Tào Tặc

Chương 369: Chương 369: Hung Nô, Hung Nô (Phần 4)




Phục Quân này đã gặp phải mấy sự kiện thê thảm.

Lúc trước, sau khi gã phóng ngựa làm bị thương tỷ tỷ của Tào Bằng, Phục Hoàn vì bảo vệ gã đã đưa gã ra khỏi Hứa Đô.

Theo kế hoạch thì Phục Quân được đưa đến Ung Khâu, làm Đô Úy Ung Khâu.

Chỉ có điều không ngờ rằng, Phục Hoàn vì việc này mà chọc giận Tào Bằng, bị hắn tự tay đánh tới tận cửa, còn bị rơi vào cảnh ngộ tàn phế, bị phế quan. Đến lúc này, kế hoạch ban đầu Phục Hoàn cũng đành phó mặc. Hán đế dù là muốn cấp cho Phục Quân một chức quan, cũng không cách nào làm được, bởi vì sau lúc đó, Tào Tháo phát lệnh truy nã Phục Quân. Thử hỏi một tội phạm đang bị truy nã, Hán đế sao có thể phong cho chức quan được chứ. Không nói đến Tào Tháo, chỉ sợ ngay đến sỹ phu trong triều cũng kịch liệt phản đối. Cho dù là có phong quan cho Phục Quân, cũng cần phải để gã quay về Hứa Đô trước đã.

Nhưng vấn đề là, Phục Quân quay về Hứa Đô còn có thể sống sót sao?

Tào Bằng tính tình nóng nảy, giận lên thì coi trời bằng vung, thiên vương lão tử hắn cũng không nhận ra, đến quốc trượng hắn cũng đánh nói gì đến một tên Phục Quân nhỏ bé. Chỉ cần Phục Quân trở về Hứa Đô, tất cả mọi người đều tin rằng, Tào Bằng sẽ giết chết hắn…

Lúc ấy, Phục Quân đang ở Trường An phong hoa tuyết nguyệt.

Nghe được tin tức, cũng sợ đến mức không làm chủ được tinh thần.

Gã có thể trốn kỹ trong thành Trường An, không ngờ thuộc hạ của Ti đãi Giáo úy Chung Diêu lại là Tào Tuân, hạ lệnh phải bắt bằng được Phục Quân. Quan hệ giữa Tào Tuân và Tào Bằng, tất cả mọi người đều biết rõ, đó là lão lục của tiểu bát nghĩa, Tào Bằng gọi Tào Tuân là lục ca. từ Sau năm Kiến An thứ hai, Tào Tuân theo Chung Diêu vào Quan Trung, rất được Chung Diêu tín nhiệm, quyền binh có thừa.

Dụng ý khi y bắt giữ Phục Quân, không cần nói cũng biết.

Phục Quân thất kinh, dưới sự giúp đỡ của người thân, vội vàng trốn khỏi thành Trường An.

Nhưng chạy khỏi Trường An rồi, có thể chạy đi đâu?

Đầu tiên, Phục Quân tính sẽ tìm đến chỗ Mã Đằng để nương nhờ, nhưng trận chiến Quan Độ, Tào Tháo lại toàn thắng. Mã Đằng lại thay đổi chủ ý, rời khỏi Tam Phụ. Phục Quân cũng không dám đi tìm Mã Đằng nữa, vì thế muốn đi nương nhờ chỗ người thân Dương Tiểu nương.

Không ngờ, nam Hung Nô xâm phạm biên giới, bắt Phục Quân đến Sóc Phương.

Ngay từ đầu y bị đem làm nô lệ cho tiểu soái Hung Nô, tuy nhiên bởi vì Phục Quân biết chữ nên rất nhanh chóng đã được tiểu soái đề bạt, sau vài lần khen thưởng, liền được tiểu soái tiến cử cho đến chỗ của Hữu Hiền vương, làm thư ký.

Nhìn Phục Quân gầy yếu, khuôn mặt ngăm đen, Lưu Quang không khỏi xót xa.

Đại nạn có thể rèn luyện con người.

Nhớ lúc đầu, Phục Quân ở Hứa Đô, đến Lưu Quang cũng không thèm gặp.

Nhưng Phục Quân hôm nay, so với trước, hoàn toàn là hai người…

- Phục Quân, người vừa nói, Hô Trù Tuyền không muốn kết minh với ta?

