Tào Tặc

Chương 634: Chương 634: Sắp đặt ban đầu. (1)




Y Tịch vì giận quá mà chết!

Đương nhiên, người ở những năm cuối thời Đông Hán chưa biết đến bệnh tắc nghẽn tim mạch đột phát này. Trong mắt mọi người, Y Tịch chính là bị Tào Bằng mắng chết.

Tào Bằng không hề động vào Y Tịch, chỉ dùng lời răn dạy, quở mắng y.

Người ta thường nói, không làm chuyện hổ thẹn không sợ quỷ gõ cửa. Y Tịch giận quá mà chết, kẻ sĩ Kinh Tương không những không trách tội Tào Bằng, ngược lại còn khen ngợi hắn. Nếu Y Tịch ngươi không phải bị người ta nói trúng điểm yếu, thì làm sao đến nỗi thẹn quá mà chết như thế? Vì sao lại bị Tào Bằng mắng chết?

Vậy có nghĩa là Tào Bằng nói đúng!

Lưu Bị chính là quốc tặc, còn Y Tịch ngươi chính là kẻ trợ Trụ vi ngược, là kẻ tiểu nhân.

Đối với chuyện này, Tư Mã Huy và Bàng Sơn Dân cũng chẳng còn cách nào khác, cũng không thể chỉ trích Tào Bằng được. Khổng Tử nói lấy chính trực đối lại oán than, chứ không phải chờ hậu thế lấy ơn báo oán. Chuyện tự bôi nhọ bản thân như thế chắc chắn chưa từng xuất hiện ở thời Đông Hán. Ở thời đại này, người ta coi trọng khí khái, cốt cách cực kỳ rõ ràng. Ngươi đánh ta một quyền, ta trả ngươi một cước. Cái gọi là lấy ơn báo oán, trong mắt người đời chẳng phải là đại lượng vô biên, mà chỉ là hành động của kẻ yếu đuối mà thôi. Y Tịch thân là tù nhân, có thể mắng Tào Bằng. Tào Bằng là kẻ thắng, đương nhiên có quyền đáp trả lại.

Chỉ có điều, Tư Mã Huy không ngờ Y Tịch lại bị mắng đến hộc máu mà chết.

-Hữu Học, ngươi thật là…

Tư Mã Huy cười khổ, lắc đầu, nhưng không trách cứ hắn.

Y nhìn thoáng qua Y Dương đang ôm lấy xác của Y Tịch, do dự một chút, chắp tay nói:

-Hữu Học, Cơ Bá nhất thời hồ đồ, coi như đã trừng phạt đúng tội. Nhưng Đông Thăng vô tội, chẳng qua chỉ là phục tùng mệnh lệnh, không coi là tội lớn. Cơ Bá dù sao cũng có công lao giáo hóa cho Kinh Châu, xin Hữu Học nể mặt ta mà buông tha cho người nhà của y. Nếu thật sự không được thì xin hãy lưu đày gia đình y, chỉ cần giữ lại huyết mạch của y là được.

Tào Bằng cũng không ngờ lại xảy ra kết quả như thế này.

Hắn vốn không thích gì Y Tịch, nhưng cũng không ghét y.

Hắn vặn lại, chẳng qua là xuất phát từ bản năng. Hắn thật sự không quen nhìn thấy những nhân vật như Y Tịch.

Nghe thấy Tư Mã Huy cầu xin, Tào Bằng cũng không tiện không nể mặt y. Vì thế, hắn do dự một chút, ngoắc tay ra hiệu cho Thái Trung tiến lại, nhỏ giọng nói vài câu vào tai gã. Gương mặt Thái Trung ánh lên vẻ không bằng lòng lắm, nhưng vẫn gật đầu, đồng ý.

Thái Trung vội vàng rời đi. Tào Bằng thở dài.

-Tiên sinh, ta đã phó thác cho Thái Trung đến gặp Đức Khuê, xin Đức Khuê giơ cao đánh khẽ cho. Còn Đức Khuê có chịu giúp hay không, ta không dám chắc. Dù sao, ta cũng không phải người đứng đầu Tương Dương, mà đó là Nhị thiếu chủ - Tống công tử của chín quận Kinh Tương này. Chuyện ta có thể làm cũng chỉ có chừng đó, thành hay bại mong tiên sinh cũng đừng trách tội. Ta đã dốc sức rồi.

