Sắc mặt của Mã Đằng càng lúc càng khó coi hơn.
Câu bảo trọng của Tào Bằng dường như còn có thâm ý khác. Chẳng nhẽ tên tiểu tử này đã cảm nhận được chuyện gì? Không thể nào, nghe nói hắn chỉ vừa mới trở về Hứa Đô, làm sao biết được. Cho dù thế nào, Huyền Đức vẫn muốn tiêu diệt hắn! Tên tiểu tử này quyết không phải là kẻ vô năng.
Một kẻ vô năng thì sao có thể có được cao thủ như thế kia?
Một người vô năng thì sao có thể thông đồng với kẻ địch ở Hạ Bì, khiến cả nhà Lã Bố chạy thoát, nhưng kết quả lại không bị phạt, lại còn được làm kỵ đô úy?
Mã Đăng càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, càng suy tính lại càng cảm thấy khó chịu.
-Lệnh Minh.
-Có mạt tướng.
-Ngươi có quen với người tên Tào Bằng này không?
-Mạt tướng không nhận ra hắn.
-Vậy sao hắn biết ngươi?
-Chuyện nay mạt tướng không rõ.
Mã Đằng mỉm cười, gật đầu, nhưng đôi mắt gã lại ánh lên vẻ ngờ vực. Bên ngoài Dục Tú lâu, bọn Tào Bằng cáo từ Lưu Quang xong liền lên ngựa rời đi.
-A Phúc!
-Ừ?
-Ngươi rất quen với Lưu Quang thì phải?
Tào Bằng suy nghĩ một chút:
-Cũng không phải quen biết gì lắm, chẳng qua chỉ có duyên gặp mặt vài lần. Một lần là ở trong quán đấu chó, ta dùng bảo đao cha ta chế tạo ra để giúp nhị ca giiar quyết nợ nần. Còn một lần nữa là trước khi ta tới Hứa Đô, từng gặp y một lần trên phố, có nói chuyện với nhau mấy câu.
Tào Chân gật đầu:
-Có một số chuyện ta cần phải nhắc nhở ngươi. Hứa Đô hiện nay không còn an toàn nữa. Công Tôn Toản đã chết, Viên Thiệu chiếm được Tịnh U, thực lực tăng lên rất nhiều, hiện đang rình mò Hứa Đô. Trong triều có rất nhiều người đều đang âm thầm phản đối chủ công, ý đồ đón Viên Thiệu về. Người tên Lưu Quang này, ngươi tốt nhấ không nên tiếp cận thân mật với gã quá! Lưu Quang thuộc dòng họ Hán thất, là tộc nhân được Hán đế tín nhiệm nhất. Gã chắc chắn thuộc phe phái Bảo hoàng, nếu như ngươi thân với gã rất có khả năng sẽ phải chuốc lấy tai họa.
Tào Chân thật sự có ý tốt, Tào Bằng có thể hiểu rõ. Nhưng trong lòng hắn vẫn thầm có hảo cảm với Lưu Quang. Thế nhưng…
Tào Bằng thầm thở dài một tiếng: Nói gì thì nói, gã cũng là dòng họ Hán thất!
-Được rồi, đại ca, có chuyện này huynh cần phải lưu ý.
-Chuyện gì?
-Người tên Lưu Bị này chắc chắn đang giả vờ, đừng để gã qua mặt, lừa huynh.
Tào Chân nghe thấy thế không khỏi ngưng thần.
…………
Mã Đằng nghe nói là con cháu của tướng Phục Ba Mã Viên.
Gia phụ Mã Túc của gã từng nhậm chức giáo úy Thiên Thủy, sau chuyển đến Lũng Tây, thành thân với Khương nữ của nhà họ Khương, sinh ra Mã Đằng. Nhưng, lúc đó, gia cảnh nhà Mã Đằng rất kém cỏi, phải sống bằng nghề đốn củi. Sau này, thứ sử Lương Châu là Cảnh Bỉ khiến lòng dân căm phẫn, Khương địch tọa phản. Mã Đằng hưởng ứng lệnh triệu tập đi dẹp loạn, được quan viên Châu quận coi trọng, cho nhậm chức Tòng sự quân. Sau này gã lại lập chiến công, được đề bạt làm tư mã trong quân. Sau đó, Cảnh Bỉ bị giết, Mã Đằng liên kết với bọn Hàn Toại hoành hành ở Tam Phụ. Triều đình sai Hoàng Phủ Tung trấn thủ Tam Phụ, bọn Mã Đằng giễu võ dương oai ở Kim Thành và Võ Uy.
