Tại một lần ngẫu nhiên, Lưu Thông khuyên bảo Lưu Phong:
- Lưu Huyền Đức chỉ là hạng người mua danh chuộc người, có nhiều khi còn mang đến vận rủi. Lúc trước ông ta thu nhận ngươi là nghĩa tử, rõ ràng là
muốn lôi kéo Khấu thị. Nhưng hiện tại ông ta đã có con, địa vị của ngươi rất có thể trở nên kém đi. Ngươi có làm tốt, ông ta cũng sẽ nảy sinh
nghi kỵ...ngươi không làm tốt, ông ta sẽ khinh thường ngươi, sao có thể
trọng dụng?
Danh làm nghĩa tử, thật ra chỉ là một gia nô!
Đến khi Lưu Phong lung lay, lúc này Lưu Thông mới bộc lộ thân phận của
mình, cũng khuyên Lưu Phong quy tông nhập tổ, đầu nhập vào Tào Tháo.
- Tào thừa tướng thừa lệnh vua sai khiến chư hầu, là trụ cột giữa dòng Hán thất.
Nghĩ đến Khấu thị trước kia cũng là danh môn vọng tộc, có công lao lớn trong triều đình. Nay vì sao lại vứt bỏ triều đình mà trợ giúp nghịch tặc?
Nếu như Chi đồng ý, ta có thể làm cầu nối. Cổ Dự Châu không hề tính
toán, Tào Nam Dương tài hoa trác tuyệt, nếu theo trợ giúp hai người này, ngày sau nhất định có thể thăng chức rất nhanh, làm vẻ vang Khấu thị,
còn hơn là sống nhờ ở đậu, danh nghĩa là công tử, thật sự lại là gia nô, không được trọng dụng.
Tim Lưu Phong đập thình thịch!
Cũng dưới sự khuyên bảo của Lưu Thông, Lưu Phong đã hạ quyết tâm, đầu hàng Tào Bằng.
Sau khi hộ tống Triệu Vân vào Tương Dương, trước tiên Lưu Phong lặng lẽ
liên lạc với Lưu Thông, khi Triệu Vân ra sức đoạt cửa thành thì y quay
giáo một kích xử lý hai trăm Bạch Mạo Binh. Có thể nói, Tào Bằng có thể
ngăn cản Lưu Bị ngầm đoạt lấy Tương Dương là có công đầu của Lưu Phong.
Đương nhiên Tào Bằng không chậm trễ tổ chức yến tiệc thiết đãi tại hoa viên, khiến Lưu Phong cảm động đến rơi nước mắt.
Lưu Phong ...không đúng, nay Lưu Phong đã quy tông nhận tổ, sửa đổi tên họ. Gã kể lại tỉ mỉ tình trạng Phàn Thành cho Tào Bằng, cũng đưa ra một số
đề nghị khiến Tào Bằng vô cùng mừng rỡ.
Lưu Bị muốn cướp lấy Kinh Châu, là trái tim của Tư Mã Chiêu, ai ai đều biết.
Có lẽ sau này sẽ không có danh từ như vậy nữa, mà hẳn là trái tim của Lưu
Huyền Đức. Trong tay Lưu Bị hiện nay có trên trăm ngàn binh mã, Quan Vũ, Mã Lương ở Giang Hạ hiệp trợ Lưu Kỳ, chống đỡ thế tấn công của Tào
Tháo, mà thủ hạ của Lưu Bị còn có Trương Phi, Triệu Vân, Trần Đáo, Lã
Cát.
Những người Lã Cát, Cửu Tùy, Trần Đáo này đều là kẻ đầu đường xó chợ nhưng so với năm xưa cũng đã tiến bộ rất lớn.
Cho nên nói, thực lực trong tay Lưu Bị không thể khinh thường.
- Theo cách nhìn của Chi thì bước tiếp theo của Lưu Huyền Đức là gì?
- Việc này..
Khấu Phong nghĩ một chút:
- Gia Cát Khổng Minh luôn luôn liên hệ, qua lại chặt chẽ với Giang Đông.
