Tào Tặc

Chương 367: Chương 367: Hung Nô, Hung Nô (Phần 2)




Ung Nô là hào soái dưới trướng của Tả Hiền Vương của Nam Hung Nô là Lưu Báo.

Dựa theo cách nói của Chu Lễ, hai ngàn năm trăm người làm một sư, cũng có cái gọi là thiên phu trưởng. “Trưởng” và “ Soái” đồng nghĩa với nhau, do đó thiên phu trưởng cũng được gọi là sư soái. Mâu thuẫn giữa người Hung Nô và người Hán rất sâu nặng, vì thế cũng dẫn đến cái danh xưng này.

Hào soái, cũng chính là Sư soái.

Lần này Ung Nô phụng mệnh tập kích, nhưng lại không hề nghĩ tới quận chúa lại chạy mất.

Chủ nhân chạy mất rồi, thế thì cũng không thể tha cho người sói của Hắc Thủy, nếu như giết được sói của Hắc Thủy, không cần nghi ngờ gì đây sẽ là một chuyện tốt đẹp.

Chắc chắn rằng, Tả Hiền Vương cũng sẽ không vì vậy mà trách tội.

Trên đường gã đuổi truy sát, thì thấy một đoàn xe người Hán. Trong mắt của Ung Nô, người Hán chính là những con dê núi luôn bị giết hại. Tuy nói rằng trên thảo nguyên có rất nhiều chợ của người Hán, nhưng đối với Ung Nô mà nói, vốn không có ý nghĩa to tát nào. Dù gì cũng đã đuổi đến, thế thì giết luôn bọn chúng. Người Hán yếu đuối, làm sao là đối thủ của người Hung Nô được? Thế nên, Ung Nô cũng chưa nhìn rõ nghi thức của đoàn xe đó.

Tào Bằng đang quan sát thanh trường đao trên tay, hắn đã xác nhận, thanh trường đao này, đúng thật là xuất thân từ tay của Tào Cấp.

Tào Cấp chế tạo đao, dùng phương pháp kết hợp giữa gang thô và gang đúc, lấy gang đúc làm nguyên liệu chính, luyện rèn thêm mà thành. Đao do Tào Cấp chế tạo, sóng lưng của đao có màu đỏ sậm, mà những nơi khác, ví dụ như trường đao do xưởng Hà Nhất chế tạo ra, thì không có một vết màu đỏ sậm này, có thể nói, vệt đỏ sậm này cũng là dấu hiệu riêng của Tào Cấp, người khác cho dù có muốn mô phỏng, cũng mô phỏng không được.

Vì vậy mà ở Hứa Đô, đao do Tào Cấp chế tạo ra, cũng có tên là Tà Dương Huyết, có được tên gọi này cũng do vết đỏ sậm đó.

Thanh Tà Dương Huyết này, hẳn là vào bốn năm trước đã được Tào Cấp chế tạo ra ở Kiến An.

Mỗi năm Tào Cấp lại chế tạo ra vài thanh bảo đao, được người ta dùng số tiền lớn để thu mua…thanh tà dương huyết trong tay người thanh niên đang hôn mê trước mắt này, chắc hẳn chính là một trong những thanh được người ta thu mua. Chỉ có điều, có trời mới biết tại sao nó lại lọt vào tay của người thanh niên này.

Có lẽ là anh ta dùng số tiền lớn để mua, cũng có thể anh ta đã cướp nó về….

Tào Bằng vốn dĩ cũng không muốn can dự vào chuyện này, nhưng câu nói đó của Ung Nô, lại chọc giận hắn rồi!

- Tín Chi, không để lại tên nào hết!

Hàn Đức hét lớn một tiếng, liền giục ngựa xông ra.

Ung Nô đâu nghĩ tới rằng, đám người Hán này lại dám phản kháng. Mắt thấy Hàn Đức xông qua, gã theo bản năng mình giơ tay lên là một mũi tên, nhưng lại bị Hàn Tín Chi đang ngồi trên ngựa né qua một cách dễ dàng. Mà mũi tên này của gã, cũng chọc giận quân hộ vệ tùy tùng. Ba tên quân Tư Mã liền giận tím mặt, quay đầu nhìn về phía Điền Thiệu.

Điền Thiệu cũng biết, lúc này y phải ra quyết định!

Y là quân hộ vệ của sứ đoàn Đại Hán, đại diện cho vinh quang của Đại Hán..

Dù gì xảy ra chuyện rồi, cũng có Tào Bằng gánh, Điền Thiệu cũng không lo, thế là cười một cách lạnh nhạt mà nói:

- Truyền lệnh xuống dưới, một tên cũng không tha!

Trong phút chốc, ba quân đều động đậy.

Lúc này người Hung Nô mới nhìn kỹ hiệu cờ của đoàn xe, Ung Nô cũng giật mình hoảng sợ.