Năm Kiến An thứ hai, Mã Đằng và Hàn Toại trở thành các chư hầu có thực lực cực mạnh ở Quan Trung.
Tào Tháo lệnh cho Chung Do làm Tư lệ hiệu úy, quản thúc chư quân ở Quan Trung. Sau khi Chung Do đến Trường An, liền gửi thư cho Mã Đằng giải trình lợi hại.
Mã Đằng chợt quy phục Hán thất, cùng Hàn Toại đối đãi với nhau vẫn thân thiện như trước.
Trong Tam Quốc diễn nghĩa, có một tình tiết tên là Y đái chiếu (Chiếu thư trong đai ngọc).
Tào Bằng không hiểu rõ lắm chuyện Y đái chiếu có thực hay không nhưng hắn biết rằng nếu như Y đái chiếu thực sự tồn tại, Mã Đằng nhất định có tham gia.
Hắn nhất định phải phơi bày mọi sự!
Tào Bằng không phải người thích tố giác.
Nhưng hắn cũng biết nếu hắn nói với Tào Tháo, y nhất định sẽ hỏi hắn tin tức từ đâu mà có. Như vậy, Tào Bằng nhất định sẽ không biết nên giải thích như thế nào. Nếu không giải thích được, hắn sẽ bị Tào Tháo nghi kỵ. Giải thích rồi cũng sẽ bị Tào Tháo nghi ngờ, mất công mà không được lợi gì cả.
Dù sao, đến Tào Tháo còn chẳng biết chuyện này, một người quanh năm suốt tháng ở bên ngoài như ngươi lại có thể nắm được tin tức, chẳng phải muốn nói Tào Bằng ngươi nắm rõ mọi chuyện xảy ra ở thành Hứa Đô này ư? Hơn nữa, người có thể nắm bắt thông tin nhiều hơn Tào Tháo như thế thì sao y có thể không ngờ vực cho được?
Chính vì thế, Tào Bằng chỉ có thể nói với Tào Chân như thế mà thôi.
-Tử Đan ca, Lưu Bị không phải là người có thể ngồi yên một chỗ lâu đâu. Trước đây, gã còn chưa được hoàng thất thừa nhận đã ngang ngược, tùy tiện. Nay hoàng thất đã thừa nhận gã rồi, gã lại bất ngờ ngoan ngoãn thế, chẳng phải là có ý đồ gì khác sao? Ta cho rằng, Lưu Bị chẳng qua là đang che mắt người, âm thầm giấu nghề thôi. Mà chuyện khiến gã phải ẩn thân như thế chắc chắn không phải chuyện bình thường. Huynh nên sai người theo dõi gã, tránh để gã lén lút gây chuyện thị phi.
Xung đột giữa Tào Bằng và Lưu Bị Tào Chân từng nghe nói qua.
Thật ra, ấn tượng của y với Lưu Bị khá tốt. Người này tính tình ấm áo, khiêm nhường, lại nhân hậu, độ lượng, luôn khiến người khác cảm thấy thân thiết.
Nghe Tào Bằng dặn dò một hồi, Tào Chân nhướng mày.
-A Phúc, ta biết ngươi và Huyền Đức Công có mâu thuẫn, nhưng hiện Lưu Huyền Đức đã khuất phục, ngươi hà tất phải đuổi tận giết tuyệt, nhất quyết không chịu buông tay như thế?
-A?
Tào Chân thở dài:
-Huyền Đức Công là bậc trưởng thượng ôn hòa, lúc trước người cướp lương thảo của ngươi là bộ hạ của gã. Gã cũng không hiểu rõ tình hình. Nhưng ngươi lại đánh tới cửa doanh trại của gã, lại chém đại kỳ của gã. Hôm nay, ngươi lại bắt Trương Phi và vây khốn gia quyến của gã đã là đủ lắm rồi. Đã như vậy, ngươi hà tất phải…
Sắc mặt Tào Bằng chợt thay đổi.
Hắn vô cùng kinh ngạc nhìn Tào Chân, một lúc lâu sau vẫn không nói gì, thúc ngựa đi luôn.
-A Phúc.
Tào Chân muốn gọi Tào Bằng quay lại nhưng hắn căn bản không thèm nhìn một lần, đi thẳng.