Cho dù Tào Bằng có không để ý đến lời cầu xin của Tư Mã Huy, y cũng không oán giận.

Dù sao với tội của Y Tịch thì có xét nhà, diệt tộc cũng không đủ. Tào Bằng tha cho là tình cảm, không tha cho cũng là bổn phận của hắn, không ai có thể nói gì được. Nhưng y vừa nói ra, Tào Bằng đã lập tức đồng ý. Chuyện này cũng có nghĩa trong lòng Tào Bằng, y cũng có chút phân lượng.

Cảm giác được nể trọng này khiến Tư Mã Huy hết sức thỏa mãn.

-Vậy….

Tư Mã Huy vừa mở miệng định nói vài lời xã giao, đã thấy Tào Bằng chắp tay, ngắt lời của y.

-Cơ Bá tiên sinh đột tử, Bằng cũng không ngờ đến. Vốn chỉ muốn tranh cãi với tiên sinh một phen, nào ngờ… Tiên sinh đột tử, Bằng cũng rất bối rối. Đúng như Đức Tháo tiên sinh nói, Cơ Bá tiên sinh có công giáo hóa Kinh Châu. Công là công, chuyện đã qua là đã qua, ưu khuyết điểm này vẫn còn cần phán xét. Người chết như đèn cạn dầu, chuyện đã qua coi như cũng hết. Chỉ có điều, những chuyện sau này của Cơ Bá tiên sinh xin nhờ Đức Tháo tiên sinh và Sơn Dân huynh trưởng lo lắng, cẩn thận xử lý cho. Lưu Kinh Châu mất, Cơ Bá tiên sinh cũng theo đó mà đi, Kinh Châu gặp khó khăn nhiều. Bằng sẽ xin phu nhân bỏ qua chuyện cũ cho. Chỉ có điều, Bằng không tiện ra mặt, xin nhờ hai vị giúp cho.

Tào Bằng nói như vậy có thể coi như đã nể mặt mũi cho bọn Tư Mã Huy. Những kẻ sĩ Kinh Châu đi từ phòng bên đi ra nghe thấy thế cũng liên tục gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng.

Tào Bằng chắp tay chào mọi người, cáo từ rời đi.

Đám người Tư Mã Huy trông nom thi thể Y Tịch, chuẩn bị lo liệu việc tang chay.

Nhìn theo bóng dáng Tào Bằng, Tư Mã Huy chợt lén thở dài. Y quay đầu nói với Bàng Sơn Dân:

-Cơ Bá tiên sinh mất, e rằng phải nhờ Đức Công ra mặt mới xong. Ngày xưa, ta nghĩ Tào Bằng có tài, nhưng không ngờ ta vẫn xem nhẹ người này quá. Hành động vừa rồi của hắn xem như vừa có ân vừa có uy. Thế nhân chỉ biết nói Cơ Bá không biết phân biệt thị phi, không biết nặng nhẹ, chứ sẽ không trách tội hành động của Hữu Học ngày hôm nay. Kinh Châu, đến lúc phải thay đổi rồi!

Bàng Sơn Dân chắp tay, dường như đang mải mê suy nghĩ.

Đúng như Tào Bằng nói, chuyện của Y Tịch chỉ là một bước đệm nhỏ, không phải là chuyện gì to tát.

Sâu trong lòng, hắn để ý đến từng hành động kế tiếp của Lưu Bị hơn. Hắn phát hiện, Tam Quốc diễn nghĩa đã không còn giúp gì được cho hắn nữa. Nguyên nhân vô cùng đơn giản, trong Tam Quốc diễn nghĩa, Lưu Bị rút binh khỏi Tân Dã, dẫn theo dân chúng trốn về Giang Hạ. Mà nay, Lưu Bị không cai quản Tân Dã, lại đóng quân ở Phàn thành. Động tác kế tiếp của gã là gì? Tào Bằng quả thật không thể đoán được. Là tập kết binh mã, tử chiến ở Tương Dương, hay là rút khỏi Phàn thành, đi tới Giang Hạ? Cả hai phỏng đoán này đều có khả năng xảy ra, nhưng có khả năng nhất vẫn là rút lui theo hướng Giang Hạ.