Phục Quân gật đầu nói:

- Từ những năm trước, sau khi nam Hung Nô bại trận tại Hà Đông, Hô Trù Tuyền vẫn có chút do dự. Trước đây, Ô Hoàn đại nhân Đạp Đốn hô hào muốn cùng Hô Trù Tuyền liên thủ, hiệp trợ Viên Thị chống Tào tặc nhưng bị Hô Trù Tuyền cự tuyệt. Ta nghe nói, Hô Trù Tuyền sợ Tào tặc, cũng có ý quy thuận Tào tặc, cho nên ta đoán, nếu Lâm Nghi Hầu muốn liên minh với Hô Trù Tuyền thì tám chín phần bị từ chối, thậm chí có thể nguy hại đến tính mạng của Lâm Nghi Hầu.

Hai gò má Lưu Quang co giật, sau một lát đập một cái xuống bàn.

- Ta biết mà, Hồ cẩu (đám chó người Hồ) không thể tin được.

- Lâm Nghi Hầu cũng không cần vì chuyện này mà lo lắng… Kỳ thật, bây giờ Hô Trù Tuyền cũng không mấy tốt đẹp lắm, kết minh cùng với hắn, chẳng thà lôi kéo Tả Hiền Vương Lưu Báo còn hơn. Có lẽ Lâm Nghi Hầu không được rõ ràng lắm, Tả Hiền vương hiện giờ thanh thế rất lớn, nếu không có sự kiềm chế của Hữu Hiền Vương đối với Lưu Báo, chỉ sợ mình Hô Trù Tuyền đơn độc, cũng không thể trụ vững được. Tả Hiền vương dã tâm không nhỏ, hơn nữa luôn luôn không phục Hô Trù Tuyền… Cho nên, ta cảm thấy, lôi kéo Lưu Báo, có thể sẽ dễ dàng hơn.

- Ngươi nói xem.

- Hiện tại Lưu Báo muốn khuếch trương thanh thế ra Mạc Bắc, để tăng cường lực lượng. Ý của Hô Trù Tuyền là, y có thể hướng ra phía tây, chứ không thể hướng ra phía đông, xúc phạm đến lợi ích của trung bộ Tiên Ti và đại nhân Kha Bỉ Năng. Vì thế mà Lưu Báo cực kỳ tức giận, vài lần bàn bạc với Hô Trù Tuyền, nhưng Hô Trù Tuyền không chấp nhận. Hiện nay Kha Bỉ Năng đang nắm giữ Đạn Hãn Sơn, đang đánh nhau rất náo nhiệt với Yến Lệ Du. Nếu Lưu Báo khuếch trương thanh thế ra phía Nam, Kha Bỉ Năng chưa chắc đã lo lắng vì y, thậm chí có khả năng sẽ từ bỏ một phần nhỏ thảo nguyên chăn nuôi, giao cho Lưu Báo… Kể từ đó, thực lực của Lưu Báo tự nhiên tăng nhanh. Nguyên nhân chính là thế, Hô Trù Tuyền không chịu chấp nhận. Hắn khiến Khứ Ti dđi theo hướng nam, chính là muốn ngăn chặn Lưu Báo. Ta nghe nói, Lưu Báo lúc này cực kỳ có tham vọng. Nếu như Lâm Nghi Hầu có thể cho Lưu Báo một danh phận, Lưu Báo có thể…

Lưu Quang nghe đã hiểu!

Lưu Báo hiện tại vô cớ xuất binh, chính là chịu sự áp chế của Hô Trù Tuyền.

Nếu như y có thể cho Lưu Báo một danh phận, gã có thể danh chính ngôn thuận khuếch trương.

Điểm mấu chốt chính là, Lưu Báo có nguyện đi theo y hay không.

Lưu Quang nắm trong tay nhu cầu danh phận của Lưu Báo, còn trong tay của Lưu Báo có binh mã mà Hán đế cần. Nói đến Lưu Báo, sở dĩ gã họ Lưu và có quan hệ hoàng thất với nhà Hán. Những năm đầu nhà Hán, Hán cao tổ dùng chính sách hòa thân, lấy con cái hoàng thất gả cho Hung Nô Thiền Vũ làm vợ, tên của người Hung Nô hơi phức tạp, theo tục lệ của người Hung Nô, quý tộc cần theo họ mẹ, cho nên con cháu sau này, đều lấy họ Lưu. Cho nên tên Lưu Báo này cũng thuộc loại dòng dõi hoàng thất.

Lưu Báo vẫn sử dụng họ Lưu, đây cũng là một hành động thể hiện thiện ý hướng đến nước Hán.