- Ta là…

Gã muốn hô to: chúng tôi là thuộc hạ của Tả Hiền Vương.

Thế nhưng, Hàn Đức làm gì cho gã cơ hội này? Ngồi trên lưng ngựa, chạy nhanh như bay tới, chớp mắt đã đến trước mặt của Ung Nô. Bản rìu lớn nấp ở sau lưng, chỉ thấy Hàn Đức kia đang trên lưng ngựa đột nhiên đứng bật dậy, cây rìu bản tròn mang theo cả tiếng sấm sét, gào thét mà tới. Ung Nô kia vội vàng giơ đao nghênh tiếp, chỉ nghe teng một tiếng, đao rìu chạm vào nhau, Ung Nô bị một luồng sức mạnh lớn nhấc lên, thoáng cái đã rơi xuống ngựa. Không đợi gã đứng lên, thì ngựa của Hàn Đức đã tới rồi, chiến mã ngửa móng, hung hãn dẫm lên ngực của Ung Nô. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, xương ngực của Ung Nô lập tức bị móng ngựa kia đạp vỡ.

Hàn Đức như là hổ vào trong đàn dê, rìu lớn tung bay, không ai cản nổi.

Vương Song cũng không chịu được sự buồn bã, giục ngựa giơ đao, giết vào trong đoàn quân của địch.

Người Hung Nô gào lớn một tiếng muốn chạy trốn, nhưng lại thấy ba đội hộ vệ hò hét mà đến, đem vay chặt người Hung Nô, liền làm một trận thảm sát.

Trận chiến xảy ra dưới chân núi Thạch Chủy, cũng không duy trì được bao lâu.

Đợi lúc Lưu Quang chạy tới, chỉ thấy sát chết đầy đất, máu chảy thành sông…

- Ai cho phép các ngươi đại khai sát giới.

Lưu Quang giận tím mặt.

Tào Bằng đã lệnh cho Phi Mạo trông coi người thanh niên, nghe Lưu Quang quát hỏi, hắn lập tức giục ngựa lên trước

- Ta hạ lệnh đấy.

- Tào Bằng, ngươi phải biết rằng, chuyến đi lần này của chúng ta đi sứ sang Hung Nô, là để kết hảo, sao ngươi lại….

- Kết hảo thì ra kết hảo, nếu ngay cả mặt mũi cũng giữ không được, kết hảo thì lại có tác dụng gì? Lâm Nghi Hầu chưa nghe, bọn chúng muốn chúng ta để lại hàng hóa sao?

- Nhưng …

- Thất ngã kỳ liên sơn, sử ngã lục súc bất phiền tức.

Thất ngã yên chi sơn, sử ngã phụ nữ vô nhan sắc.

Dịch thơ:

Mất đi núi Kỳ Liên của ta, khiến gia súc của ta chẳng đông đúc nổi.

Mất đi núi Yên Chi của ta, khiến cô dâu của ta chẳng còn xinh đẹp.

Tào Bằng đột nhiên hai tay giơ cao qua khỏi đỉnh đầu, ngẩng mặt lên trời lớn tiếng kêu gào:

- Hoắc tướng quân, nếu trên trời có linh thiêng, xin hãy phù hộ cho giang sơn nước nhà.

Năm đó, Hoắc Khứ Bệnh tung hoành Mạc Bắc, giết đến người Hung Nô phải máu chảy thành sông.

Từ đó trên thảo nguyên mới lưu truyền bài dân ca này.

Tào Bằng kêu gào xong, nhìn về phía Lưu Quang.

Nhưng lại thấy Lưu Bang cả mặt đỏ bừng, phẫn nộ nhìn Tào Bằng, một lúc sau liền hừ một tiếng, giục ngựa quay về đoàn xe.

Tào Bằng đang mỉa mai y!

Nhớ năm đó, Hoắc Phiêu Kỵ tư thế oai hùng đến nhường nào, khiến cho Hung Nô phải cúi đầu.

Mà ngươi, thân là con cháu của nhà Hán, không ngờ ngay cả một chút gan lì và dũng khí cũng không có.

Lưu Quang cảm giác được, từng cặp mắt xung quanh kia, đều mang ý mỉa mai. Trong lòng y uất nghẹn ngào, y cảm thấy uất ức.

Y cũng muốn giết Hung Nô, nhưng y là chính sứ, y biết được mục đích của lần mình đi Hung Nô này!

Trong lòng đối với những gì Tào Bằng đã làm, cũng thầm tán thưởng. Nhưng ngoài mặt, y phải đi chất vấn Tào Bằng.

Nếu như là ngày trước, Tào Bằng có lẽ sẽ để chút mặt mũi cho y.

Nhưng sau vụ ám sát ở Đại Hà, hai người đã trở mặt với nhau, định sẵn sẽ trở thành kẻ thù của nhau.