Thời gian!

Xét đến cùng, vấn đề vẫn là thời gian không đủ.

Trong tay Tào Bằng nếu có chút binh mã, hắn sẽ lập tức triệu tập binh lực vây lấy Phàn thành, hoàn toàn tiêu diệt Lưu Bị.

Nhưng trong tay hắn ngoài tám trăm thân quân ra, hắn cũng không thể điều động người nào khác. Binh mã Kinh Châu đều nằm trong tay Thái thị, một ngày Thái thị còn chưa quy hàng, Tào Bằng vẫn không thể thực sự tiếp quản binh mã Kinh Châu. Quân tinh nhuệ dưới trướng Tào Bằng hiện đang tập kết tại Cức Dương, Niết Dương. Văn Sính tuy trở về Tương Dương, nhưng Chương Lăng, Lưu Hổ còn đang liều chết chống cự, Tào Chân cũng đang ác chiến, không thể trở về.

-Công tử, cần gì phải tha cho Y Cơ Bá kia? Nếu không trảm thảo trừ căn, sớm muộn gì cũng sẽ có hậu hoạn.

Huynh đệ Thái Hòa và Thái Trung sớm đã bị Giả Hủ mua chuộc, cũng coi như là trung thành và tận tâm.

Thái Hòa nói lời này cũng là xuất phát từ đáy lòng gã. Gã cảm thấy vì sự phản bội của gã mà Thái Mạo không mặn mà gì với huynh đệ gã. Nói cách khác, ở chín quận Kinh Tương, người có thể thực sự bảo đảm vinh hoa phú quý cho gã chính là người trẻ tuổi đứng trước mặt gã này, thái thú Nam Dương thanh danh vang dội, Tào Bằng.

Tào Bằng cười:

-Năng lực Y Dương như thế nào?

-Là kẻ hủ nho.

Tào Bằng cười to, rồi chợt thấp giọng, nói bên tai Thái Hòa:

-Có muốn tạo phản, ít cũng phải có mười năm. Chỉ là một kẻ hủ nho mà ta và ngươi phải sợ y sao? Nếu y thật có bản lĩnh, thì hãy phóng ngựa tới đây đi. Nhưng nếu ta là Y Dương, ta sẽ bảo vệ cho gia nghiệp, ngoan ngoãn làm người. Thời thế hiện nay không tới lân y nhảy ra bày trò. Nếu y thích giả vờ ngớ ngẩn, ta đây cũng chẳng ngại làm cho Y Cơ Bá tuyệt hậu.

Thái Hòa nghe thấy thế, gương mặt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ, liên mồm khen:

-Công tử trí tuệ siêu phàm, kiến thức bao la, Hòa thật thua kém công tử nhiều lắm. Ha ha, nếu ta là Y Dương, ta sẽ ngoan ngoãn, cũng là để lưu lại huyết mạch của Y Cơ Bá. Nếu không, y có năng lực gì hại đến công tử chứ?

Nói thật, bên Tào Bằng phần lớn đều là những người làm việc.

Bất kể là Bàng Thống hay những người như Đỗ Kỳ bây giờ, bọn họ đều có đức hạnh rất tốt.

Hiện giờ Thái Hòa đến, tuy không có bản lĩnh gì nhưng chuyện vỗ mông ngựa thì ít nhất gã cũng có thể khiến Tào Bằng thoải mái không ít.

Tào Bằng không nhịn được cười. Hắn không phản cảm với Thái Hòa, chỉ vỗ vỗ vai gã, ra chừng cổ vũ. Thái Hòa lại càng hăng hái hơn.

Đến quan dịch, Hoàng Trung đã dẫn binh mã trở về.

Tào Bằng nhìn thấy Hoàng Trung, vội vàng hỏi:

-Lão tướng quân, sau khi vào thành, mọi chuyện đều ổn chứ?

Hoàng Trung là hàng tướng, từng làm trung lang tướng ở Kinh Châu. Lão quy hàng Tào Bằng, nói không chừng sẽ có người chỉ trỏ. Lão tướng quân tuổi tác đã cao, khó tránh sẽ nổi giận. Nếu chẳng may có chuyện gì, Tào Bằng có hối hận cũng không kịp.