Bọn Cam Ninh cũng không hiểu rõ lắm có chuyện gì, chỉ thấy Tào Bằng đi liền vội vã đuổi theo. Hứa Nghi và Điển Mãn có phần mơ hồ, vội đến bên cạnh Tào Chân.
-Tử Đan, A Phúc làm sao vậy? Đi mà không từ biệt thế?
Tào Chân thật ra cũng có chút mất hứng.
Ta chẳng qua chỉ nói với ngươi có vài câu, ngươi lại chẳng thèm nể mặt ta là có ý gì?
Y trầm giọng nói:
-Ta không biết.
Dứt lời, quay đầu đi luôn.
Hai người Điển Mãn và Hứa Nghi đứng đó, nhìn nhau, không hiểu nổi rốt cuộc có chuyện gì nữa.
……………..
Đêm đó, Lưu Bị đang ở trong thư phòng, tay cầm một quyển “Sử ký”, chăm chú đọc.
Quan Vũ không ở bên cạnh gã. Đêm qua, khi nghe nói Trương Phi bị bắt, bị giam tại quan dịch của Thần Đình xong, Lưu Bị lập tức sai Quan Vũ dẫn binh mã đi cứu viện.
Gã lo lắng Quan Vũ tâm cao khí ngạo, bèn sai Mi Chúc hộ tống Quan Vũ đi.
Lúc này, bên cạnh Lưu Bị chỉ còn lại hai người là Tôn Càn và Giản Ung, thủ vệ trong phủ giao cho Trần Đáo phụ trách.
Gã xem sách một hồi, chợt cảm thấy phiền muộn, bèn buông sách xuống, ra khỏi phòng, đứng trước cửa hiên, trầm ngâm.
Trước đó vài ngày, xa kỵ tướng quân Đổng Thừa đột nhiên sai người bí mật liên hệ với gã.
Ban đầu, Lưu Bị vốn không biết là có chuyện gì, vì vậy rất hứng thú đi dự yến. Thật không ngờ, trong buổi tiệc rượu, Đổng Thừa chợt lệnh cho đám nô bộc lui đi, lấy ra một bản chiếu thư. Chiếu thư này do Hán Đế Lưu Hiệp soạn thảo, nói Tào Tháo thao túng triều đình, mạo danh thần tử nhà Hán, thực chất chỉ là một tên Hán tặc.
Lưu Hiệp hiện đã trưởng thành, muốn có thể tự thân chấp chưởng triều chính, hưng phục cơ nghiệp nhà Hán.
Chính vì thế, y mời Đổng Thừa bí mật liên hệ với các thần tử Hán thất cùng hợp lực giết chết Tào Tháo. Trong thư của Lưu Hiệp viết nghe rất chân tình. Lý do bức chiếu thư này rơi vào tay Đổng Thừa là bởi con gái của lão là quý nhân của Lưu Hiệp. Lão là ngoại thích của Lưu Hiệp.
Lưu Hiệp không còn chọn được người nào thích hợp hơn.
Thường ngày, y bị cấm cản trong thâm cung, hầu hết mọi nơi đều có tai mắt của Tào Tháo.
Mấy người tâm phúc bên cạnh y như bọn Lưu Quang, Lãnh Phi không thể cầm quyền, lại thiếu sự từng trải, sẽ không thể có thực quyền.
Ngay cả Đổng Thừa cũng không phải nhân vật có thực quyền.
Nhưng bất kể như thế nào, Đổng Thừa cũng là ngoại thích của y, là người Lưu Hiệp có thể tin tưởng được.
-Huyền Đức là người của dòng họ Hán thất, con cháu Tĩnh Vương ở Trung Sơn. Hiện ngài là hoàng thúc của bệ hạ, còn được phong làm Vệ tướng quân. Tào Tặc giờ ngày càng càng rỡ, nếu không loại trừ, chẳng mấy chốc sẽ trở thành Hán tặc. Ta biết Huyền Đức là người trung nghĩa, nên hôm nay mới cố mời ngài đến đây, cùng mưu tính đại sự, tìm cách giết chết Tào tặc.
Lưu Bị giật mình, ngồi yên không nói gì.
Gã có dã tâm là chuyện thật, thế nhưng từ trước tới giờ, Lưu Bị chưa từng bị cuốn vào tranh chấp của triều đình.
Gã vẫn luôn nghe lệnh người khác, bất kể là Dự Châu mục, Từ Châu mục, đối với những tranh đấu chốn triều đình, Lưu Bị không có một chút kinh nghiệm nào hết.
