Thật ra, trong thành Hứa Đô hoàn toàn không có dấu hiệu hỗn loạn.
Kể từ sau khi chiến sự Nhữ Nam diễn ra, Hứa Đô bắt đầu áp dụng lệnh cấm vào ban đêm. Đêm xuống, phố xá đóng cửa, cửa hàng nghỉ buôn bán. Nếu người đi ngoài đường không có lệnh bài, một khi bị phát hiện sẽ bị thẩm tra. Nhẹ thì bêu ngoài phố, nặng thì thậm chí có thể bị nhốt, đánh trong lao tù, cũng có nơi phạt lao động hoặc phạt tiền. Trong thời điểm đặc biệt này, người thông minh nhất định sẽ không tùy tiện phạm pháp. Sau khi màn đêm buông xuống, mọi người đều nên ngoan ngoãn ở cả trong nhà.
Một đội binh mã tiến vào đô thành, lặng lẽ triển khai hành động. Ngoài cửa Dục Tú, trước phủ tướng quân phiêu kỵ, một đám quân sĩ dũng mãnh như lang như hổ phá tan cửa chính, khống chế chặt chẽ toàn phủ đệ.
Sau khi vào thu, sức khỏe của Đổng Thừa không ổn lắm.
Kể từ sau khi trận chiến Nhữ Nam xảy ra, y luôn lo lắng, liên tiếp mấy ngày nằm liệt giường, không dậy nổi.
Chợt nghe trong phủ có tiếng náo loạn, Đổng Thừa vội vàng hỏi:
-Có chuyện gì thế?
-Lão gia, có chuyện lớn không hay rồi. Phủ đã bị bao vây rồi.
-A?
Đổng Thừa quá sợ hãi, vội vàng lệnh thị tỳ nâng y đứng lên, khoác áo ra khỏi phòng ngủ.
Trong phủ phiêu kỵ, tiếng la khóc khắp nơi.
Đó là tiếng khóc của các tỳ nữ, gia nô vốn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Ai nấy đều hoảng hốt, mặt mày tái nhợt. Đổng Thừa được thị tỳ nâng tay, vừa đi đến trung các, trước mặt y đã hiện ra một đám quân tốt. Nhìn từ trang phục của bọn họ thì dường như đây là quân của xạ thanh doanh.
-Các ngươi làm gì mà dám xông vào phủ phiêu kỵ?
Đổng Thừa kinh sợ, lớn tiếng quát hỏi.
Viên tướng đứng đầu đi lên trước:
-Mỗ gia là Hạ Hầu Ân, tư mã xạ thanh, phụng lệnh Tư không đến hỏi thăm sức khỏe của phiêu kỵ tướng quân.
-Hạ Hầu Ân, ngươi….
Đổng Thừa tức giận đến run giọng, phẫn nộ quát:
-Tào tư không bảo ngươi làm như thế để hỏi thăm bản tướng quân sao?
-Không phải như thế này thì An Tập tướng quân muốn như thế nào?
Một giọng nói sang sảng vang lên, quân tốt tách ra một lối đi.
Chỉ thấy Tào Tháo dưới sự bảo vệ của Điển Vi và Hứa Chử đang tiến đến.
An Tập tướng quân là chức quan của Đổng Thừa từ năm Hưng Bình thứ hai. Đổng Thừa vốn là bộ khúc của Ngưu Phụ, bộ tướng của Đổng Trác, là cháu rể của Đổng Thái hậu. Làm sao y có thể nương nhờ Đổng Trác cũng là có cơ duyên mà ra cả. Tuy nhiên, sau khi Đổng Trác chết, chuyện Đổng Thừa nhận Đổng Thái hậu không hề bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại y còn được trọng dụng.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Mẫu thân của Hán Đế Lưu Hiệp là Vương mỹ nhân, đã qua đời từ rất sớm. Năm xưa, Linh Đế còn tại vị, Đổng thái hậu đã một tay chăm sóc Lưu Hiệp. Trưởng tử của Linh Đế là con của Hà hoàng hậu, được đại tướng quân Hà Tiến ủng hộ, sau này lại được chọn vào ngôi vị hoàng đế. Đổng thái hậu vẫn luôn hy vọng Lưu Hiệp đăng cơ, cho nên luôn ủng hộ y. Cũng chính vì như thế, Đổng Thừa được Lưu Hiệp trọng dụng, sau này con gái của Đổng Thừa còn gả cho Lưu Hiệp, trở thành quý nhân trong cung. Đổng Thừa cũng vì thế mà trở thành quốc trượng.
Vừa nhìn thấy Tào Tháo, Đổng Thừa giật mình.
-Tào Tư không làm vậy là có ý gì? Tại sao ngài lại ở đây?