Nếu như đã là đối thủ, Tào Bằng đã đả kích, thì tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay. Nếu như đổi lại là Lưu Quang đứng trên lập trường của Tào Bằng, cũng sẽ không bỏ qua cho Tào Bằng đâu. Y quay đầu nhìn về phía Tào Bằng nhưng lại thấy Tào Bằng người ngựa thẳng đứng đang nhìn chằm chằm vào y.

Trong lòng vô cùng phẩn nộ, đến lúc này cũng chỉ đành hóa thành một tiếng thở dài thôi.

Tào Hữu Học, ta thề sẽ giết ngươi!

Sứ đoàn, tiếp tục tiến lên phía trước.

Đêm đó, sau khi đóng trại ở một cái chợ cách miệng núi Thạch Chủy hướng về phía Bắc khoản ba mươi dặm, thì không bao lâu sau liền thấy một đội quân kỵ người Hung Nô đuổi đến theo hướng ngược lại. Bọn họ, chính là người ngựa do Hô Trù Tuyền phái đến để nghênh đón sứ đoàn.

Người đến nghênh tiếp sứ đoán, chính là Hữu Hiền Vương Khứ Ti.

Người này là tâm phúc của Hô Trù Tuyền, càng là cánh tay đắc lực của Hô Trù Tuyền. Sau khi Hô Trù Tuyền đăng lên ngôi vị Thiền Vu, cũng không thảnh thơi gì, Tả Thiền Vương Lưu Báo là con trai của Vu Phu La, trong tay nắm giữ một lực lượng vô cùng hùng mạnh.

Mà Hô Trù Tuyền tuy rằng làm Thiền Vu của Nam Hung Nô, nhưng đối với Lưu Báo cũng có vài phần kiêng nể.

Gã cần phải áp chế chừng Lưu Báo, mà muốn áp chế được Lưu Báo, thì phải nhờ vào Khứ Ti. Vài năm nay, đội quân của Hữu Hiền Vương Khứ Ti không ngừng lớn mạnh, cũng phần do có Hô Trù Tuyền âm thầm giúp đỡ. Lấy Khứ Ti kiềm chừng Lưu Báo, làm cho quyền lực được duy trì ở trong một trạng thái cân bằng. Chỉ có như vậy, Hô Trù Tuyền mới có thể thống trị Nam Hung Nô tốt hơn.

Lưu Quang và Khứ Ti là người quen thuộc đã lâu !

Từ lúc Vua Hán lên ngôi thì hai người đã quen biết với nhau rồi.

Khứ Ti đến nghênh đón, Lưu Bang đương nhiên nhiệt tình thăm hỏi. Đêm đó, Tả sử Chu Lương, Hữu sử Điền Dự, tất cả đều cùng tiếp đãi Khứ Ti trong lều lớn.

Vốn dĩ chiếu theo quy định, Tào Bằng cũng nên tham gia.

Nhưng cũng không biết là do Lưu Bang cố tình hay là có nguyên nhân nào khác, Tào Bằng vốn không được thông tin.

Mà bản thân hắn, cũng không tình nguyện thể hiện thiện ý gì với người Hung Nô cho lắm. Vừa mới giết xong một đám người Hung Nô, quay đầu thì lại phải bày tỏ thiện ý với đối phương ư?

Chí ít thì Tào Bằng không làm được chuyện này.

Hơn nữa, bản thân hắn cũng có việc khác để làm tiếp.

Trong lều trại quân đội, đèn đuốc sáng trưng.

Một người thầy thuốc hành quân, đang cận thận từng li từng tí điều trị vết thương cho Hồng Đô.

Người thầy thuốc hành quân này, vốn là thái y của Thiếu Phủ Thái Y viện. Bởi duyên cớ đi sứ lần này, Tào Bằng cố tình tìm Hoa Oản, mời ông đi cùng. Dọc đường đi, đích thật là đã giúp ích rất nhiều. Sau khi hành quân đại phu gỡ mũi tên từ trong người của Hồng Đô ra, bôi kim sang dược lên, lúc này mới thở phào một hơi, lấy khăn ướt từ tay của Vương Song, lau lau mồ hôi trên trán.

- Đã không sao rồi…nhưng mất máu quá nhiều, chỉ sợ nhất thời khó mà hồi phục, có điều sẽ không e ngại đến tính mạng.

Tào Bằng nghe xong, gật đầu mỉm cười cám ơn.

Sau khi hắn tiễn hành quân đại phu đi, quay trở lại quân lều, liền thấy Hồng Đô yếu ớt tỉnh lại.

- Đa tạ ơn cứu mạng của tướng quân.

Sau khi Hồng Đô tỉnh lại, nhìn rõ tình hình xung quanh, lập tức phản ứng trở lại, gắng gượng muốn xuống giường, quỳ lạy để cảm tạ Tào Bằng.

