Tào Tặc

Chương 284: Chương 284: Tào tặc hung mãnh




Tin tức truyền đến Hứa Đô khiến rất nhiều người kinh ngạc. Có người cao hứng, cũng có người khiếp sợ. Mấy ngày liền, Chủng Tập đều lo lắng, sợ hãi. Đại án ở Tuy Dương được phá khiến y cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt. Nhưng y không thể tùy tiện rời đi, chỉ cần y còn nắm giữ trường thủy doanh, Hán Đế sẽ có một đạo binh mã có thể sử dụng trong tay. Chủng Tập thậm chí còn quyết định, nếu Tào Tháo xuống tay, y sẽ lập tức khởi binh tạo phản. Dựa vào số binh mã trong tay y, y có thể chiếm cứ một vùng đất, rồi nghĩ cách trao đổi thư tín với Viên Thiệu, nội ứng ngoại hợp.

Chỉ cần có thể duy trì đến lúc Viên Thiệu dẫn binh tới là đã hoàn thành việc lớn.

Ý nghĩ này của Chủng Tập cũng là suy nghĩ của rất nhiều người.

Nhưng kể từ sau khi Tào Tháo phong Tào Bằng làm Bắc quân trung hậu, Chủng Tập càng thêm hoảng loạn hơn.

Y ngờ rằng Tào Tháo lệnh cho Tào Bằng đến là để đối phó với hắn. Nhưng sau mấy ngày, mọi chuyện vẫn bình thường, Chủng Tập cũng dần bình tĩnh trở lại.

Đầu tháng tám, Tào Bằng hạ lệnh giám sát ngũ doanh.

Cái gọi là giám sát chủ yếu có các nội dung đủ số binh sĩ, binh khí không bị gửi ra ngoài, bổng lộc có được phát đầy đủ hay không.

Nói chung, cứ đến tháng tám hàng năm đều có một lần giám sát.

Nhưng năm nay, lần giám sát này lại khiến Chủng Tập lo lắng.

Đầu tiên, Tào Bằng giám sát doanh bộ binh, rồi lại giám sát doanh xạ thanh. Xong hai doanh này, Chủng Tập cũng ít nhiều cảm thấy yên tâm hơn.

Bởi vì nhìn từ hai doanh này thì Tào Bằng cũng chỉ làm cho có lệ mà thôi.

Nhìn qua danh sách, kiểm kê qua vài người, hỏi hai câu, coi như là kết thúc. Từ trước tới nay, Bắc quân trung hậu đều làm như vậy, dường như cũng không có vấn đề gì lớn. Đến ngày mồng chín tháng tám, theo tin chiến báo từ Nhữ Nam truyền đến thì Bình Dư đã được phá nhưng Lưu Bị đã chạy thoát được. Tào Nhân thật không ngờ Lưu Bị lại phá vây tới Nhữ Âm. Lại thêm Trần Đáo cản trở khiến y không kịp chuẩn bị. Thật không ngờ Lưu Bị dẫn bộ binh lập tức xông ra ngoài, tám ngàn đại quân có thể nói là tổn thất nặng nề.

Chu Linh dẫn quân lùi tới Ninh An, Tào Nhân đã lùi lại Hạng huyện.

Đợi đến khi Hạ Hầu Uyên kịp phản ứng thì Lưu Bị đã dẫn quân chạy thoát về Từ Châu.

Hạ Hầu Uyên nổi giận, lập tức dẫn quân truy kích. Nhưng lúc này, Lưu Bị đã chiếm được thành phụ, giả vờ nghi binh ở Tiếu huyện.

Ngày mười hai tháng tám, khi Tào Bằng giám sát Việt kỵ doanh, phát hiện danh sách của Việt kỵ doanh không hợp lý, bất ngờ bắt lấy giáo úy Việt kỵ điều tra.

Chủng Tập nhận được tin hoảng sợ, nhưng rồi lại yên tâm.

Nếu Tào Bằng không nhận ra vấn đề kia trong lúc giám sát mới là vấn đề lớn.

Nếu hắn đã bắt Việt kỵ giáo úy, chứng tỏ hắn đến là để giám sát, chứ không phải là nhằm vào y. Tào Tháo hiện đã toàn tâm toàn ý tập trung vào Lưu Bị đang lẩn trốn khỏi Nhữ Nam, e rằng cũng không có thời gian để mắt đến Chủng Tập. Nhờ thế, Chủng Tập cũng yên tâm hơn.