Lưu Bị luôn như hổ rình mồi đối với Giang Hạ, lần này lệnh cho Quan Vũ tới
Giang Hạ, theo ta thấy rất có khả năng là muốn ngầm đoạt lấy Giang Hạ.
Về phía Giang Đông, dường như có chút hợp ý với Lưu Bị, chẳng qua Lưu Bị hiện nay không có nơi nương thân, cho nên vẫn không thể làm được việc
đó.
Nhưng Giang Hạ, Lưu Bị chắc sẽ lấy Giang Hạ.
Hơn nữa theo ta được biết, lương thảo đồ quân nhu Kinh Châu đều được tích trữ từ Giang Lăng.
Ta từng nghe Khổng Minh nói, hy vọng Lưu Bị có thể giành trước chiếm lĩnh
Giang Lăng, đem lương thảo đồ quân nhu Giang lăng chuyển đến Giang Hạ.
Lần này ông ta ngầm lấy Tương Dương nhưng lại bị thất bại, chỉ sợ tiếp
theo sẽ mưu đồ bí mật đoạt Giang Lăng.
Giang Lăng?
Tào Bằng nhíu mày rơi vào trầm tư.
Giang Lăng này thuộc bình nguyên Giang Hán, cũng chính là Kinh Châu đời sau.
Phía tây của nó khống chế Ba Thục, phía bắc tiếp giáp Tương Hán, Khâm Đới
Giang Hồ, cánh tay chỉ về Ngô Việt, là Trung Nguyên kết nối chỗ xung yếu Lĩnh Nam; phía đông nam cũng quan trọng như vậy. Từ Xuân Thu đến nay,
từng là thủ đô nước Sở. Đời sau Lưỡng Tấn Nam Bắc triều, Giang Lăng cũng có vị trí cực kỳ quan trọng, đứng sau bảy đại cố đô, là danh địa Kinh
Sở.
Sau khi Tào Bằng nghe Lưu Phong giải thích xong, liền cảm nhận được áp lực cực lớn.
Nếu Lưu Bị chiếm lĩnh được Giang Lăng, thật sự là chuyện phiền toái. Kết
quả trực tiếp của việc Lưu Bị chiếm Giang Lăng chính là dẫn đến bốn quận Kinh Nam rung chuyển. Tình trạng như vậy không phải là kết quả mà Tào
Bằng muốn thấy. Không được, tuyệt đối không thể để Lưu Bị chiếm được
Giang Lăng.
Nhưng vấn đề là, hắn nên ngăn cản Lưu Bị như nào?
Tình huống hiện nay rắc rối phức tạp, cần phải cẩn trọng kỹ càng...
Đồng thời, chủ lực của Tào Tháo chưa đến, nếu muốn ngăn cản Lưu Bị, nhất
định phải nói với Thái phu nhân cùng với Thái Mạo và các nhân vật có
thực quyền ở Kinh Tương mới được. Mà điều này cần phải có thời gian
chuẩn bị. Trong lòng Tào Bằng biết thời gian của hắn không còn nhiều,
tốc độ phải nhanh hơn.
Khấu Phong biết đoán ý qua lời nói và qua sắc mặt, thấy Tào Bằng trầm ngâm không nói, vì thế quyết định cáo từ.
Sau khi tiễn Khấu Phong đi, Tào Bằng trở về thư phòng.
Vừa mới ngồi xuống, lại thấy Hoàng Trung đi vào phòng, chắp tay vái chào Tào Bằng:
- Công tử lại vì Giang Lăng mà ưu phiền?
- Đúng vậy!
- Trung có một kế, xin Công tử chỉ điểm.
- Hán Thăng cứ nói đừng ngại.
- Trung có một người bạn tốt, tên là Lại Cung, tự là Bá Khiêm, rất nổi danh, hiện đang ở Giang Lăng.
- Ồ?