Hoàng Trung vội đáp:

-Công tử yên tâm. Lão phu nào phải tiểu hài nhi ba tuổi. Người khác nói cái gì thì cứ kệ cho họ nói đi.

-Ừ, mặc kệ bọn họ nói, cũng chỉ là cơn gió thổi qua núi mà thôi. Hán Thăng có thể nghĩ được như thế, ta cũng yên tâm rất nhiều. Đúng rồi, Uyển Thành có tin truyền đến không? Phía bên thừa tướng có trở về Hứa Đô không?

-Khởi bẩm công tử, Giả Dự Châu lệnh Tử Chương đến truyền tin, đang chờ ngay tại thiên phòng.

-Mau dẫn y tới gặp ta.

Tào Bằng không nói hai lời, đi thẳng đến đại sảnh.

Thái Hòa không biết làm sao, lại thấy Tào Bằng đi được vài bước rồi dừng lại, vẫy vẫy tay với gã. Gã lập tức mừng rỡ.

Gã vội vàng đi theo Tào Bằng, ngồi trong đại sảnh.

Chỉ một lát sau, Lục Mạo vội vàng đi vào, chắp tay vái chào Tào Bằng.

-Tử Chương, Giả Thái Trung có dặn dò gì không?

-Khởi bẩm công tử, Giả Thái Trung đưa tin Giang Đông và Xuân Cốc có tập kết binh mã, hình như có hành động bất thường. Văn Trường muốn rút quân về quận Đặc Dương, nhưng Giả Thái Trung ngăn cản. Giả Thái Trung đã tiếp nhận binh mã hai quận Nhữ Nam và Đặc Dương, trực tiếp chỉ huy. Thái Trung nói bên cạnh Tôn Quyền có thần tử tài năng phụ tá, ắt sẽ không ngồi yên xem biến Kinh Châu. Cho nên, xin công tử mau tính toán, sớm tiếp nhận binh mã Kinh Châu, nếu không ắt sẽ có biến. Giả Thái Trung đã lệnh cho Lệnh Minh dẫn bộ quân tập trú ở An Chúng. Đỗ Kỳ dẫn bộ quân, hợp lại với Lệnh Minh. Văn Trường tướng quân ít ngày nữa sẽ dẫn đại quân tướng lãnh đến Niết Dương. Ngoài ra, hôm qua Thừa tướng đã trở về Hứa Đô, đã lệnh Vệ tướng quân xuất binh, tiến đến chiếm giữ Nam Dương. Chậm nhất nửa tháng, thừa tướng sẽ xuất binh đến Kinh Tương. Xin công tử hãy chuẩn bị sẵn sàng, nhất định phải dẹp yên được Lưu Bị.

Tào Bằng nghe thấy thế liền hít sâu một hơi.

Giả Văn Hòa, con mẹ ngươi chứ, đúng là coi trọng ta quá mà!

Lão tử chỉ có trong tay tám trăm quân tốt, làm sao có thể bình định Lưu Bị được?

Chưa kể, tiếp chưởng binh mã Kinh Tương ư? Đâu phải nói ta muốn tiếp chưởng là tiếp chưởng được ngay. Chuyện này quyền chủ động vẫn nằm trong tay Thái thị.

Nghĩ đến đây, Tào Bằng cười khổ, vỗ vỗ trán.

-Được rồi, ta hiểu rồi. Tử Chương, ngươi tạm thời cứ ở lại bên cạnh ta. Còn chuyện hồi báo cho Giả Văn Hòa, ta sẽ phái người khác đi.

-Tuân lệnh!

Lục Mạo nghe thấy thế tức thì mừng rỡ.

Có thể ở lại bên cạnh Tào Bằng chừng tỏ Tào Bằng đã công nhận năng lực của y.

Lúc này, Hoàng Trung chợt mở miệng nói:

-Công tử, Khấu Tòng kia đã nhiều lần hỏi tin tức của công tử, dường như muốn gặp lại công tử. Ta đã lệnh cho Mạnh Dương trấn an gã. Không biết công tử có muốn gặp gã không? Khấu Tòng này dường như thật tâm muốn quy thuận công tử.

Khấu Tòng ư?

Tào Bằng tức thì nhớ ra.