Chiến sự tiền tuyến không rõ thế nào.

Lưu Bị giả vờ tấn công Tiêu huyện, Hạ Hầu Uyên dẫn quân gấp rút đến tiếp viện.

Thật không ngờ Lưu Bị lại nghi binh, nhân lúc Hạ Hầu Uyên dốc sức cứu Tiếu huyện, gã bất ngờ đổi hướng, tấn công Trúc Ấp.

Lần này, ngay đến thứ sử Từ Châu là Từ Lý cũng hoảng sợ, vội vàng lệnh cho đồn điền đô úy Hải Tây là Đặng Tắc xuất binh, tập trú ở Từ huyện, đề phòng Lưu Bị tấn công bất ngờ.

Ngày mười tám tháng tám, Lưu Bị lại thay đổi bất ngờ.

Sau khi toàn bộ binh mã Từ Châu được điều động, gã lại đón đầu đánh về Bành Thành quận. Cùng lúc đó, Viên Đàm xuất binh, Tang Phách không thể không cố thủ. Nhưng cũng vì thế, Lưu Bị có thể ngông nghênh lách qua Bành Thành quận mà đi, xuyên qua Thái Sơn quận, thẳng hướng tới Thanh Châu.

Cuối tháng tám, gã tới được Thanh Châu, tập hợp với Viên Đàm.

Cả tháng tám này gần như mọi người chỉ chú ý đến Lưu Bị.

Ngay đến Tào Tháo dường như cũng quên đi mối ưu tư bên trong Hứa Đô, liên tục hạ lệnh điều động binh mã các nơi, quyết ngăn cản quân sở bộ của Lưu Bị.

Chủng Tập như trút được gánh nặng, cũng ít chú ý đến việc giám sát ngũ doanh hơn.

Cũng đúng lúc này, Tào Tháo giao cho Trung Bà Lự đảm nhận chức Việt kỵ giáo úy, tiếp chưởng binh mã Việt kỵ doanh. Tào Bằng cũng giám sát đến trường thủy doanh của Chủng Tập.

-Tên tiểu tặc tử họ Tào muốn tới giám sát trường thủy doanh ư?

Chủng Tập hoảng sợ, tức giận nói:

-Tên tiểu tặc không biết điều này, Nhữ Nam giờ đang hỗn loạn, hắn không có việc gì hay sao mà còn chạy tới giám sát trường thủy doanh của ta?

Trường thủy thừa là một nam tử hơn ba mươi tuổi, nghe thấy thế không khỏi cười khổ.

-Chủng giáo úy, theo trình tự, Bắc quân trung hậu nên giám sát truân kỵ doanh trước. Tuy nhiên, mới hai ngày trước, truân kỵ doanh theo Tư không tới Dĩnh Xuyên, cho nên mới đến trường thủy doanh chúng ta.

-Tư không không ở Hứa Đô sao?

-Đúng vậy, Tào Nhân thái thú để Lưu Bị chạy thoát. Tư không vô cùng tức giận, liền sai người áp giải Tào Nhân tướng quân tới Dĩnh Xuyên, để Tư không đích thân xử quyết. Công văn này hôm qua đã trình lên giáo úy, chẳng lẽ giáo úy không biết?

Chủng Tập ngẩn ra, mặt mày giãn ra theo.

Y quả thật không để ý tới chuyện này. Hôm qua, Lưu Bị chiếm được Trúc Ấp, Chủng Tập mừng rỡ, hết sức vui vẻ cho nên uống rượu say, không hề xem qua công văn.

Nơi như vậy, Tào lão tặc không có ở Hứa Đô.

Vậy tên Tào tiểu tặc kia lại càng không thể làm gì được.

-Khi nào thì hắn đến?

-Khởi bẩm Chủng giáo úy, Tào trung hầu truyền tin trưa nay sẽ đến.

Chủng Tập thở dài một hơi:

-Vậy chẳng phải hắn sẽ đến ngay giờ sao?

-Đúng vậy!

-Nếu đã như vậy, lệnh cho Hạ Hầu Thượng tạm thời lĩnh binh mã đi đi.

-Tuân lệnh!

Hạ Hầu Thượng tự là Bá Nhân, là cháu trai của Hạ Hầu Uyên.

