Tào Tặc

Chương 246: Chương 246: Uống rượu ngắm hoa mai (1)




Quá nửa đêm, trời trút mưa.

Hừng đông, mưa đã ngừng rơi, không gian trong hoa viên vô cùng trong lành. Lá cây xanh nhạt, nụ hoa đã hé nở, điểm xuyết vài hạt mưa trong suốt trong nắng sớm. Trong một góc hoa viên phía sau Tào phủ có một khoảng đất trống, diện tích khoảng chừng bảy, tám trăm mét vuông trồng liễu rủ. Liễu trong gió khẽ đung đưa, phá lệ thanh tịnh. Trên khoảng đất trống đó còn đặt hai thứ binh khí.

Ngoài ra, còn có dụng cụ tập tạ bằng đá.

Bãi đất trống phía bên ngoài, có xà đơn, xà kép và vài hình nhân bằng gỗ.

Nơi này là chỗ Tào Bằng luyện công. Tuy rằng hắn không ở trong phủ nhưng Trương thị vẫn để cho hắn một phần đất trống, dựa theo những thiết kế lúc trước ở Điển gia mà chế tạo lại toàn bộ dụng cụ này cho hắn. Chí ít, ở nơi này, bà cũng cảm nhận được hình bóng của nhi tử.

Tào Nam từng nói với Tào Bằng: mùa thu năm Kiến An thứ hai, Tào Bằng theo Đặng Tắc rời khỏi Hứa Đô.

Ban đầu, Trương thị vô cùng nhớ thương Tào Bằng, cả ngày đều ngơ ngẩn ở võ trường, có khi lại ngồi thơ thẩn cả ngày.

Săm soi từ mẫu lần kim,

Ướm vào du tử khó tìm dấu may.

Đối với tình cảm sâu nặng của mẹ, Tào Bằng luôn cảm thấy bản thân chưa đối đáp đủ.

Về mặt tinh thần, Trương thị không phải là mẫu thân của hắn, thế nhưng tình thân và huyết mạch lại là thứ cả đời hắn cũng không thể dứt bỏ. Chính vì thế, khi trở về Hứa Đô, Tào Bằng luôn ở nhà nói chuyện phiếm với mẫu thân hoặc theo Trương thị ra ngoài đi khắp phố chợ Hứa Đô.

Đồng thời, hắn vẫn kiên trì tập luyện theo thói quen lúc trước.

Bởi vì hắn gặp một chuyện phiền phức.

Kiếp trước, Tào Bằng từng đạt đến trình độ Dịch cân. Kiếp này, chẳng qua hắn đem mọi thứ đã từng thực hiện ở kiếp trước làm lại một lần mà thôi.

Thế nhưng, khi bắt đầu tập luyện cao hơn, những cơ duyên luyện võ ở kiếp trước của Tào Bằng không còn áp dụng được nữa.

Thế cho nên, hiện nay, khi hắn đã bước vào giai đoạn “Tẩy tủy”, hắn không biết làm sao để tu luyện tiếp. Một người đã đạt đến cảnh giới đó dĩ nhiên có thể tùy úy biến hóa công pháp tương ứng. Ví như ban đầu, Tào Bằng bắt đầu nhập môn bằng Thái cực, sau này dùng kim cương bát thức của Bạch Viên Thông Bối quyền kết hợp với tu luyện chân ngôn mà đạt được hiệu quả. Đây là kinh nghiệm của hắn. Tào Bằng biết dùng biện pháp gì tu luyện mới đạt được hiệu quả tốt nhất.

Nhưng hiện tại lai khác!

Muốn thăng lên cấp võ tướng, cũng chính là giai đoạn sau Tẩy tủy, Tào Bằng không biết phải luyện tập như thế nào.

Thể chất càng tăng mạnh thì càng mạnh hơn, nhưng sức mạnh càng mạnh thì lực càng mạnh hơn nữa. Cái này rốt cuộc phải luyện thành như thế nào đây? Đánh nhau trên chiến trường, cùng người khác giao chiến đúng là có thể gia tăng võ công thật nhưng cái gia tăng chỉ là kinh nghiệm mà thôi.

Vậy nên làm thế nào đây?

Làm sao hắn có thể đánh ra một kích kinh thiên động địa như Lã Bố? Làm sao có thể đánh một đòn mạnh như sóng Trường Giang của Cam Ninh? Làm sao có được cuồng phong bạo vũ như của Trương Phi?

