Sau Đàn Thạch Hòe chết, Tiên Ti lập tức tách ra. Đàn Chá tuy là bộ lạc lớn, kế thừa được hai bộ lạc Tiên Ti là Hắc Thủy và Tây Hà, nhưng tình cảnh cũng không tốt lắm. Nguyên nhân chính là vì nam Hung Nô sắp khởi nghĩa, nam Hung Nô nằm ở Sóc Phương, chiếm cứ thảo nguyên màu mỡ Hà Sáo. Cộng thêm sự ủng hộ âm thầm của nhà Hán khiến cho thế lực tăng nhanh, mơ hồ như đã khếch trương thanh thế đến phía bắc, và thâu tóm nhiều bộ lạc Tiên Ti, lấy lại lãnh địa của Hung Nô mà năm xưa Đàn Thạch Hòe chiếm lĩnh, đoạt lại không ít, gây một áp lực lớn với người Tiên Ti.
Nói một cách tương đối, hai bên phía đông và trung bộ Tiên Ti chịu một áp lực khá nhỏ. Mà tây bộ Tiên Ti của Đàn Chá, bởi vì gần Sóc Phương, chiếm cứ khu vực phía tây, cho nên có xung đột lớn nhất với Hung Nô. Trải qua mười năm, Đàn Chá đã bị mất thảo nguyên chăn nuôi Hắc Thủy Tiên Ti, bị ép lui về phía tây hà. Mà Hung Nô lại là tình thế bắt buộc cần chiếm lấy Hà Tây.
Sau khi Hô Trù Tuyền kế nhiệm Thiền Vu, âm thầm dung túng cho Tả Hiền Vương Lưu Báo và Đàn Chá tranh đấu với nhau, đồng thời thu được lợi ích lớn. Cho nên, tình hình hiện tại của Đàn Chá cũng không phải là khá giả cho lắm. Vừa rồi Hồng Đô có nói, trên đường từ Đạn Hãn Sơn trở về, Đàn Chá bị phục kích, ta đoán chính là do Lưu Báo gây ra. Mục đích hắn đi Đạn Hãn Sơn, chắc chắn là hy vọng nhận được sự giúp đỡ của trung bộ đại nhân Tiên Ti, tuy nhiên với tình hình này, kết quả chắc không như tưởng tượng.
Trung bộ đại nhân Tiên Ti Kha Bỉ Năng dã tâm cực kỳ lớn, thế lực hùng hậu, dưới trướng có hơn mười nghìn cung thủ… Hiện giờ Kha Bỉ Năng và đại nhân Yến Lệ Du phía đông Tiên Ti tranh chấp thảo nguyên chăn nuôi, lập tức nghĩ đến dự tính với Đàn Chá. Cũng chính vì nguyên nhân đó, mà phía nam Hung Nô mới dám công kích Đàn Chá. Hữu Học, bây giờ tình hình thay đổi bất ngờ, đúng là hết sức hỗn loạn. Sở dĩ ta nói hiện giờ ngươi đoạt được Hà Tây là thời cơ tốt nhất, chính là là vì thế. Nếu chờ tới lúc thực lực bên kia được củng cố chỉ sợ đến lúc đó bên chúng ta lại chịu khổ. Hữu Học có thể mượn quan hệ với Hồng Đô để liên hệ với Đàn Chá. Nếu như Đàn Chá thông minh tự khắc sẽ cúi đầu trước ngươi… Đến lúc đó, ngươi có thể ủng hộ Đàn Chá ra núi Thạch Chủy ở phía bắc tham gia vào chiến tranh Mạc Bắc, quấy trộn đầm nước này lên. Rồi sau đó, ngươi lấy cớ giúp đỡ Đàn Chá tiến về phía bắc, dẹp yên Hà Tây… Năm đó Hán Vũ Đế từng thi hành đồn điền ở Hà Tây, cơ bản vẫn còn ở đó. Ngươi chỉ cần tiếp tục thi hành phương pháp đồn điền, lấy lòng dân chúng, liên hợp Đàn Chá thì Hà Tây có thể ổn định được.
Cái gọi mưu sĩ, cũng không nhất định phải có mưu lược diệu kỳ.
Tác dụng lớn nhất của mưu sĩ chính là bổ sung những chỗ khuyết điểm, nghĩ xa hơn, tầm nhìn xa hơn.
Bàng Thống nói lại một lần, dường như đưa cho Tào Bằng một con đường mới.
