Nhưng đến bây giờ đệ vẫn còn sống, mà số mệnh còn rất thịnh nữa, điều này làm ta thực sự cảm thấy giật mình. Ta đạo hành chưa được sâu, cho nên không thể tính ra được, chắc là chỉ có ân sư, mới có thể nhìn ra được chân tướng sự việc. Lần này ta trở về, sẽ đem việc này nói cho ân sư biết, đến lúc đó có ân sư đến xem quan khí cho đệ… Có điều, chiếu theo số mệnh, nếu như không tai không nạn thì ắt hẳn sẽ trường sinh.

Cái đươc gọi là trường sinh, không phải là trường sinh bất lão mà là hưởng trọn niềm vui đến già.

Tào Bằng biết là giờ có hỏi thêm cũng không được điều gì, đơn giản là không lằng nhằng vấn đề này nữa….

Mọi người ngồi vây quanh ngọn lửa ở trong trại, tiểu nha đầu cuộn tròn người ngủ trong lòng của Cát Huyền. Đến lúc này Tào Bằng mới hỏi rõ sự tình về tiểu nha đầu này!

- Tiều nha đầu này vốn là con gái của bạn thân ta…. Người bạn tốt của ta họ Chu, cũng là người học thuật thần tiên trong núi, hơn nữa đạo hành rất cao. Hai năm trước, hắn từng bói được rằng bản thân sẽ bị chết, cho nên gọi ta đến. Ban đầu ta vốn định giúp hắn một tay, ai ngờ cuối cùng… Hắn chỉ để lại duy nhất cho ta tiểu nha đầu này, tên là Chu Hạ. Đệ cũng biết, hàng năm ta đều chu du ở bên ngoài, các lão phụ trong nhà nuôi nấng các nữ nhi của ta, cũng đã vất vả lắm rồi, nếu bây giờ ta mang đứa bé này về, chỉ sợ… Thật may là lại gặp đệ, ta muốn phiền đệ thay ta chăm sóc nuôi nấng nó, ý của đệ thế nào?

Cát Huyền ánh mắt sáng, nhìn chằm chằm vào Tào Bằng hỏi.

Tào Bằng hết nhìn Cát Huyền lại nhìn tiểu nha đầu đang ngủ trong lòng Cát Huyền cảm thấy có chút đau đầu.

- Tiểu nha đầu này, có tướng làm nữ vương.

Tào Bằng nghe thấy câu này không khỏi ho liên tục.

- Tướng làm nữ vương?

- Chính là có quý khí… Ta là người đạo hành, lời nói công chính, bình hòa, không màng danh lợi, cho nên không hợp với khí quý này. Đệ cũng biết là, Giang Đông hiện giờ không được thái bình. Với tướng mạo của nó bây giờ nếu như không chăm sóc tốt thì ắt sẽ gặp tai họa. Nếu như nó đi bên cạnh đệ, có số mệnh của đệ bảo vệ, tương lai nhất định sẽ đại quý. Hơn nữa ta đã có lời hứa với phụ thân của nó, không hy vọng nó tu thành chính quả, chỉ mong có thể sống một đời an bình phú quý.

Những lời nói này của Cát Huyền lại khiến mọi thứ mơ hồ mông lung.

Tào Bằng nghe không hiểu lắm, nhưng trong lời nói của Cát Huyền có thể mơ hồ nhận ra sự ôm ấp, hy vọng và cả ý nghĩa lắng đọng trong đó.

Tiểu nha đầu này, tương lai nhất định giàu có!

Nói là nhờ số mệnh của Tào Bằng bảo vệ, thực ra cũng không biết được, có thể là số mệnh của tiểu nha đầu này đến để bảo hộ cho Tào Bằng thì sao?

Chuyện này biến thành chuyện tướng người này hỗ trợ tướng người kia.

Tào Bằng bây giờ bảo vệ cho tiểu nha đầu này, sau nay tiểu nha đầu này có thể quay trở lại bảo vệ cho hắn…

- Chuyện này…. nếu như sư huynh đã có lời, ta cũng không có gì để từ chối, có điều lần này ta muốn đi Dĩnh Xuyên một chuyến, chắc là sẽ mất một thời gian mới về nhà. Nếu không thì, phiền sư huynh vất vả một chuyến đến Hứa Đô, đưa tiểu nha đầu này về đó trước?

- Phụ mẫu của ta đều ở trong nhà, nhạc phụ thực ra có đi cùng với ta đến Dĩnh Âm, để giải quyết một số việc vặt, cho nên đều ở trong nhà, chắc là sẽ đồng ý thôi.

Cát Huyền sau khi nghe xong, mỉm cười.

- Hay cứ để nó đi theo đệ đi…từ đây đến Dĩnh Âm cũng không xa lắm. Ta còn có chuyện quan trọng, cần mau chóng trở về Giang Đông. Nếu bây giờ lại vòng về Hứa Đô, sợ sẽ mất nhiều thời gian… chi bằng cứ cho tiểu nha đầu này đi theo đệ. Chu Hạ tính tình trong sáng nhưng lại hơi lạnh lùng, đệ tiếp xúc nhiều với nó chắc nó sẽ tiếp nhận đệ, sư đệ, phiền đệ rồi!

Nghe Cát Huyền nói như thế, Tào Bằng có chút cảm giác là mình bị lừa dối.

Có phải là y nóng lòng muốn về nhà, nhưng nếu mang theo tiểu nha đầu này thì sẽ rất phiền toái, cho nên mới…

Chăm chú nhìn Cát Huyền một lúc lâu, Tào Bằng bỗng nhiên cười nói:

- Nếu sư huynh đã nói như thế, ta sao có thể từ chối được chứ? Cứ để tiểu nha đầu này tạm thời đi theo ta đi.

Trên mặt của Cát Huyền lập tức nở một nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.