Tào Bằng không biết!

Chuyện này tùy thuộc vào khả năng lĩnh hội của hắn, chứ không thể được truyền dạy bằng lời.

Nếu như không thể nghiệm ra được, cả đời này hắn không thể đạt được cảnh giới nhất lưu.

Mặc dù Cam Ninh có kinh nghiệm nhưng tình hình mỗi người khác nhau. Bản thân Cam Ninh cũng không biết nên chỉ điểm như thế nào cho Tào Bằng.

Chính vì thế, đã nhiều ngày nay, Tào Bằng luôn có phần nôn nóng, sốt ruột.

Ra khỏi phòng, hắn đi qua hành lang, đến thẳng võ trường.

Từ rất xa, Tào Bằng đã chợt nghe thấy một tiếng như tiếng thú rống lên từ võ trường truyền đến. Trong lòng không khỏi kỳ quái, vì vậy hắn nhanh chân lao về phía bên võ trường. Trên khoảng đất trống, một thanh niên cởi trần đang luyện công ở võ trường. Từng giọt mồ hôi trong suốt đậu trên người gã chớp sáng trong nắng sớm. Thân hình người thanh niên chắc nịch, cơ bắp nổi rõ. Gã đang luyện tập một thứ quyền pháp nhìn rất đơn giản.

Từng chiêu gã xuất ra đều mạnh mẽ, mỗi chiêu mỗi thức lại tiến lên một chút, rồi lại dừng một chút. Miệng gã liên tục quát lên.

Là nghĩ thú quyền ư?

Tào Bằng cảm thấy thứ quyền pháp này hình như hắn đã từng gặp qua, có vẻ như đã thấy ở nơi nào đó.

Vì vậy hắn bèn đứng sát sân tập, lẳng lặng quan sát. Người thanh niên kia chính là Cam Ninh. Theo những âm thanh gã quát lên liên tục, động tác càng lúc càng mạnh mẽ hơn. Cương khí phát ra ào ạt, chẳng khác nào nước sông cuồn cuộn bất tận.

-Hùng Bác thuật!

Trong đầu Tào Bằng chợt hiện lên một cái tên.

Hắn nhận ra thứ quyền pháp này của Cam Ninh giống như của con mãnh thú nào. Đồng thời, hắn cũng nhớ ra từng thấy bộ quyền pháp này ở nơi nào.

Cam Ninh chợt dừng tay, quay đầu nhìn lại.

Trong mắt gã ánh lên hung quang khiến người khác cảm thấy sức uy hiếp khó hiểu.

Vừa thấy Tào Bằng, ánh mắt của Cam Ninh chợt dịu lại. Gã thu quyền cước, cười ha ha, chắp tay chào Tào Bằng. Theo động tác của gã, tiếng chuông chợt vang lên. Tào Bằng giật mình, trên tay Cam Ninh có đeo theo chuông, nhưng lúc vừa rồi khi luyện công, mặc dù động tác của gã hết sức cương mãnh nhưng lại không hề có tiếng chuông phát ra. Chuyện này có nghĩa là gì?

Sức mạnh của Cam Ninh đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, vượt qua cảnh giới thu phát như thường.

-A Phúc, sao công tử biết đây là Hùng Bác thuật của ta?

Cam Ninh gỡ một cái khăn từ trên xà đơn xuống, lau mồ hôi trên người. Gã vừa nói chuyện vừa bước tới, gương mặt lộ vẻ hiếu kỳ.

Tào Bằng do dự một chút, nhẹ giọng nói:

-Ta từng gặp người luyện qua bộ quyền pháp này.

Cam Ninh ngẩn ra, buột miệng thốt lên:

-Công tử từng gặp người luyện qua ư?

Gã chợt giải thích:

-Hùng Bác thuật này là quyền pháp của tổ tiên ta truyền lại. Sao công tử có thể gặp được người luyện quyền pháp này được?

Tào Bằng gõ gõ đầu:

-Hình như là ba năm trước đây thì phải? Không, là khoảng hai năm trước mới đúng. Khi đó, nhà của ta còn ở Cức Dương, bị Hoàng Xạ ở Giang Hạ hãm hại, gần như nhà tan cửa nát. Hình như ta cũng đã nói với ngươi rồi. Cũng chính lúc đó, ta nhận Điển Vi làm Điển thúc phụ, còn có Tử U nữa. Lúc đó, ta và tỷ phu của ta mới gặp lại nhau. Chúng ta cứu được Điển Vi xong, liền tìm cách chuyển đến Nhương thành, rồi trở về Niết Dương.