-Nếu ta không đến, chỉ sợ đầu ta đã được dâng lên cho Viên Thiệu rồi thôi.
-Tư không nói vậy là có ý gì?
-Hừ, ta nghe nói tướng quân An Tập gần đây hay qua lại thân thiết với một số người, thường xuyên bàn bạc chuyện gì đó ở nhà. Ta đặc biệt tới đây để hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì?
-Tư không, gần đây sức khỏe Thừa không tốt, không hay giao thiệp với người khác.
-Thật vậy sao?
Gương mặt Tào Tháo chợt trở nên dữ tợn, y lạnh lùng nói:
-Tịch thu cho ta!
Đổng Thừa còn chưa kịp nói gì, Điển Vi và Hứa Chử đã dẫn theo Hổ Bôn xông vào trong phủ.
-Tào Mạnh Đức, ngươi vô cớ xông vào nhà ta, còn làm càn như thế, sớm muộn gì ngươi cũng phải giải trình trước mặt bệ hạ thôi.
Tào Tháo cười lạnh một tiếng, không thèm nghe Đổng Thừa rít gào hay quát hỏi, quét mắt nhìn đám gia nhân đứng sau lưng Đổng Thừa. Đôi mắt Tào Tháo bất thần nheo lại.
-Các ngươi có ai biết chuyện này không?
Gia nhân trong nhà nhìn nhau, ngơ ngác, không biết nên làm thế nào cho phải.
-Người nào nói ra bí mật của Đổng Thừa, ta sẽ đáp ứng người đó một chuyện.
Y còn chưa dứt lời, một người thanh niên chợt nói:
-Tư không, ta biết.
-Đổng Khánh, ngươi muốn thế nào?
Đổng Thừa hoảng sợ, vội vàng quát lớn.
Người thanh niên kia chính là thư đồng của Đổng Thừa, tên là Đổng Khánh.
Chỉ thấy tròng mắt của Đổng Khánh xoay chuyển, gã nói:
-Có phải chỉ cần ta nói ra, chuyện gì ngài cũng đáp ứng đúng không?
-Đúng vậy!
-Tiểu nhân không cầu chuyện khác, chỉ xin Tư không có thể ban Phong Diên cho tiểu nhân làm vợ, là tiểu nhân đã thỏa lòng rồi.
-Phong Diên?
Tào Tháo sửng sốt, quay đầu nhìn Đổng Thừa.
Có người tiến lên bẩm báo:
-Phong Diên chính là một tiểu thiếp Đổng Thừa mới nạp về.
-Đổng Khánh, ngươi to gan lắm.
-Bắt y câm miệng lại đi.
Tào Tháo quát to một tiếng, chỉ thấy hai tên tiểu giáo đi lên, dùng vải bố nhét vào miệng Đổng Thừa.
-Kể từ đầu năm tới nay, Đổng phiêu kỵ thường xuyên bí mật triệu kiến các quan viên trong triều. Mặc dù tiểu nhân không biết có chuyện gì nhưng thấy bọn họ lné lút, còn viết cái gì đó lên một mảnh lụa trắng nữa. Sau này, tiểu nhân có để ý một chút, lại phát hiện Đổng phiêu kỵ tướng quân giấu mảnh lụa trắng đó ở một nơi bí mật trong phòng ngủ. Tiểu nhân nguyện dẫn đường, dâng mảnh lụa đó cho Tư không nhưng không biết Tư không có đồng ý đáp ứng chuyện vừa rồi không?
-Đương nhiên!
Gương mặt Tào Tháo lộ ra vẻ dữ tợn.
Y xua tay ra hiệu, bảo người theo Đổng Khánh vào sau tòa nhà.
Chỉ một lát sau, Đổng Khánh đã mang miếng lụa trắng tới.
Đổng Thừa vừa nhìn thấy đã kinh hãi, song chưởng chợt dùng sức, giãy người ra khỏi tay mấy tên quân giáo, lao về phía Đổng Khánh. Nhưng y còn chưa kịp tiến lên, Hứa Chử đã bước lên trước một bước, đá một cước vào chính giữa ngực y. Một cước này vừa giáng xuống, Đổng Thừa đã phun máu tươi, ngã xuống đất. Trong lịch sử, trong sự kiện Y Đái chiếu, thái y Cát Bình âm mưu hạ độc Tào Tháo.
Nhưng giờ đây, do Tào Bằng xuất hiện, phá hoại vụ án trộm binh giới của Chủng Tập, khiến cho Tào Tháo giữ được thế chủ động ngay từ ban đầu.
Kể từ tháng tư, từ khi Tào Chân bắt đầu phát giác những hành động lạ thường của đám người Chủng Tập, đến hôm nay mọi sự mới bùng phát.