Người này còn có một thân phận khác, đó chính là ca ca của Hạ Hầu Chân. Kể từ tháng năm vừa rồi, Hạ Hầu Thượng bắt đầu đảm nhiệm chức tư mã trường thủy doanh.

Nhưng cho tới nay, Hạ Hầu Thượng vẫn chưa có biểu hiện nào xuất sắc.

Người này tính tình thật thà, chất phác, cũng thích kết giao với mọi người, chưa từng kiêu ngạo, nói năng khó nghe bao giờ, biểu hiện cũng hết sức bình thường, chưa bao giờ làm gì vượt quá quyền hành. Chủng Tập vốn không có mấy ấn tượng với Hạ Hầu Thượng, thế nên ngoài miệng nói “Để Hạ Hầu Thượng tạm thời lãnh binh mã” nhưng cũng không hề giao ra hổ phù. Đối với Chủng Tập, hổ phù nắm chắc trong tay chính là một sự đảm bảo. Đúng chính ngọ, Tào Bằng dẫn một trăm quân Phi Mạo đến trường thủy doanh.

Trường thủy doanh không đóng quân trong thành Hứa Đô mà ở một tòa ổ bảo trên ngoài thành. Không phải bọn họ có bất mãn đối với Bắc quân ngũ doanh, mà trong thành Hứa Đô quả thực không chứa được quá nhiều binh mã. Hứa Đô không giống đô thành Tuy Dương, so về diện tích hay kết cấu đều nhỏ hơn một chút. Ở Tuy Dương, Bắc quân ngũ doanh đều đóng quân trong thành, nhưng còn ở Hứa Đô lại không rộng rãi được như thế.

Tào Bằng vận một bộ chiến bào màu xanh nhạt, khoác thiên giáp có đầu sư tử trước ngực, đeo thắt lưng cùng đai ngọc, uy phong lẫm liệt đi tới.

So với hồi đầu năm, hắn đã cao lên không ít.

Càng ngày hắn càng anh tuấn hơn.

Thân hình của hắn không còn gầy yếu như trước nữa, chưa thể nói là to lớn nhưng cũng rất rắn chắc.

-Mạt tướng tham kiến Chủng giáo úy.

Đứng trong đại sảnh, Tào Bằng chắp tay chào.

Chủng Tập cười to, nói:

-Lâu nay vẫn nghe tên Tào Bát Bách vang dội như sấm bên tai, không ngờ đúng là anh hùng niên thiếu. Mau mau ngồi xuống.

Tào Bằng không khách khí, ngồi xuống đại sảnh.

Hạ Hầu Lan và Cam Ninh chia làm hai bên đứng sau lưng hắn. Một trăm Phi Mạo chờ ngay ngoài phòng.

-Chủng giáo úy, trước tiên chúng ta nói đến chuyện chính đã, nói chuyện gia đình sau. Hôm nay ta đến đây làm gì Chủng giáo úy cũng đã rõ ràng. Xin hỏi ngài đã chuẩn bị tốt chưa?

-Ồ, Chủng mỗ biết Tào trung hầu đến nên hôm qua đã giao quyền binh tướng rồi. Nhưng không biết Tào trung hầu định sẽ giám sát từ đâu? Chủng mỗ nhất định sẽ dốc sức phối hợp, tuyệt đối không khiến Tào trung hầu phải gặp chút rắc rối nào hết.

Tào Bằng cười:

-Vậy trước hết mời Chủng giáo úy đem danh sách tới đây, rồi đem các nha môn tướng dưới trướng, và thiên nhân đốc tới đợi ta hỏi.

-Ách?

Chủng Tập ngẩn ra, thốt lên nói:

-Chuyện này hơi không hợp quy tắc.

Tào Bằng nói:

-Không phải mạt tướng không tuân theo quy định. Thật không giấu gì Chủng giáo úy, Việt kỵ doanh có sự cố, chắc ngài cũng đã nghe nói. Vốn dĩ, danh sách của Việt kỵ doanh không hề có vấn đề gì, nhưng sau đó, ta lại phát hiện có rất nhiều nha môn tướng không biết được số binh lính dưới trướng mình. Ta giám sát lại lần nữa liền phát hiện có rất nhiều sai sót, chính vì vậy mới bắt lấy giáo úy Việt kỵ. Chuyện này không phải là để nhắm vào người nào hết, mà là để phòng hờ mà thôi. Chủng giáo úy, tất cả mọi người đều vì bệ hạ mà làm việc, Bắc quân được bệ hạ rất tin tưởng, càng phải cẩn thận mới đúng.