Bố của gã tên là Ư Phu La, thúc thúc gã tên là Tạp Đề Hô Trù Huyền…tiếp tục sử dụng tên dòng họ Hung Nô, nhưng Lưu Báo lại cố tình lấy họ Lưu, hàm nghĩa trong đó không nói cũng biết. Chỉ tiếc, tiền Hán đế bao gồm cả Lưu Quang cũng không chú ý đến điểm này.

- Ngươi cảm thấy, Lưu Báo sẽ cúi đầu sao?

- Có lẽ là có thể… Lâm Nghi Hầu cũng biết, người Hung Nô bản tính tham lam, chỉ cần có lợi ích, tự nhiên sẽ quy phục nhà Hán. Ta nghe nói, Lưu Báo đang dốc sức khuếch trương ra Hà Tây, cứ cho gã một danh phận ở Hà Tây để hắn đường đường chính chính chiếm lấy Hà Tây, chẳng phải có lợi cho bệ hạ sao? Hà Tây, là một nơi hoang vu…

Lưu Quang, tim đập thình thịch.

Không thể không công nhận, lời đề nghị của Phục Quân vô cùng hấp dẫn.

Hô Trù Tuyền có nguyện ý liên minh hay không, lúc này không còn quan trọng. Chỉ cần Lưu Báo đóng quân ở Hà Tây, đại quân này bất cứ lúc nào cũng có thể xuống phía nam, hô ứng với quyền binh của Hán đế. Kể từ đó, Hán đế tất nhiên có thể dần dần nắm được quyền phát ngôn trong triều đình, đến lúc đó…

Chỉ có điều vừa nghĩ đến đem Hà Tây tặng cho Hung Nô, Lưu Quang cảm thấy có chút không cam lòng.

Hà Tây từ khi có nhà Hán, binh lính nhà Hán dùng xương máu của mình dành được. Tuy hiện tại thế lực của nhà Hán đối với Hà Tây gần như không còn gì, nhưng trên danh nghĩa thì vẫn là của nhà Hán. Giao cho người Hung Nô chẳng phải là hổ thẹn với tổ tiên sao?

Lưu Quang trầm ngâm một lát, hạ giọng nói:

- Việc này, để ta suy nghĩ lại đã. Tuy nhiên, Phục Quân…ngươi đã đến đây rồi, thì ở lại đây bên ta. Vài năm gần đây, ngươi có vẻ tiến bộ không ít, đi giúp ta vài việc đi! Hơn nữa là này đi sứ Tái Bắc, Tào Bằng cũng đến đây! Ta biết hai nhà có thâm thù, nhưng ta muốn cảnh báo ngươi, ngươi không nên đi tìm phiền toái chỗ Tào Bằng…. chuyện này, cứ để ta sắp xếp….

Nghe thấy Tào Bằng đang ở trong sứ đoàn, ánh mắt Phục Quân lập tức đổi màu.

Nhưng nghe thấy câu nói tiếp theo của Lưu Quang, Phục Quân đầu tiên ngẩn người, sau đó chợt hiểu ý nghĩa trong đó.

Hắn ngẫm nghĩ một lát:

- Lâm Nghi Hầu, chi bằng thế này, ta lập tức đến chỗ Tả Hiền vương nói ý tưởng này, đến lúc đó xem Tả Hiền vương định sắp xếp thế nào. Đợi qua hai mươi ngày nữa là đại hội Điêu Dương (Đại hội đoạt dê) của người Hung Nô, chúng ta có thể làm cho quỷ không biết người không hay, đem kẻ này đi…

Phục Quân vừa nói chuyện vừa vung tay ra hiệu một cái đao trảm.

Trên mặt Lưu Quang lộ ra nét rạng rỡ,tươi cười nói:

- Đại hội Điêu Dương?

Hắn nhìn Phục Quân chăm chú:

- Chuyện này, do ngươi sắp xếp. Tuy nhiên ta sẽ không ra mặt can thiệp chuyện này. Nếu có thể sẽ để cho ngươi đứng công đầu. Để hôm khác khi trở về thành Hứa Đô, ta sẽ nghĩ cách xin công cho ngươi trước mặt bệ hạ.

- Phục Quân, đa tạ Lâm Nghi Hầu đã đề bạt.

Nhìn Phục Quân đang phủ phục dưới đất, Lưu Quang cảm thấy có chút thoải mái.

Chỉ có điều cảm giác thoải mái qua đi, lại là cảm giác nặng trịch…

Để Lưu Báo vào Hà Tây, thực sự là lựa chọn tốt nhất sao? Chẳng may dẫn sói về nhà không trở thành tội nhân của nhà Hán sao?