Hoàng Trung nói đến Lưu Phong… Không, là Khấu Phong mới đúng.

Trầm ngầm một lát, Tào Bằng gật đầu:

-Nếu đã như thế thì mời vị Khấu công tử này đến hoa viên gặp ta. Tử Chương chuẩn bị tửu yến đi.

Trong tâm mà nói, đối với việc án binh bất động trong lịch sử này khiến Quan Nhị ca thất bại chạy khỏi Mạch Thành rồi sau đó đầu hàng Lưu Phong Lưu Đại công tử, Tào Bằng thật sự không để vào mắt. Nhưng lần này có thể thuận lợi phá hỏng kế hoạch của Lưu Bị cướp lấy Tương Dương, thì toàn bộ lại dựa vào vị Lưu Đại công tử này.

Địa vị Lưu Phong dưới trướng Lưu Bị vô cùng kém cỏi.

Thân là con nuôi, Lưu Bị thu nhận y là vì lôi kéo thế tộc tại Trường Sa.

Vốn Lưu Bị không có con nối dòng thì thôi, nhưng năm nay Lưu Bị lại có một đứa con trai khiến cho địa vị của Lưu Phong lập tức trở nên sa sút. Lưu Bị muốn đổi ý thì đã không còn kịp nữa rồi! Tình huống của ông ta và Tào Tháo lại không giống nhau. Tào Tháo có không ít con nuôi, nên ông ta không có lo lắng này. Lúc trước Tào Chân còn có Tào Ngang đè nặng, mà Tào Phi đã nhanh chóng trưởng thành, nên không lo lắng. Đến khi Tào Ngang và Tào Phi chết, Tào Chương lại nhanh chóng quật khởi.

Mặc dù mới mười bảy tuổi, lại làm Bắc Trung Lang Tướng, Giáo Úy Ô Hoàn, quyền hành rất cao.

Về phần Tần Lãng, không đáng lo nghĩ.

Còn Lưu Bị thì sao?

Đứa con cả Lưu Thiện với sinh vẫn chỉ là đứa nhỏ không biết gì cả.

Lưu Phong thân là con nuôi của Lưu Bị, lại có năng lực nhất định, tất nhiên tương lai sẽ tạo thành sự uy hiếp nhất định cho Lưu Thiện. Đây cũng là nguyên nhân mà Lưu Bị e dè đối với Lưu Phong. Hơn nữa đám người Quan Vũ, Gia Cát Lượng cũng không coi trọng Lưu Phong cũng khiến cho Lưu Phong ở dưới trướng Lưu Bị có chút gian nan. Trước đó, Gia Cát Lượng có dẫn theo Lưu Phong, Mã Lương đi tới Tương Dương, khuyên Lưu Biểu xuất chinh, không ngờ khi Lưu Phong và bạn tốt Lưu Thông gặp nhau, Lưu Thông kia sớm đã bị Giả Hủ mua chuộc, bề ngoài thì kinh doanh, nhưng trên thực tế là bí mật dò hỏi tình báo cho Giả Hủ. Y là tộc nhân của Lưu thị tại Trường Sa, đương nhiên sẽ không bị người khác chú ý, cho nên khi làm việc cũng rất trôi chảy thuận tiện.

Sau khi gặp Lưu Phong, Lưu Thông thông minh sắc bén cảm thấy được Lưu Phong hiện nay buồn khổ và xấu hổ.

Y có thể được Giả Hủ nhìn trúng đương nhiên là có năng lực của y. Ngay ngày hôm sau gặp Lưu Phong, Giả Hủ liền nhận được mật báo của Lưu Thông.

Giả Hủ kia là ai?

Sao có thể không cảm nhận được một cơ hội tốt như vậy chứ?

Đang lo lắng không biết dò hỏi tình báo của Lưu Bị như nào, nay đột nhiên có một đường như vậy, đương nhiên Giả Hủ rất coi trọng.

Vì thế, Lưu Thông thông qua các loại phương thức chặt chẽ liên lạc với Lưu Phong. Lưu Bị vứt bỏ Tân Dã mà thủ ở Phàn Thành, càng khiến cho Lưu Phong, Lưu Thông qua lại chặt chẽ.

- Ngươi là con trai Khấu thị, sao lại gọi người khác là cha?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.