Thái Mạo hy vọng thu được càng nhiều lợi ích vào tay.
Mà y là huynh trưởng của Thái phu nhân, đồng thời lại quản lý thủy quân Kinh Châu, quyền lực vượt xa Khoái thị.
Thái phu nhân chịu ảnh hưởng rất lớn từ Thái Mạo! Điểm này thật ra Tào Bằng
cũng đoán trước được...Vốn tưởng rằng vấn đề là ở trên người Thái phu
nhân, nhưng căn cứ tin tức do Thái Hòa tìm hiểu, căn nguyên thật sự là
trên người Tháo Mạo. Đối với việc này, sau khi Tào Bằng suy nghĩ rất lâu thì quyết định sẽ giáo huấn Thái Mạo một ít. Biện pháp tốt nhất chính
là đánh hạ Chương Lăng, hoàn toàn nhổ lực lượng Kinh Châu ở Nam Dương.
- Công tử, có sợ là chọc giận Thái Đức Khuê không?
Lục Mạo có chút lo lắng nhắc nhở Tào Bằng.
Dù sao nay Tào Bằng ở Kinh Châu, hãm sâu trong hiểm cảnh.
Nếu Tào Chân công hãm Chương Lăng có thể kích động đến Thái Mạo không?
Tào Bằng không kìm nổi mỉm cười:
- Lưu Hổ là cánh tay của Lưu Kỳ, nếu Tử Đan thật sự có thể cướp được
Chương Lăng, Thái Mạo không những trách tội, ngược lại còn cảm thấy vui
mừng. Người này thống trị thủy quân, xác thực có thủ đoạn. Chỉ có điều
dã tâm quá lớn, không hiểu thời cuộc...Chiều hướng phát triển có khả
năng hắn sẽ kháng cự. Sớm một ngày quy hàng có thể giải thoát một ngày.
Nếu như để lại cho hắn ta một ảo vọng, ngược lại càng khiến dã tâm của
hắn lớn hơn nữa, càng thêm phiền toái.
Lục Mạo ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy lời Tào Bằng có lý.
Vì thế gã không khuyên bảo nữa mà chắp tay đồng ý đi.
Tiễn Lục Mạo đi Tào Bằng thở phào nhẹ nhõm. Giải quyết phiền toái là Vương
Uy, kế tiếp chính là huynh đệ Khoái thị và Văn Sính...Ba người này khác
với Vương Uy, một bên là danh sĩ Kinh Tương, bên kia là Thượng tướng
Kinh Châu ai cũng biết. Nếu không được người này gật đầu, chỉ sợ Thái
Mạo còn có thể phản ngược lại.
Sáng sớm ngày mai tới thăm hỏi Văn Sính!
Tào Bằng sau một lúc lâu suy nghĩ thì quyết định như vậy.
Thái độ Khoái thị đã rất rõ ràng, trải qua mấy ngày tiếp xúc với Tào Bằng đã nói rõ điều đó. Nói cho cùng, vấn đề của huynh đệ Khoái thị là vấn đề
xã đảng. Bọn họ kiên trì theo nguyên tắc “Việc Kinh Châu người Kinh Châu trị”, muốn giải quyết được băn khoăn trong lòng hai người này phải do
Tào Tháo ra mặt. Nhưng vấn đề lớn trước mắt, Khoái thị sẽ không thiết
lập chướng ngại, nên không quá lo lắng.
Phiền toái thật sự chính là Văn Sính.
Là một danh tướng Kinh Tương, danh vọng của Văn Sính ở trong quân rất được coi trọng.
Tuy nói Thái Mạo là Đại Đô Đốc thủy quân, nhưng nếu luận danh vọng, vẫn không bằng Văn Sính.
Tào Bằng và Văn Sính, từng có gặp nhau.
Tuy nhiên đó là chuyện mười năm trước. Mười năm trước, Tào Bằng giết người ở trấn Trung Dưng, suốt đêm bỏ trốn, đêm đó tá túc tại Xa Mã Dịch trấn
Dương Sách, đã từng chạm mặt với Văn Sính. Lúc ấy Vương Mãnh còn giao
thủ với Văn Sính, không tới mười chiêu thì thua trong tay Văn Sính. Văn
Sính có chút tán thưởng Vương Mãnh, còn mời Vương Mãnh tòng quân nhưng
lại bị Vương Mãnh từ chối. Trừ lần đó ra, Văn Sính và Tào Bằng chưa từng gặp nhau bao giờ.
Đó là một phiền toái lớn!
Nếu không thể khiến Văn Sính tỏ thái độ, chung quy sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của Thái thị.
Tào Bằng hiểu rất rõ, vì sao Văn Sinh chậm chạp không tỏ thái độ.
Nói cho cùng vẫn là địa vị và danh vọng của Tào Bằng chưa đủ cao. Nếu đổi
là Tào Tháo, rất có khả năng Văn Sính sẽ thay đổi lập trường.
Tuy rằng Tào Bằng rất được Tào Tháo tin cậy, nhưng dù gì cũng không phải là Tào Thào.
Trong tình hình như này Văn Sính không chịu tỏ thái độ, vậy thì Tào Bừng cần một người có lực để làm cầu nối.
Mà người có lực này, sẽ là ai đảm đương?
Tào Bằng mất ngủ cả đêm!
Hắn nằm trên sập trằn trọc, mãi sắp bình minh thì cuối cùng Tào Bằng nghĩ tới một người, tinh thần lập tức phấn chấn.
Tư Mã Huy!
Đúng vậy, mời Tư Mã Huy ra mặt, đến giải quyết Văn Sính phiền toái này...
Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng đã buông xuống được.
Khi trời gần sáng, Tào Bằng đang mơ màng ngủ!
- Công tử, xảy ra chuyện lớn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!
Tiếng gọi ầm ĩ dồn dập khiến Tào Bằng bừng tỉnh.
Hắn vội vàng xoay người ngồi dậy, từ trên tháp cầm lấy một chiếc áo báo khoác trên người bước nhanh ra mở cửa phòng.
- Tử Chương, xảy ra chuyện gì?
- Chương Lăng bị phá rồi, Chương Lăng bị phá rồi...
- Cái gì?
Tào Bằng nghe vậy ngẩn ra, niềm vui bất ngờ ập đến.
Tối hôm qua định muốn Tào Chân đánh chiếm Chương Lăng, không ngờ Tào Chân đã đánh hạ Chương Lăng rồi.
Lục Mạo thở hổn hển nói:
- Hôm qua Tử Đan tướng quân thừa dịp ban đêm đánh lén Chương Lăng, Lưu Hổ đại bại...Mà hiện nay Lưu Hổ đã dẫn tàn quân lui về Lục Lâm Sơn, chạy
trốn về Giang Hạ. Tào tướng quân đã chiếm lĩnh Chương Lăng, dẫn bộ tiến
thẳng về Bạch Thủy Hương.
- Ha hả, lần này Thái Đức Khuê phải sợ đến sốt ruột rồi!
Tào Bằng lặng lẽ cười lạnh.
- Thái Đức Khuê đâu chỉ sốt ruột?
Hiện tại chỉ sợ hắn đã đứng ngồi không yên. Tử Đan xuất binh cũng không phải là hành vi cá nhân. Đây chắc là lệnh của Thừa tướng, hắn mới có thể
đánh chiếm Chương Lăng.
Từ hành động này của hắn cho thấy, chỉ sợ Thừa tướng sắp có hành động rồi!