- Dựa vào Bá Khiêm là danh sĩ Linh Lăng, tài năng không tầm thương, chỉ
có điều tính tình hơi quật cường cố chấp...Lúc trước hắn từng được Lưu
Biểu coi trọng, làm Thứ Sử Giao Châu, sau khi Lưu Biểu lệnh cho Ngô Cự
làm Thái Thú Ngô Thương, Bá Khiêm và Ngô Cự không hợp, bị buộc thôi
chức, trả về nhà, sau đó định cư ở Giang Lăng.
Lực ảnh hưởng của người này ở Giang Lăng rất lớn, rất được dân chúng Giang Lăng coi trọng.
Trung bất tài, nguyện bí mật đến Giang Lăng, thuyết phục Bá Khiêm mời hắn ra
mặt khống chế Giang Lăng. Như thế, dù Lưu Bị muốn đánh chiếm Giang Lăng
cũng không phải là chuyện dễ. Công tử ở Tương Dương hãy mau chóng lấy
được binh quyền rồi sau đó xuất binh đến Giang Lăng, thì Lưu Bị khó mà
cướp lấy được Giang Lăng.
Lại Cung?
Tào Bằng ngẩn ra.
Hắn cảm thấy cái tên Lại Cung này thật sự là quá xa lạ.
Tuy nhiên một khi Tào Trung đã coi trọng người này như vậy, chứng tỏ người
này cũng có chút bản lĩnh. Nếu Hoàng Trung nói thật sự có thể dựa vào
Lại Cung, khống chế được Giang Lăng...
Tào Bằng nghĩ đến đây, lập tức quyết định.
- Vậy Hán Thăng phải vất vả một chuyến rồi.
Hoàng Trung lĩnh mệnh đi, còn Tào Bằng lại không bởi vậy mà thấy thoải mái, ở trong thư phòng bồi hồi một lát, hắn cắn răng ra khỏi thư phòng sai
người cho gọi Lục Mạo.
- Tử Chương, theo ta đi một chuyến.
- Đi đâu?
- Chúng ta phải hành động nhanh hơn để Thái phu nhân càng sớm ra quyết định càng tốt.
Trong tay Tào Bằng còn có một phong thư, một phong thư gửi cho Vương Uy.
Chức vụ Vương Uy không phải là cao, hơn nữa thanh danh cũng không vang dội,
ít nhất tại Kinh Châu, thanh danh của y không sánh bằng Văn Sính. Nhưng
nếu bởi vậy mà khinh thường người này, vậy thì sai lầm lớn rồi! Trong
Tam quốc Diễn Nghĩa, Vương Uy không có gặt hái gì, nhưng thật sự trên
lịch sử, y lại suýt chút nữa một kích cho Tào Tháo mất mạng. Lúc ấy Kinh Châu đã đầu hàng, nhưng Tào Tháo lại chưa đứng vững gót chân. Vương Uy
từng đề nghị thừa dịp Tào Tháo sống yên chưa ổn thì xuất binh đánh lén.
Nếu như thành công, thì đây chính là phiên bản Uyển thành lần thứ hai. Và
ngay với tình huống lúc đó mà nói, kế hoạch này được thực hiện thì thành công rất lớn. Đán tiếc Thái Mạo không phải là Trương Tú, cũng không có
can đảm như Trương Tú, cuối cùng Tháo Mạo phủ quyết chủ ý của Vương Uy,
khiến cho Thái thị đã mất đi một cơ hội tốt. Đồng thời cũng vì nguyên
nhân này khiến cho Tào Tháo nảy sinh nghi kỵ đối với lực ảnh hưởng của
Lưu thị và Thái thị ở Kinh Tương. Cuối cùng, Tào Tháo đuổi Lưu Tông ra
khỏi Kinh Châu, làm cho một nhóm hầu phong tước hoàn toàn mất hết quyền
lực.
Vương Uy từng là lão thượng cấp của Đặng Tắc.
Thời điểm Tào Bằng xuất sĩ Nam Dương, Đặng Tắc từng viết một phong thư kính nhờ Tào Bằng chuyển cho Vương Uy.