Trong Y Đái chiếu bao gồm bốn mươi ba người, toàn bộ đều bị Tào Tháo bắt giữ. Trong đó có cả Thiên tướng quân Vương Phục, Chiêu Tín tướng quân Ngô Lan và nhiều trọng thần trong triều. Ngoài Lưu Bị đã trốn thoát và Mã Đằng đã trở về Tam Phụ ra, các thành viên của Y Đái chiếu không thoát được một ai cả.
Đêm đó, Tào Tháo dẫn Hổ Bôn xâm nhập vào trong cung, lấy cớ Đổng quý phi dùng lời tà mị mê hoặc mọi người, âm mưu tạo phản, không quan tâm nàng đang hoài thai, chém chết luôn.
Ngay sau đó, Tào Tháo lại hạ lệnh Tào Nhân đảm nhiệm chức vệ úy, điều ba nghìn người làm Vũ lâm quân, canh giữ cửa cung, không cho bất cứ kẻ nào tùy tiện ra vào.
Ngày thứ hai, Tào Tháo hạ lệnh đem tất cả những người có tên trong Y Đái chiếu ra chém chết, tru di cả nhà.
Bốn mươi mốt gia đình gần như tất cả đều có người là trọng thần trong triều.
Tất cả có hơn hai ngàn người bị chém chết ngoài thành Hứa Đô.
Thượng thư lệnh Tuân úc và bọn Khổng Dung đều đứng ra cầu xin.
Tuân Úc nói thẳng: Nếu như giết toàn bộ cả bốn mươi mốt vị trọng thần, chỉ sợ rằng triều đình sẽ bị tê liệt.
Nhưng ở vào thời điểm này, Tào Tháo tuyệt đối không nhân từ hay nương tay một chút nào. Sau khi nghiêm khắc bác bỏ ý kiến của Tuân Úc, y vẫn hạ lệnh khai đao xử trảm như trước.
Nhất thời, cả tòa thành chấn động!
Ngày hôm sau khi Tào Bằng trở về Hứa Đô, mọi chuyện đã rồi.
Ngoài cửa thành, vô số đầu người bị treo dọc theo tường thành. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cảnh tượng vừa dữ tợn, vừa đáng sợ.
Bãi cỏ lau màu trắng nhuốm đỏ.
Người nhìn mà khiếp sợ!
Tào Bằng thầm than trong lòng: Kể từ tối nay thôi, Tào Tháo sẽ trở thành kẻ địch của người trong thiên hạ!
Nhưng Tào Bằng có thể hiểu được Tào Tháo.
Cho đến giờ, Tào Tháo vẫn hoàn toàn chưa có âm mưu soán ngôi. Tất cả những gì y làm chỉ là để phục hưng Hán thất, làm một thần tử phục hưng nước nhà như Hoắc Quang. Chẳng qua, Tào Tháo sinh không gặp thời. Hán thất dù còn nhưng tâm đã tàn. Mọi người bày mưu tính kế đều là để tranh giành binh quyền, vì lợi ích cả. Kể cả những người như Đổng Thừa phần lớn cũng chỉ vì muốn có thêm binh quyền và lợi ích mà thôi.
Trận quyết chiến với Viên Thiệu đang hết sức căng thẳng.
Nhưng ngay trong phe của Tào Tháo lại có những kẻ đạo chích đang hoành hành.
Không phải có một câu thế này sao?
Nhương ngoại tất tiên an nội! (Bình định nội bộ trước khi kháng ngoại)
Tào Tháo cũng không còn sự lựa chọn nào khác, bởi nếu giữ những người này lại, ắt bọn họ sẽ trở thành hiểm họa. Không giết một người để răn đe cả trăm người, khó có thể tránh được chuyện sẽ có người nhân cơ hội làm càn. Ngươi xem đi, bọn họ tạo phản mà có làm sao đâu, Tào Tháo cũng đâu có thể làm gì được bọn họ, ta cũng có thể làm phản thôi.
Những cách nghĩ như thế rất có thể sẽ xảy ra, Tào Tháo không thể không đề phòng.
Nhưng nếu như thật sự đại khai sát giới…
Tào Bằng khẽ thở dài, thúc ngựa đi qua cửa thành.
Một chiếc xe ngựa từ trong thành Hứa Đô chậm rãi đi ra. Khoảnh khắc đi qua Tào Bằng, chiếc xe chợt dừng lại.
-Tào trung hầu!
Từ trong xe vang lên một giọng nói khe khẽ.
Tào Bằng ghìm cương ngựa, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy màn xe vén lên, một thiếu niên đi từ trong xe ra.
-Lâm Nghi hầu?
Khi Tào Bằng vừa nhìn thấy rõ mặt thiếu niên kia, vẻ mặt hắn chợt lộ vẻ lạ lùng.