Tào Bằng nói năng rất thận trọng.

Chủng Tập ngẫm nghĩ một chút, thấy cũng không có vấn đề gì.

Một tên tiểu tử nhãi nhép há có thể lừa gạt gì ta đây? Khi lão tử ra làm quan, ngươi còn chưa sinh ra đâu. Hổ phù nằm trong tay ta, sao ta phải sợ ngươi?

Nghĩ đến đây, Chủng Tập cười nói:

-Chỉ có điều, như vậy lại phiền Tào trung hầu vất vả thêm.

Nói xong, y xua tay ra hiệu cho trường thủy thừa đem danh sách tới, sau đó lại sai người gọi các tướng trong doanh tới chờ bên ngoài.

Tào Bằng nhận lấy danh sách, thật sự chăm chú đọc.

Một lát sau, hắn chợt nhíu mày, đặt danh sách trong tay xuống, lại cầm một quyển danh sách khác lên, giở ra đọc.

Chủng Tập ngẩn ra:

-Tào trung hầu, có vấn đề gì sao?

-Hình như có chút vấn đề. Xin Chủng giáo úy gọi những người ở bên ngoài đi vào. Ta cần gặp mặt bọn họ hỏi.

-Ách, được rồi.

Chủng Tập ra hiệu cho trường thủy thừa, gọi các tướng đang chờ bên ngoài đi vào phòng.

Mười mấy người cùng đứng trong đại sảnh, khá chật chội. Vì thế, có mấy người lùi lại về phía sau, tìm chỗ đứng.

-Còn nữa, Hạ Hầu tư mã đâu?

-Y ở trong quân.

-Có thể tìm y đến được không?

-Được.

Chủng Tập lại sai trường thủy thừa đi gọi Hạ Hầu Thượng.

Tào Bằng cầm danh sách, nhìn như sắp chuẩn bị hỏi các vị nha môn tướng này thật. Ước chừng thời gian một chén trà trôi qua, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Chỉ thấy Hạ Hầu Thượng mặc quân phục đi vào phòng, chắp tay thi lễ với Chủng Tập.

-Tào trung hầu, Hạ Hầu tư mã đã ở trong này rồi, ngươi có thể hỏi y.

-Ha ha, có Hạ Hầu tư mã ở đây là tốt rồi. Chủng giáo úy, mời ngài lệnh quân sĩ trong doanh ra doanh trại, ta muốn điều tra từng việc một.

Chủng Tập nghe thấy thế tức thì biến sắc.

-Tào trung hầu, ngươi rõ ràng đang làm khó ta mà.

-Ha ha ha, Chủng giáo úy thật sự là người thông minh. Đúng là ta đang làm khó dễ ngươi.

-A?

Chủng Tập tức thì xây xẩm mặt mày, ngây người ra.

Đúng lúc này, y nghe Tào Bằng quát một tiếng chói tai:

-Còn chưa động thủ sao?

Nói thì chậm, chuyện diễn ra lại rất nhanh. Chỉ thấy hai tay Tào Bằng đặt lên cái bàn, song chưởng vận chút lực, cả chiếc bàn nặng trịch bị đánh bay lên, lao về phía Chủng Tập. Cùng lúc đó, Cam Ninh và Hạ Hầu Lan đồng thời ra tay, rút bội đao lao về phía các nha môn tướng.

Hạ Hầu Thượng thừa cơ lùi lại phía sau, dẫn theo bốn, năm nha môn tướng rời khỏi đại sảnh.

Chuyện bất ngờ xảy ra ngoài dự đoán của mọi người. Không ai có thể ngờ được Tào Bằng nói trở mặt là trở mặt ngay, thậm chí không có chút dấu hiệu nào báo trước cả.

Bên ngoài có không ít thân binh của Chủng Tập rút đao, định xông lên.

Phi Mạo lập tức vung đao, ngăn lại đám thân binh của Chủng Tập.

Hạ Hầu Thượng lớn tiếng quát:

-Tất cả mọi người nghe đây, Chủng Tập cấu kết phản tặc, mưu đồ bí mật tạo phản, tội đáng chém đầu. Chuyện hôm nay chỉ hỏi người chủ mưu, không liên quan đến các ngươi. Kẻ nào dám động thủ lần nữa giết không tha.