Lưu Bị nhạy bén cảm giác được Y đái chiếu này là cơ hội của gã.
Nhưng gã cũng hiểu rõ một khi chiếu thư có tên gã, gã đã hoàn toàn phản bội lại Tào Tháo, hoàn toàn không còn đường sống nữa. Chí ít hiện tại, Lưu Bị vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho việc phản bội lại Tào Tháo. Có lẽ nên nói là gã chưa có tư cách phản bội Tào Tháo thì đúng hơn.
-Đổng xa kỵ có thể dốc sức vì bệ hạ diệt trừ quốc tặc, cũng là bổn phận nên làm.
Nhưng giờ Tào Tháo thế đang mạnh, chúng ta trong tay không binh không tướng, làm sao có thể thực hiện được đây? Chuyện cấp bách là xa kỵ tướng quân bên trong phải liên kết với triều thần, bên ngoài phải tập hợp chư hầu. Chờ đến thời điểm thích hợp, chúng ta sẽ trong ứng ngoại hợp mới có thể diệt trừ quốc tặc được. Nhưng hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp.
Đổng Thừa mừng rỡ:
-Huyền Đức suy nghĩ đúng hợp ý ta.
Vì vậy, Lưu Bị và Đổng Thừa bí mật bàn bạc, rồi viết tên của mình vào Y đái chiếu.
Sau đó, gã bắt đầu ẩn thân, nỗ lực khiến Tào Tháo lơ là, tìm cách thoát khỏi Hứa Đô. Tào Bằng bắt giữ Trương Phi, giam cầm gia quyến của gã, Lưu Bị có tức giận hay không đây? Vô cùng tức giận! Thế nhưng, gã không muốn gây chuyện. Chính vì thế, đối với chuyện này, gã buộc phải một mắt nhắm một mắt mở. Chuyện hiện tại gã muốn làm là nhanh chóng rời khỏi Hứa Đô.
Còn ở lại Hứa Đô thêm một ngày, là tính mạng của gã lại nguy hiểm thêm một lần.
Đứng trên hành lang uốn lượn, suy nghĩ về những chuyện gần đây đã làm, về cơ bản, Lưu Bị hoàn toàn hài lòng.
Lão Tào, ngươi xem ta thế nào?
Người của ngươi dám cưỡi lên đầu lên cổ ta, ta cũng mặc, không nói gì. Mỗi ngày ở nhà nấu ăn, làm vườn tược, chuyện gì cũng không làm. Ngươi còn không thả ta đi sao?
Có thể nói, Lưu Bị hiện chỉ đang sống qua ngày.
Gã suy tính xem bản thân còn có thể ở lại Hứa Đô này được bao lâu nữa.
-Chủ công!
Ngay khi Lưu Bị còn đang trầm tư, một người vội vàng chạy tới.
Lưu Bị vừa nhìn qua đã nhận ra người này chính là Giản Ung. Trong ấn tượng của gã, Giản Ung là người gặp chuyện cũng không vội vã, luôn luôn trầm tĩnh.
Thế nhưng hiện tại, hắn lại có vẻ hoảng loạn.
-Hiến Hòa, vì sao mà hoảng hốt như thế?
-Xa kỵ tướng quân vừa sai người đưa tin tới.
-Tin gì?
-Mã Thọ Thành sáng mai sẽ rời Hứa Đô.
-A?
Lưu Bị đang suy tính, chợt giật mình, gương mặt nhất thời hoảng hốt.
Mã Thọ Thành chính là Mã Đằng.
Lưu Bị biết Mã Đằng đã ghi tên vào Y đái chiếu kia. Vốn dĩ, Đổng Thừa và bọn họ giao ước xong, cứ cách một thời gian lại gặp mặt nhau một lần. Lưu Bị cũng muốn qua cơ hội lần này tạo dựng quan hệ với Mã Đằng, tương lai sẽ tìm thêm một lối thoát.
Đang yên đang lành, sao Mã Đằng lại rời khỏi Hứa Đô?
-Chuyện gì đã xảy ra?
-Mã Thọ Thành phái người nói với xa kỵ tướng quân, tạm thời không nên có bất cứ hành động gì. Còn nói, rất có khả năng có người đang theo dõi.
-Bị người biết được ư?
-Chuyện này…
Giản Ung cười khổ, lắc đầu, nói:
-Xa kỵ tướng quân chưa nói đến.