Hắn từng nuôi chí lập công lập nghiệp, nhưng từ đầu đến cuối không có nền móng, mà nay, tài nguyên ở Hải Tây sắp mất đi, hắn phải thu hoạch hơn nữa tài nguyên, để ủng hộ sự phát triển sau này của hắn, ồ phải phát triển? Không ngoài ba điểm: đất đai, con người và tài nguyên, mà thứ quan trọng nhất chính là đất đai, có đất đai tất sẽ đạt được con người, có con người mới có thể sáng tạo ra của cải. Trung Nguyên…quá nhỏ bé! Hải Tây càng không đáng nói đến, mà ở Hà Tây…
- Nhưng ta lo lắng, dưỡng hổ di họa (nuôi hổ có ngày thành họa).
- Ồ!
- Nếu như Đàn Chá khởi nghĩa, chỉ sợ sớm muộn cũng sẽ đến thành Tiên Ti.
- Vậy thì đừng cho hắn khởi nghĩa… Hơn nữa, ta tin tưởng Kha Bỉ Năng cũng sẽ không ngồi không nhìn hắn khởi nghĩa đâu. Điều chúng ta cần làm đó là để Đàn Chá quấy nước cho đục lên, chỉ cần hắn duy trì được thực lực, để hắn có thể sống yên ổn ở Mạc Bắc, là có thể thành công rồi.
- Nhưng Chủ công sao có thể để chúng ta trụ lại được ở Hà Tây?
Bàng Thống cười nói:
- Ngươi quên mất Tây Lương Mã Đằng sao?
Tào Bằng nghe được, lập tức tỉnh ngộ.
Đúng vậy, Tây Lương Mã Bằng, cũng là nỗi lo ngại của Tào Tháo.
Nhìn bây giờ thì Mã Đằng có vẻ ngoan ngoãn nhưng trong lòng luôn có dã tâm.
Y Đai Chiếu kia là một cái gai trong mắt Tào Tháo. Một ngày Mã Đằng còn không bị tiêu diệt, thì tây bắc một ngày không được yên, Tào Tháo một ngày không được an tâm.
- Vậy ta nên làm như thế nào?
- Hữu Học, việc cấp bách trước mắt của ngươi là nghĩ cách xây dựng mối liên hệ với Đàn Chá. Bây giờ, Hồng Đô chính là người tiến cử tốt nhất cho ngươi. Đồng thời, ngươi cũng cần phải có một chỗ ở nhất định… Theo ta thấy, huyện Liêm là nơi tốt nhất. Chỉ cần ngươi chiếm được huyện Liêm, thì có thể ở đó bất bại. Muốn tiến có thể ra núi Thạch Chủy ở hướng bắc, lùi có thể qua sông mà phòng thủ. Còn về vấn đề người…. ta có thể tiến cử cho ngươi một người, người này có tài tinh tường thiên văn, hơn nữa lại tinh thông tình hình ở địa phương, danh tiếng cũng cực kỳ tốt.
Có tài tinh tường thiên văn?
Ai?
Tào Bằng ngạc nhiên nhìn Tào Thống, nghĩ thầm: Không phải ngươi muốn tiến cử Gia Cát Khổng Minh cho ta đấy chứ.
- Mạnh Kiến!
- Hắn?
- Người này đủ để gánh vác trọng trách.
Đương nhiên là Tào Bằng biết, Bàng Thống nói đến Mạnh Kiến là ai.
Người này chính là một trong tứ hữu của Thủy Kính sơn trang: Mạnh Uy Công. Người này chưa đi theo ai cả, vẫn ở Kinh Châu.
Trước đây, từ khi Từ Thứ, Bàng Thống, Thạch Đạo đến Kinh Châu, Mạnh Công Uy cũng không đi theo.
Tào Bằng hạ giọng nói:
- Hắn có thể đến sao?
- Chỉ cần ngươi nói với hắn, muốn dẹp yên Hà Tây, người này ắt sẽ đến.
Xem ra, Mạnh Công Uy cũng là một người hy vọng mở rộng lãnh thổ. Trong lịch sử, người này cũng từng cùng Thạch Đạo làm Thái Thú ngay tại Tây Bắc. Hiện nay, Thạch Đạo đã đảm nhiệm chức Lâm Điêu lệnh, như vậy đây cũng là thời điểm Mạnh Kiến xuất núi.
Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút:
- Việc này, xin kính nhờ Sỹ Nguyên.
- Để ta gửi thư cho hắn.
Tào Bằng đi ra sau lều nhỏ, hướng vào bên trong quân trướng.
Hắn vừa đi vừa suy xét tính khả thi trong lời nói của Bàng Thống… Không thể không công nhận, Bàng Thống nói rất đúng. Sau khi mất đi Hải Tây, nếu Tào Bằng muốn một lần nữa khai thác, phát triển những tài nguyên mới, như vậy không còn nghi ngờ gì nữa Hà Tây chính là nơi tốt nhất. Nơi này lãnh thổ rộng lớn, nhân khẩu thưa thớt. Lại thêm vào hàng năm chịu nhiều thảm họa chiến tranh, cho nên nơi đây lực lượng phản kháng không quá mạnh.
Điều quan trọng nhất chính là, nếu như có thể chiếm lĩnh Hà Tây, còn có thể giải quyết luôn cả chỗ Tây Lương Mã Đằng.
Tào Bằng không nhớ lắm trong lịch sử, Tào Tháo có đến chiếm giữ Hà Tây hay không. Nhưng có thể khẳng định một số điều, đó là Tây Lương Mã Siêu từng đến uy hiếp Quan Trung. Nói cách khác, trước khi Tào Tháo ở Xích Bích, Hà Tây gần như tuyệt đối không thể khống chế được. Nếu như hắn có được Hà Tây… À, đúng là không phải một lựa chọn tồi, nơi này đúng là một nơi giàu có được trời phú cho.
Bất giác, Tào Bằng đã đi đến cửa quân trướng.
Hắn ổn định lại tinh thần, giơ tay nhắc màn trướng lên, bước vào trong trướng.
- Tào công tử!
Lúc này Hồng Đô đã khôi phục lại được một ít tinh thần, thấy Tào Bằng đi vào vội đứng dậy đi xuống dưới.
Tào Bằng liền bước lên phía trước, ra hiệu Hồng Đô không cần đa lễ. Ngồi xuống bên cạnh giường, vẻ mặt Tào Bằng hơi trầm tư.
- Công tử, người có chuyện gì phiền lòng sao?
- Ta nghe nói Hà Tây có hon một trăm nghìn người, nhưng tại sao bây giờ lại vắng vẻ như thế?
Hồng Đô nói:
- Những năm gần đây, đại nạn liên miên rất nhiều người Hán ở Hà Tây hoặc trốn về Trung Nguyên, hoặc trôi dạt về xuống Tái Bắc….Có người bị người Hồ bắt đi, có người giống như ta vậy, bám dưới trướng người Hồ. Còn một số người, tụ tập thành trấn, tự xưng vương hết sức hỗn loạn, vua cũng không cách nào cai quản được dân chúng, chỉ có thể để mặc họ tồn tại thôi.
- Nếu như ta có thể chấn chỉnh lại Hà Tây, ngươi nghĩ thế nào?
- A?
Hồng Đô ngẩn người, nhìn Tào Bằng, một lúc sau đột nhiên đứng dậy:
- Công tử, nếu người có thể chấn chỉnh được Hà Tây, đúng là phúc của nhà Hán chúng ta.
- Ta có một số ý tưởng, nhưng khổ nỗi là ta không hiểu biết nhiều. Hồng Đô, ngươi cũng là người lâu năm ở đây, có thể cho ta một ít lời khuyên được không?
- Công tử, nói là khuyên thì tại hạ không dám, Hồng Đô là trợ thủ dưới trướng Đàn Chá, cũng chỉ ở đây mới có vài năm, vài chỗ cũng không nắm rõ lắm, nếu như vài điều về Đàn Chá, tại hạ có thể trợ giúp cho một ít, còn nếu như toàn bộ Hà Tây và Tái Bắc… Công tử, tại hạ có quen một người, nói không chừng có thể trợ giúp cho công tử.
- Ồ?
- Người này tên là Thạch Công, ở phía Tây Nam là nơi cây cỏ tập trung. Nơi này có hơn mấy nghìn người Hán sinh sống, phần lớn đều là con dân của Hà Tây. Thạch Công sống ở Hà Tây khoảng ba mươi năm, rất có uy vọng, cho dù là Đàn Chá, cũng không dám đến làm phiền Thạch Công. Điều quan trọng nhất chính là, hắn rất quen thuộc với tình hình ở đó, hơn nữa là một người nuôi ngựa rất giỏi. Nếu công tử muốn chiếm trấn thủ Hà Tây thì Thạch Công chính là một nhân vật quan trọng.