Chỉ tiếc, Tào Bằng vẫn không tìm được cơ hội...
Mà nay Vương Uy làm Giáo uy cầm binh thành Tương Dương, cũng không phải là một chức quan hiển hách. Nhưng ở Kinh Châu mà nói, Giáo úy cầm binh
thành Tương Dương cũng gần giống như chức vụ Vệ tướng quân, Cấp Kim Ngô
phụ trách trị an ở Tương Dương. Đây là một chức vụ rất quan trọng, thậm
chí ngay cả Văn Sinh cũng không thể đảm đương. Nếu nói có thể hàng Vương Uy, sẽ là động lực thật lớn thúc đẩy Thái phu nhân sớm hạ quyết định.
Với Tào Bằng mà nói, cũng có thể thông qua Vương Uy để hắn tăng thêm sự
chỉnh hợp ở Kinh Tương. Đương nhiên, một Vương Uy còn xa mới đủ, những
người Khoái Việt, Khoái Lương, Văn Sính đều là những nhân vật cực kỳ
quan trọng, không thể có chút nào sơ sẩy. Tuy nhiên, việc có nặng nhẹ,
Tào Bằng cho rằng trước mắt mà nói Vương Uy là sự đột phá tốt nhất. Chỉ
vì Vương Uy là người Nam Dương, là đồng hương với Tào Bằng, lại từng có
quan hệ với Đặng Tắc. Có hai tầng quan hệ này, có thể có tác dụng thiết
lập sứ mệnh nhập vào Tương Dương...Quan trọng nhất là, trong tay Vương
Uy có binh quyền!
Vào đêm sau, Tương Dương bắt đầu giới nghiêm.
Trải qua phong ba vào ngày đầu thất của Lưu Biểu đã kết thúc gấp gáp.
Qua hôm nay, Kinh Châu cũng đối mặt với thời kỳ hậu Lưu Biểu. Đối mặt với
cục diện hỗn loạn ở Kinh Tương, thành Tương Dương nhìn có vẻ bình ổn,
trên thực tế lại là mạch nước ngầm cuồn cuộn.
Khi từ trong phủ Vương Uy đi ra cũng sắp tới giờ tý.
Tào Bằng cảm thấy vô cùng mỏi mệt, nhưng tâm trạng lại vô cùng sung sướng.
Gặp mặt Vương Uy cũng rất vui vẻ.
Đặc biệt là sau khi Tào Bằng trình lên thư của Đặng Tắc khiến cho thái độ
của Vương Uy lập tức dịu đi rất nhiều. Vương Uy là thế hệ Kinh Tương
điển hình, không đồng ý với phái đầu hàng của Thái Mạo, Trương Doãn.
Nhiều lúc, Vương Uy lại cùng hệ với Khoái Việt, Khoái Lương, tán thành
chủ trương việc Kinh Châu, người Kinh Châu trị. Cho nên thái độ của y
lúc đầu đối với Tào Bằng có chút mâu thuẫn, nhưng cũng không quá căm
ghét.
Đợi sau khi nhận được thư Đặng Tắc, thái độ Vương Uy lập tức thân thiết với Tào Bằng hơn rất nhiều.
- Hữu Học, Thúc Tôn nay khỏe không?
- Gia huynh khỏe...Trước đây nhận được tin triều đình đã bổ nhiệm gia
huynh làm Thái Thú Hà Đông, năm sau sẽ đi nhậm chức. Huynh ấy định sẽ về thăm quê cũ, không ngờ gia tỷ có bầu, gia huynh đành phải ở lại Huỳnh
Dương. Huynh ấy còn phái người nói với ta, nếu gặp Vương tướng quân thì
hãy coi như huynh trưởng, không được chậm trễ. Tiểu đệ đã sớm muốn gặp
tướng quân, nhưng...nay có chung cơ hội được gặp tướng quân, cuối cùng
có thể ăn nói được với gia huynh rồi.
Lời nói này của Tào Bằng rõ ràng có ngụ ý.