- Ý, tiếng quan thoại ngươi nói cũng không tồi nhỉ.

Tiếng Hồng Đô nói là tiếng Hán, cho nên Tào Bằng cũng không cần có người phiên dịch.

- Tiểu nhân vốn là người Trường An, đang hưng thịnh bình yên, Lý Thôi và Quách Dĩ vây hãm Trường An, tiểu nhân che chở cho mẹ già chạy trốn khỏi Kinh Triệu. Vốn dĩ muốn đến biên giới cầu cạnh một người họ hàng, không ngờ dọc đường mẹ tiểu nhân bị nhiễm phong hàn, được Hắc Thủy Tiên Ti đại nhân là Đàn Chá cứu giúp, mới cứu lại tính mạng của mẫu thân trở về. Từ đó về sau, để báo đáp ân tình của Đàn Chá đại nhân, tiểu nhân đã ở lại Hắc Thủy Tiên Ti.

- Hắc Thủy Tiên Ti?

Tào Bằng ngẩn ra, quay đầu hỏi người bên cạnh nói:

- Hắc Thủy Tiên Ti ở đâu?

- Hồi tướng quân, Hắc Thủy Tiên Ti ở hướng Nam của núi Thạch Chủy, dưới chân núi Hạ Lan.

- Thế Đàn Chá lại là người phương nào?

- Cái này….Đàn Chá, cũng chính là con trai của Tiên Ti Vương Đàn Thạch Côi. Sau khi Tiên Ti Vương chết đi, Tiên Ti tan rã, Đàn Chá đại nhân một mình lãnh đạo tộc người Hắc Thủy Tiên Ti.

- Con trai của Đàn Thạch Côi ư ?

Tào Bằng nghe vậy, không khỏi kinh ngạc.

Hắn thật ra cũng biết cái tên Đàn Thạch Côi này, tuy nhiên sau khi tái sinh vào thời đại này, mới được biết.

Đàn Thạch Côi này là thủ lĩnh của bộ tộc Tiên ti, lúc còn sống, từng sáng lập ra luật pháp Tiên Ti, thống nhất các bộ lạc ở phía Đông và Tây, lập vương đình ở núi Đạn Hãn, binh hùng tướng mạnh, chinh chiến khắp nơi, đem mảnh đất cố cụ của người Hung Nô năm xưa, từ Đông sang Tây khoản hơn hai ngàn dặm, từ Nam sang Bắc có hơn bảy ngàn dặm, tất cả đều quy nạp thành mảnh đất du mục của người Tiên Ti. Sau đó, ông ta lại đem vùng đất thống trị chia làm ba bộ phận là Đông, Trung, Tây, mỗi bộ phận bố trí đại nhân làm thủ lĩnh, cướp biên xâm lược, gây ra tai họa to lớn cho triều Hán.

Thời Hoàn Đế, triều đình phái quân chinh phạt, kết quả thảm bại trở về.

Lại phái sứ giả ấn tín và dây đeo triện, phong Đàn Thạch Côi làm Vương…Ngươi có thể làm Tiên Ti Vương, nhưng nhất định phải thuần phục người Hán chúng ta.

Thậm chí, Hoàn đế còn đề xuất hòa hiếu kết giao.

Nhưng Đàn Thạch Côi lại không đồng ý!

Đây là một gã rất có cá tính, cương quyết không tuân theo, có hùng tài đại lược.

Linh đế Hi Bình năm thứ sáu, Triều đình lại lần nữa phái quân chinh phạt, chia làm ba đường xuất kích, kết quả, bị Đàn Thạch Côi đánh tan với ba bộ đại nhân.

Từ đó, Đàn Thạch Côi này xưng vương ở biên giới phía Bắc, không phục tùng triều Hán, kiêu ngạo ương ngạnh.

Quang Hòa năm thứ tư, Đàn Thạch Côi bệnh chết, bốn mưới lăm năm tuổi. Sau khi Đàn Thạch Côi mất đi, Tiên Ti tan rã, các đại nhân liên tiếp có người kế thừa…

Bàng Thống đột nhiên kéo Tào Bằng một cái, quay người đi ra khỏi lều trại.

Tào Bằng ngẩn ra, mà sau đó trấn an Hồng Đô một chút, cũng theo đi ra ngoài.

- Sĩ Nguyên, chuyện gì vậy?

- Cung hỉ Hữu Học, chúc mừng Hữu Học!

Tào Bằng không hiểu gì cả

- Sĩ Nguyên, hỉ từ đâu đến đấy?

Bàng Thống khẽ mỉm cười, nói nhỏ bên tai của Tào Bằng rằng:

- Ta có một kế, có thể khiến Hữu Học nắm giữ Hà Tây trong tay một cách dễ như chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.