Nét mặt tươi cười trên mặt của Lưu Quang cũng dần dần biến mất.

Tháng năm, năm Kiến An thứ tám, sứ đoàn nhà Hán đã đến được Sóc Phương.

Hô Trù Tuyền và các bộ hào của Hung Nô đều đến sông Tam Phong để nghênh đón sứ đoàn. Nói đến quận Sóc Phương, không thể không nhắc đến Hoàng Hà.

Con sông lớn xuyên qua Sóc Phương, chia Sóc Phương thành hai phần. Tam Phong, Kê Lộc Tắc và Thân Đồ trạch thuộc sở hạt của Tả Hiền vương Lưu Báo. Tả Hiền vương đình được xây dựng Thân Đồ Trạch, Hô Trù Tuyền nắm giữ Thiền Vu đình, mà Hữu Hiền vương Khứ Ti thì trấn giữ thành Thụ Hàng … Nam Hung Nô hiện giờ gần như thống trị một phần ba Tịnh Châu.

Cùng lúc đó, bên trong phủ Tư Không ở Hứa Đô, Tào Tháo nhận được một phong thư.

Sau khi mở phong thư, hắn không khỏi trầm ngâm một lúc lâu, sau đó gọi tất cả phụ tá đến.

- Ta vừa nhận được thư khẩn sáu trăm dặm gia cấp (1) của Hữu Học.

1. Mức độ khẩn cấp của công văn thời cổ, chia làm tám trăm dặm khẩn, sáu trăm dặm khẩn, v.v….

- Xin hỏi Tư Không, Hữu Học bẩm tấu chuyện gì?

Tuân Úc kinh ngạc nhìn Tào Tháo, có chút khó hiểu.

Tào Bằng có quyền gửi mật tấu!

Điều này, trước khi sứ đoàn rời khỏi Hứa Đô, Tuần Úc sớm đã biết rồi.

Tào Tháo đem thư cho Tuân Úc xem, sau đó nói trầm giọng với đám người Quách Gia nói:

- Trong thư Hữu Học đề xuất triển khai đồn điền ở Hà Tây.

- Hả?

Quách Gia nghe được không khỏi ngẩn người ra.

- Đồn điền ở Hà Tây? Tại sao lại thế, Hữu Học sao lại nghĩ tới đồn điền ở Hà Tây?

- Trong thư Hữu Học nói, Hà Tây là khu vực rộng lớn, đất đai phì nhiêu, nguyên liệu cho chăn nuôi lớn. Ngày trước Hán Vũ đế đã dùng nơi này làm đồn điền chăn nuôi ngựa, sau đó mới mở rộng lãnh thổ rộng lớn. Mà hiện tại hắn đang ở Hà Tây, nhìn thấy lãnh thổ tốt như thế bị bỏ hoang, nên không đành lòng. Cho nên mới đề nghị với ta, thiết lập một quân trấn, thi hành chính sách đồn điền…. Trong thư hắn nói, nguyện trấn thủ lại ở Hà Tây, để dẹp loạn phía tây bắc. Hôm nay ta mời các ngươi đến cũng là vì chuyện này.

- Trấn ở Hà Tây?

Đối với yêu cầu bất ngờ của Tào Tháo, bọn người Quách Gia trở tay không kịp.

Tầm quan trọng của Hà Tây, bọn họ biết rất rõ.Chỉ có điều trước đó, tất cả sự chú ý của Tào Tháo đều đặt ở chỗ Viên Thiệu, Tào Tháo không chú ý lắm đến Hà Tây. Đang yên đang lành, sao tự nhiên Tào Bằng lại muốn trấn ở Hà Tây?

Quách Gia và Giả Hủ liếc nhìn nhau, lộ vẻ ngạc nhiên.

Mặt Tào Tháo thì đang mỉm cười

- Hữu Học nói, trong vòng năm năm, có thể tạo ra cho ta huyện Hải Tây thứ hai, mọi người nghĩ thế nào?

Huyện Hải Tây thứ hai?

Mọi người nghe được điều này, không khỏi kinh hãi.

Tình huống hiện tại của Hải Tây, mọi người đều biết rõ.

Nếu như Tào Bằng thực sự có thể….

Tuân Úc bỏ thư xuống nói:

- Đề nghị của Hữu Học rất hấp dẫn, ta đồng ý xây dựng quân trấn ở Hà Tây, Hữu Học có thể làm Hộ Khương Trung Lang Tướng.

Câu nói này của gã làm cho mọi người kinh ngạc muôn phần….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.