Ngươi đừng lo lắng tiền đồ sau này, tỷ phu của ta vẫn luôn nhớ tốt về
ngươi...Trước kia sở dĩ không thể lên tiếng là vì tình thế bức bách, nay Lưu Biểu đã chết, nếu Kinh Châu quy hàng triều đình, một nhà của ta có
thể bảo đảm tiền đồ của ngươi ngày một tiến xa, chức vụ tăng thêm.
Cho dù Kinh Châu đã quy hàng Tào Tháo, nhưng vẫn là Đông Ngô tự lập, trước mắt còn có chút khác nhau.
Tuy nhiên tổng thể mà nói, quy hàng Tào Thào vẫn chiếm thượng phong, chỉ có điều nhiều người lo lắng sau khi hàng, những việc sau đó có bảo đảm
không. Ví dụ như Vương Uy, y cũng lo lắng sau khi Kinh Châu quy thuận sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của y, mà thư của Đặng Tắc không thể nghi ngờ đã
cho Vương Uy một viên thuốc an thần. Và việc Tào Bằng đưa đẩy, tuy rằng
Vương Uy không tỏ thái độ rõ ràng, nhưng mơ hồ đã lộ ra tâm tư.
- Chỉ cần Tông công tử quy hàng, bên ta tuyệt đối không thiết lập chướng ngại!
Có một câu cam đoan như vậy, đã cho Tào Bằng một thắng lợi rất lớn.
Rời khỏi Vương phủ, Tào Bằng cùng Lục Mạo trở về quan dịch. Bóng đêm âm
trầm, không biết từ lúc nào đã nổi lên một tầng sương mù bao vây lấy
thành Tương Dương, tầm mắt trở nên mờ ảo. Trên đường dài yên tĩnh không
có bóng người, cửa hàng hai bên phố xá vào ban đêm đều đã đóng cửa. Toàn bộ thành Tương Dương bao phủ trong một sự yên tĩnh quỷ dị. Trong ngẫu
nhiên có thể nghe được tiếng bước chân của tuần binh xa xa, cùng với
tiếng điêu đấu từ phía cửa thành vọng đến, càng tăng thêm sự khó hiểu
quỷ bí của tòa cổ thành này.
Vương Uy đã tỏ vẻ đồng ý phối hợp.
Kế tiếp, sẽ phải xem thái độ của huynh đệ Khoái Việt, Khoái Lương...
Thái độ Khoái thị trên cơ bản có thể xác định bọn họ cũng sẽ không thiết lập chướng ngại. Chỉ có điều, từ tin tức nơi Thái Trung Thái Hòa truyền
đến, thái độ Thái thị dường như còn đang do dự, điều này cũng khiến tâm
trạng của Tào Bằng trở nên có chút nặng nề. Vì sao Thái thị do dự?
Nghiên cứu nguyên nhân này, chỉ sợ vẫn là áp lực không đủ!
Tào Bằng nghĩ đến đây, không khỏi âm thầm thở dài.
Có lẽ, cần phải tạo thêm một ít áp lực cho Thái thị, nếu không cứ để bọn họ do dự như vậy cũng không phải là chuyện tốt...
- Tử Chương, sau khi hừng đông, ngươi lập tức phái người tới Tương Hương.
Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, nói với Lục Mạo:
- Cầm lệnh tiễn của ta chuyển lời đến huynh trưởng Tử Đan, mời hắn trong vòng ba ngày đánh hạ Chương Lăng cho ta.
Đã từng nói chuyện với Thái phu nhân, Tào Bằng biết vị phu nhân này thật ra cũng không phải nữ nhân có dã tâm gì.
Tất cả những điều nàng làm đơn giản chỉ xoay quanh hai điểm. Một là, con
trai nàng Lưu Tông, người còn lại kia là gia tộc của nàng. Hai điểm này
Tào Bằng đều có thể cam đoan vì sao nàng lại chậm chạp chưa quyết định?
Nghiên cứu nguyên nhân này, không chỉ ở trên người Thái phu nhân, mà là
bởi Thái Mạo.