Hắn suy nghĩ một chút, rồi chuyển chủ đề:
-Nhưng ta có nghe người ta nói một chuyện, hôm nay Mã Thọ Thành ở Dục Tú lâu có xung đột với người ta, còn đánh nhau nữa.
-Đánh nhau với ai?
-Chính là người được cho là có tài năng xuất chúng Tào Bằng vừa trở về Hứa Đô.
Trong đầu Lưu Bị chợt hiện lên hình ảnh người thiếu niên kia. Hắn đứng bên ngoài cổng doanh trại, một đao chém đứt đại kỳ của gã, cho đến giờ Lưu Bị vẫn không thể quên.
Gã có thể cảm thấy Tào Bằng dường như hiểu gã vô cùng rõ.
Mà nay, hắn vừa đến đã nảy sinh xung đột với Mã Đằng. Rốt cuộc là có chuyện gì mà Mã Đằng lại vội vàng đi như thế?
-Mã Thọ Thành hiện đang ở đâu?
-Hiện đang ở quan dịch chuẩn bị hành lý. Gã đã được Tào Tháo chấp thuận, sáng sớm mai sẽ đi.
-Ngươi lập tức bảo Công Hổ đến quan dịch, bí mật bái kiến Mã Đằng, hỏi thăm xem vì sao gã lại đột nhiên muốn đi như thế.
-Tuân lệnh!
Giản Ung không dám chậm trễ, vội vã xoay người rời đi.
Bước xuống hành lang uốn lượn, Lưu Bị chậm rãi bước đi.
Vườn hoa mùa xuân, đào hạnh cùng khoe sắc. Trong không khí, mùi hương thơm nhàn nhạt lan tỏa, thấm vào từng ngóc ngách cơ thể, khiến người sảng khoái.
Lưu Bị chắp tay mà đi, miên man suy nghĩ.
Gã có phần nào khẳng định chuyện Mã Đằng rời đi có liên quan đến chuyện xung đột với Tào Bằng ở Dục Tú lâu ngày hôm nay.
Tào Bằng, Tào Bằng…
Người này thật đúng không phải hạng người có thể khiến người khác yên lòng được. Lúc trước, hắn phá hủy kế hoạch ở lại Từ Châu của Lưu Bị, còn hàng phục được Trương Liêu quy thuận Tào Tháo. Tám dũng tướng dưới trướng Lã Bố, Lưu Bị luôn luôn thèm khát. Đặc biệt là Trương Liêu và Tang Phách quả thực là những người khiến gã phải đỏ mắt tìm kiếm.
Tuy rằng mấy lần bại trận dưới tay Trương Liêu nhưng dù sao Lưu Bị cũng không hề oán hận.
Đối với năng lực của Trương Liêu và tính nết của y, Lưu Bị cực kỳ coi trọng. Thế nhưng một người như thế lại quy thuận Tào Tháo.
Nếu ta là Trương Văn Viễn, ta nhất định sẽ làm chư hầu một phương!
Trong lòng Lưu Bị âm thầm cảm thán.
Nhưng gã cũng bắt đầu chú tâm hơn đến những điểm thua kém của bản thân. Hiện giờ, gã rất chú ý đến gia đình của Tào Bằng. Tào Cấp không cần phải nói, đó đơn giản là người cung cấp binh giới cho Tào Tháo. Chỉ nhìn trang bị của Tào quân hiện tại, Lưu Bị đã hết sức thèm khát rồi. Đặc biệt đội Hổ Bôn quân và Hổ Báo kỵ mới lập gần đây được trang bị binh khí, áo giáp rõ ràng tốt hơn hẳn binh khí trong tay đám binh sĩ bình thường, giúp bọn họ mạnh hơn hẳn một bậc.
Nếu Bạch Mạo binh của ta có được thứ binh giới nhường ấy, trên đời này ai có thể ngăn được ta?
Còn người tên Đặng Tắc kia tuy giờ chỉ là huyện lệnh Hải Tây nhưng ai biết gã còn làm huyện lệnh đến bao giờ nữa.
Đồn điền ở Lưỡng Hoài đều do một tay người này thực hiện.
Một người như thế trước đây vốn không có tiếng tăm gì, vì sao lại trở thành thủ hạ của Tào Tháo?