Thạch Công?
Là tên xưng, hay là tên thật?
Tào Bằng có thể khẳng định, hắn chưa từng nghe qua người nào như thế.
Nhưng nếu Hồng Đô đã nói như thế, chắc tên Thạch Công này nhất định không phải là một nhân vật tầm thường.
Âm thầm ghi nhớ cái tên Thạch Công này lại, Tào Bằng ngẩng đầu, trầm giọng nói:
- Hồng Đô, vậy ngươi nói trước cho ta nghe về Đàn Chá như thế nào đi?
Đêm đã khuya!
Tiệc rượu đã tàn.
Để biểu hiện sự tôn kính với nhà Hán, Khứ Ti cho xây một cơ sở tạm thời ở ngay bên cạnh trong doanh trại, ra vẻ là bảo vệ cho sứ đoàn.
Thảo nguyên về đêm, thanh sạch đến lạ thường.
Đêm nay, trăng không sáng, cũng không có sao.
Một bóng dáng gầy gò khập khiễng đi từ đại doanh đi đến, thần không biết quỷ không hay đi vào bên trong doanh trại.
- Thông báo với Lâm Nghi Hầu, nói có người đến tham kiến.
Người đến đứng ở bên trong cửa doanh trại, cấm quân thấp giọng bẩm báo.
Chỉ một lát sau, từ trong doanh trại truyền tin nói rằng Lâm Nghi Hầu cho vào.
Người đến mặc trang phục Hung Nô, theo cấm quân đi đến lều lớn của doanh trại. Đi vào bên trong trướng, chỉ thấy Lưu Quang đang ngồi ở đó, tay cầm cuốn sách.
Người đến cung kính hành lễ với Lưu Quang:
- Thảo dân Phục Quân, bái kiến Lâm Nghi Hầu.
Nghe thấy vậy Lưu Quang ngẩn nguời ra, dưới ánh nến sáng nhìn rõ… Chỉ thấy một người trung tuổi, ăn mặc quần áo Hung Nô, kết tóc bím, dưới hàm râu dài, khuôn mặt ngăm ngăm đen, lộ ra vẻ phong trần.
- Ngươi là Phục Quân?
Lưu Quang mở to hai mắt, nhìn một lâu đột nhiên nói:
- Ngươi thực sự là Phục Quân.
Khuôn mặt, hình dáng kia, mơ hồ có thể nhận ra đó đúng là Phục Quân. Chỉ có điều, nhìn Phục Quân bây giờ bớt chút gì đó lỗ mãng so với ngày xưa. Nói thật, nếu như không phải là gã tự giới thiệu trước, bên ngoài chắc chắn Lưu Quang không thể nhận ra.
Nhớ năm ấy, Phục Quân gây họa ở Hứa Đô, vẫn là Lưu Quang tiễn hắn ra khỏi Hứa Đô.
Nhoằng một cái đã hơn ba năm rồi!
Từ sau đó Lưu Quang không còn nghe được tin tức gì của Phục Quân nữa, thậm chí dần dần đã quên mất con người này.
Cũng không hề nghĩ rằng lần này đi Tái Bắc lại gặp lại Phục Quân.
Lưu Quang đứng dậy, nhanh chóng bước đến nắm lấy tay của Phục Quân.
- Phục Quân mấy năm nay ngươi lưu lạc phương trời nào vậy? Ngươi có biết là hoàng tẩu đợi chờ ngươi, quốc trượng lo cho ngươi thế nào không hả? Ngươi, ngươi, ngươi sao lại tới Hung Nô, còn biến thành bộ dạng như thế này?
Phục Quân nghe được, ánh mắt đỏ lên, nước mắt lập tức ứa ra.
- Không phải Phục Quân không chịu liên lạc với cha mẹ, thực sự là…một lời khó nói hết. Lâm Nghi Hầu, hôm nay ta liều chết đến đây, là có sự việc muốn thông báo cho ngài biết. Hô Trù Tuyền sợ rằng sẽ không liên minh với ngài.
Lưu Quang giật mình, chăm chú nhìn Phục Quân, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng hỏi:
- Phục Quân, xin chỉ giáo?
Phục Quân hít một hơi sâu, nói nhỏ vào tai Lưu Quang.