Y quay qua nói với bốn, năm vị nha môn tướng kia:

-Các ngươi lập tức quay lại trong doanh, khống chế toàn bộ tướng sĩ.

-Vâng!

Nha môn tướng không nói hai lời, nhanh nhẹn nhảy xuống bậc thang, chạy ra khỏi soái phủ.

Chủng Tập tự giễu cợt chính mình. Ai bảo Tào Tháo không định đối phó y? Ngay từ đầu, Tào Tháo đã đối phó với y rồi.

-Hạ Hầu Thượng cấu kết với Tào Bằng, mưu đồ tạo phản. Các ngươi đừng nghe hắn nói xằng.

Y còn chưa dứt lời, Tào Bằng đã nhảy ngay đến trước mặt y.

Khi Tào Bằng đi vào đại sảnh không hề đeo binh khí nhưng lúc này, trong tay hắn không biết tự bao giờ đã có một thanh đoản đao.

Thanh đoản đao kia có lưỡi đỏ sậm, đao sắc bén.

Chủng Tập lắc mình tránh thoát cái bàn đang lao đến, rút thanh kiếm đeo bên người ra, vung tay đâm về phía Tào Bằng.

Chỉ thấy Tào Bằng chợt bước nghiêng sang một bên, thanh bội kiếm của Chủng Tập sượt qua. Còn Tào Bằng đã áp sát người Chủng Tập, vung tay lên.

Ánh đao màu đỏ sậm xẹt qua cổ Chủng Tập.

Mũi đao sắc bén gần như không bị bất cứ thứ gì ngăn cản, xuyên qua yết hầu Chủng Tập.

-Đây là một trong ba mươi sáu Thiên Cương đao của Tư không, tên là Viết Thiên Nhàn. Hôm nay hãy để Chủng giáo úy tế đao đi.

Giọng nói của Tào Bằng vang lên bên tai của Chủng Tập.

Y mở to mắt, trừng trừng nhìn, gương mặt đầy vẻ không cam lòng. Miệng y phát ra mấy tiếng “Ôi ôi ôi” cổ quái, không thốt nổi thành câu.

-Yên tâm đi, không đến ba ngày nữa, bằng hữu của người sẽ đi cùng với ngươi. Xuống cửu tuyền rồi, ngươi sẽ không phải cô đơn đâu. Chủng giáo úy, chúng ta không có ân oán, chỉ có điều ngươi không nên cản trở đại sự của Tư không.

Chủng Tập ngửa mặt lên trời, nằm dài trong vũng máu.

Hơn mười tên nha môn tướng kia sao có thể là đối thủ của Cam Ninh và Hạ Hầu Lan được? Cam Ninh chẳng khác nào mãnh hổ xuống núi, ra tay cực kỳ tàn nhẫn. Mỗi một đao giáng xuống đều mang theo sức nặng ngàn cân, không kẻ nào có thể trụ được trước mặt gã hết một hiệp. Còn Hạ Hầu Lan dù không hung mãnh như Cam Ninh nhưng cũng là một võ tướng hạng nhất. Thanh đại đao trong tay y giết các nha môn tướng, máu chảy thành sông.

Nơi nơi đều là thi thể, máu chảy thấm xuống đất.

Trường thủy thừa co mình trong góc, nhìn Tào Bằng đi tới, lớn tiếng hét lên:

-Ta không biết, ta không biết gì cả.

Tào Bằng túm lấy cổ áo của trường thủy thừa, xốc gã dậy.

-Ta không định làm gì ngươi hết. Lần này bản quan đến chỉ là phụng lệnh giết người thôi. Nghe đây, hiện giờ bộ binh doanh và xạ thanh doanh đã hoàn toàn bao vây nơi này. Chủng Tập đã chết, chúng ta cũng không muốn làm khó mọi người. Không muốn chết thì nghe theo lệnh ta làm việc, lập tức vào trong quân xoa dịu các binh sĩ. Lệnh cho mọi người giao vũ khí để lại sau doanh.

-Ty chức hiểu, ty chức hiểu.

Xét về quan hệ thì trường thủy thừa cũng nằm dưới quyền quản lý của Bắc quân trung hậu.

Nghe Tào Bằng nói như thế, sao y có thể không rõ ý của hắn được?