Còn có tên Tào Bằng kia nữa, tuổi tác không lớn thế nhưng lại không hề tầm thường chút nào. Chỉ nhìn đám thủ hạ của hắn có những dũng tướng hạng nhất như Cam Ninh cũng đủ để nói rõ người này có bản lĩnh đến thế nào. Một nhà ba người đều rất phi thường, vậy thì tại sao ngay từ đầu, ta lại không chú ý đến bọn họ?
Lưu Bị nghĩ tới đây, không khỏi thầm cảm thấy mất mát, thở dài một tiếng.
Nhưng rất nhanh gã lại phấn chấn trở lại.
Ta giờ đã mang dòng họ Hán thất, đường đường là hoàng thúc của Đại Hán. Có được thân phận này, chỉ cần tìm được cơ hội thích hợp, nhất định ta sẽ làm được chuyện muốn làm.
Cứ như thế, Lưu Bị nghỉ chân trong hoa viên gần nửa canh giờ.
Khi Tôn Càn trở về từ quan dịch, liền vội vã đi tới trước mặt Lưu Bị.
-Công Hổ, tình hình thế nào?
Tôn Càn đáp:
-Mã Thọ Thành nói người tên Tào Tháo kia rất có thể là gián điệp dưới trướng Tào Tháo. Chính vì thế, gã không ở Hứa Đô, chẳng qua là muốn che mắt người khác mà thôi. Người này hiểu vô cùng rõ ràng tình hình ở Hứa Đô. Hôm nay, khi xung đột với Mã Đằng ở Dục Tú lâu, hắn đã gọi danh tự của một vị tướng đi theo Mã Đằng, rồi còn nói Mã Đằng bảo trọng. Từ câu nói này, Mã Đằng cảm giác được người này chắc hẳn biết chuyện gì đấy. Chủ công, ta nghĩ chẳng qua là Mã Đằng gan bé quá mà thôi, một câu bảo trọng mà khiến gã sợ đến tè ra quần.
-Không đúng!
Lưu Bị giật mình.
-Mã Thọ Thành không phải kẻ nhát gan. Gã ngang dọc Tam Phụ, uy chấn Tây Lương, luôn luôn có đạo lý của gã. Bảo trọng?! Tên tiểu tử Tào gia nói những lời này cũng không phải tùy tiện đâu. Khoan đã, ngươi nói vì sao hắn lại giam giữ Dực Đức ở Thần Đình?
-A?
-Hắn không giết Dực Đức, mà lại thả y trở về. Tại sao Tào Bằng không làm thế, lại còn để Dực Đức và Thản Chi cùng ở lại Thần Đình, cầm chân bọn họ? Chuyện này có thể có dụng ý gì hay không?
Người ta thường nói: Người không làm chuyện mờ ám, không sợ quỷ ghé nhà.
Bất kể là Mã Đằng hay Lưu Bị, trong lòng bọn họ đều có quỷ.
Sợ rằng ngay đến Tào Bằng cũng không thể ngờ được một câu “Bảo trọng” thuận miệng của hắn lại khiến hai đại nhân vật cùng thấp thỏm, bất an như thế.
Tôn Càn đảo mắt, chợt trợn trừng mắt, hoảng sợ nhìn Lưu Bị.
-Chủ công, chẳng lẽ là…
Lưu Bị ra sức gật đầu, trầm giọng nói:
-Có lẽ Tào Tháo đã nghe được tin tức gì đó rồi. Trước đó ta vẫn luôn giấu nghề, Tào Tháo vốn vẫn chưa hết nghi ngờ. Chẳng qua y không muốn gióng trống khua chiêng, dù sao giờ ta cũng là dòng Hán thất. Y lệnh cho Tào Bằng giam chân Dực Đức bởi biết huynh đệ ta tình thâm, tất ta sẽ phái người đến. Người có thể dùng bên ta không nhiều lắm, cũng chỉ có Vân Trường. Như vậy, y có thể nhân cơ hội đó mà bắt ta.
Tôn Càn biến sắc, không ngừng đồng ý.
Lưu Bị chần chừ một hồi trong phòng, lát sau nhẹ giọng nói:
-Không được, nếu ta không đi, Tào Tháo nhất định sẽ giết ta.
-Chủ công, vậy chúng ta…
-Ngay trong đêm nay, ngươi ra khỏi thành, báo cho Vân Trường và Dực Đức tạm thời đừng về Hứa đô. Lệnh cho hai người đó dẫn binh trốn ở Quan Độ. Ta sẽ mau chóng gặp lại bọn họ.