Tỷ phu của ta, còn có Đầu Hổ nữa được danh y ở Niết Dương, trước kia từng là thái thú Trường Sa họ Trương cứu.

Thủ hạ của Trương thái thú có một lão quản gia, từng sử dụng bộ quyền thuật này. Theo ta nhớ thì lão được gọi là Cam Mậu thì phải. Đúng, là Cam Mậu, tự là Ba Trung Mễ Hùng. Nhưng ta nghĩ Bác Hùng thuật của lão còn mạnh hơn của ngươi, cũng không trầm như của ngươi.

-Ba Trung Mễ Hùng?

-Sao vậy?

Cam Ninh nhìn Tào Bằng, hồi lâu sau chợt mỉm cười.

-Cam Mậu là thúc tổ của ta, cũng là người dạy ta Hùng Bác thuật.

Tào Bằng ngạc nhiên, há hốc mồm, vẻ không thể tin được.

-Ba Trung Mễ Hùng là tên hiệu của người. Thật ra, gia thúc tổ là Ngũ Đấu Mễ hộ pháp. Công tử hẳn là biết Ngũ Đấu Mễ giáo a?

Ngũ Đấu Mễ giáo?

Tào Bằng đương nhiên từng nghe nói đến.

Nhưng hắn nghĩ mãi không ra, không nhớ người đứng sau Ngũ Đấu Mễ giáo tên là gì, hình như người sáng lập giáo phái này tên là Trương Đạo Lăng. Đúng, người này chính là Trương Đạo Lăng.

Cam Ninh nói:

-Thúc tổ ta vốn là hộ pháp đại thiên sư của Ngũ Đấu Mễ giáo. Sau loạn Thái Bình, Ngũ Đấu Mễ giáo cũng bị ảnh hưởng. Sau này, Lưu Yên nhập vào đất Thục. Lúc đó, đại thiên sư của Ngũ Đấu Mễ giáo là Trương Lỗ có xung đột với Lưu Yên. Lưu Yên thậm chí còn giết cả nhà Trương Lỗ, còn giết sạch giáo chúng Ngũ Đấu Mễ giáo. Thúc tổ lúc đó vì phải chạy nạn mà tới Ba quận. Không ngờ rằng…Vậy giờ người ở nơi nào?

Tào Bằng gãi gãi đầu:

-Chắc vẫn còn đang ở Niết Dương.

Cam Ninh có vẻ hưng phấn!

Nhưng cũng khó trách, người thân thất lạc nhiều năm như thế vốn tưởng đã tạ thế, không ngờ lại biết được nơi người đó ở, Cam Ninh sao có thể không vui mừng được. Gã đứng trong võ trường lưỡng lự chốc lát, nhẹ giọng nói:

-Công tử, ta muốn đến Niết Dương xem thử thế nào.

-A?

Tào Bằng ngẩn ra, chợt bừng tỉnh.

Hắn do dự một chút, gật đầu:

-Hiện lệnh thúc tổ làm việc dưới trướng của Trương thái thú, hẳn là vẫn còn ở đó. Nhưng Niết Dương hiện tại do Lưu Biểu cai trị, ngươi liều lình đến đó, e rằng sẽ có nguy hiểm. Ta có một vị huynh trưởng, hiện đang ở quận Nam Dương, là tư mã của Nam Dương, đồn trú ở núi Thổ Phục. Ngươi có thể tìm y, nhờ y giúp đỡ, đưa ngươi tới Niết Dương. Ta cũng còn có vật này muốn ngươi giúp ta chuyển cho y.

Cam Ninh nói:

-Công tử yên tâm, lâu thì hơn tháng, chậm thì hai mươi ngày, Cam Ninh nhất định sẽ trở về Hứa Đô.

Tào Bằng chỉ cười cười:

-Hưng Bá, ngươi đi đường phải cẩn thận.

Chính ngọ, Cam Ninh cáo từ rời đi.

Gã cưỡi con ngựa Ô Chuy, vác theo song đao Hà Nhất, đi về hướng núi Thổ Phục.

Tào Bằng tiễn Cam Ninh xong liền trở về nhà, cùng nói chuyện với mẫu thân Trương thị một lúc, rồi cùng Hoàng Nguyệt Anh nghiên cứu về guồng nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.