Vì thế, y không nói gì nữa, liền lao ra ngoài đại sảnh, quát to đám quân tốt vẫn đang ngoan cố chống cự trong sân:

-Dừng tay, tất cả dừng tay. Chủng Tập mưu phản, chứng cứ hết sức rõ ràng. Tào trung hầu phụng lệnh của bệ hạ đến đây bắt phản tặc. Chủng Tập đã bị chém đầu, mọi người mau buông binh khí. Tào trung hầu đã nói chỉ hỏi tội tên đầu đảng, không truy xét tòng phạm. Mọi người mau dừng tay, ngừng chống cự. Các ngươi đừng sai lầm nữa.

Hạ Hầu Thượng trở lại, đi vào trong đại sảnh.

-Hữu Học, chúc mừng.

-Đại huynh, ngươi ta cùng chung niềm vui mà.

Hai người dứt lời, liền nhìn nhau cười.

Lần này xử lý Chủng Tập, cả hai người hắn đều có công lớn.

Để bắt được Chủng Tập mà ít phải trả giá nhất, không để đô thành rối loạn, Lý Nho đã hao tâm tổn trí bày ra kế hoạch lần này.

Có thể nói, nếu không phải Lưu Bị tạo phản, thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người, kế hoạch này chưa chắc đã tiến hành thuận lợi như thế.

Nhưng Tào Bằng vẫn khiếp sợ: Không ngờ Lưu Bị lại lợi hại như thế?

Phải biết rằng, Lưu Bị hiện tại còn chưa có sự trợ giúp của Gia Cát Lượng.

Nhưng nhìn cách gã hành quân đánh giặc lại rất có tác phong của danh tướng. Hạ Hầu Uyên hoàn toàn bị Lưu Bị áp chế, bị gã dắt mũi dẫn đi. Được rồi, có thể nói là Hạ Hầu Uyên kém cỏi đi.

Nhưng còn Tào Nhân thì sao?

Bị bại trận dưới tay Lưu Bị. Ngay cả thứ sử Từ Châu là Từ Lý cũng bị gã giam chân.

Tào Bằng không biết làm sao để hình dung sự kinh ngạc của hắn, bởi trong ấn tượng của hắn, ngoài chuyện giỏi dùng người, giỏi mua lòng người ra, Lưu Bị dường như chỉ có một bản lĩnh lớn nhất, gói gọn trong một chữ: Khóc! Nhưng giờ nghĩ lại, Lưu Bị là người có thể khiến tam quốc rơi vào thế chân vạc, từ một hán tử lang thang không chốn dung thân trở thành Hán Chiêu Liệt Đế vang danh đời sau. Cả một giang sơn to lớn như vậy lẽ nào chỉ dựa vào tài khóc mà có được sao? Ít nhất nhìn từ những hành động của gã ở Nhữ Nam bây giờ, tài năng quân sự của Lưu Bị không hề kém, thậm chí còn có thể nói vào hạng nhất.

Chẳng trách, ban đầu Tào Tháo coi trọng Lưu Bị như thế.

Người này thật sự có bản lĩnh!

Chỉ riêng chiêu thức Càn khôn đại na di ấy, đủ khiến kẻ khác phải nể phục gã mấy lần rồi.

-Bá Nhân, đốt đèn lên.

Tào Bằng nhìn sắc trời, nhẹ giọng nói.

Hạ Hầu Thượng gật gật đầu, lập tức phân phó hạ nhân.

Lúc này, trời đã tối rồi!

Đèn lồng màu đỏ chậm rãi thắp sáng ổ bảo.

Tào Bằng đứng trên bậc thang, ra sức hít một hơi khí lạnh, tinh khiết.

Hắn quay đầu nói với Cam Ninh:

-Tối nay, e rằng Hứa Đô khó tránh khỏi cảnh máu chảy thành sông!

-Đúng vậy!

Cam Ninh nghiêm nghị, gật gật đầu.

-Chỉ có điều, qua đêm nay, mặc dù thế phụ có thể dẹp sạch các chướng ngại vật nhưng thanh danh e rằng sẽ… Thế phụ chắc cũng không còn cách nào khác.

Phía Hứa Đô, hơn mười tiếng động cùng vang lên.

Tiếng động chói tai vang lên quanh quẩn trong bóng đêm, mãi lâu chưa chấm dứt.

Tào Bằng nhíu mày, lẩm bẩm:

-Bắt đầu rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.