Phía xa, thân hình lay động nhanh như tia chớp, dường như trong thân hình chợt lóe lên có sức mạnh vô cùng.
Bất chợt, bóng người nhẹ nhàng hạ xuống dưới, thân thể hắn rắn rỏi, hai mắt sáng ngời có thần, đúng là Doanh Thừa Phong.
Lúc này, hắn nhìn về phương xa, ánh mắt rất cảnh giác, nhưng có phần kích động nhiều hơn.
Phía trước chính diện hắn, có một quầng sáng đỏ nhạt lờ mờ, trong vầng sáng, cũng là một rừng cây rậm rạp.
Nhưng, Doanh Thừa Phong biết rằng, rừng cây này không có thật.
Nơi này, chính là ảo cảnh vô tận trong động tiên được xưng là cấm địa.
Hễ ai tiến vào nơi đây, đều bị ảo giác vô cùng vô tận mê hoặc, nếu tâm chí không kiên định, sẽ bị lạc trong đó vĩnh viễn.
Cho nên, trừ phi là bất đắc dĩ, không ai mong muốn tiến vào nơi này.
Ngày xưa, Tề Thiên Lão Tổ và bạn của ông ta bị đưa trực tiếp vào ảo cảnh vô tận, rơi vào đường cùng mới bắt đầu tìm kiếm đường ra. Cuối cùng Tề Thiên Lão Tổ may mắn trốn thoát, mà cường giả kia đến từ gia tộc A Nhĩ Pháp Đặc rơi vào trong đó.
Số người rơi xuống động tiên cũng không ít, cơ bản đều là kết quả của việc tàn sát lẫn nhau để cướp đoạt linh hạch, nguyên nhân tử vong khác lại rất ít.
Trải qua nhiều thế hệ tới nay, cường giả Hoàng Kim Cảnh rơi xuống động tiên, có ít nhất một nửa là do không thoát ra được ảo cảnh vô tận dẫn đến chết đói hoặc nổi điên mà chết.
Bởi vậy có thể thấy được, trong đó nguy hiểm như thế nào.
Đột nhiên trong đầu vang lên âm thanh của Trí Linh:
- Ngươi thật sự muốn vào sao?
- Đương nhiên.
Doanh Thừa Phong không chút do dự, nói:
- Bên trong có vật ta cần.
Trí Linh chậm rãi nói:
- Nhưng theo tính toán của ta, nguy hiểm và thu hoạch không tương xứng, cho nên ta khuyên ngươi không nên tiến vào.
Doanh Thừa Phong phì cười, khóe miệng hơi nhếch lên, nói:
- Trí Linh, con người khô khan có ý nghĩa gì chứ, đôi khi mạo hiểm một chút, sẽ khiến cuộc đời của ngươi trở nên muôn màu muôn vẻ.
Kiếp trước của hắn chính là một nhà thám hiểm vũ trụ, có tinh thần thám hiểm vô cùng mãnh liệt. Trừ phi gặp một số tình huống thập tử nhất sinh, nếu không sẽ không sợ mạo hiểm.
- Được rồi, chúc ngươi may mắn!
- Sai rồi.
Doanh Thừa Phong hơi lắc lắc ngón tay, không cần biết Trí Linh có nhìn thấy hay không, hắn cất cao giọng nói:
- Phải là chúc chúng ta may mắn!
Lấy một khối ngọc thạch trong túi không gian ra, đây là bảo vật Tề Thiên Lão Tổ tặng hắn.
Vị cường giả Tử Kim Cảnh đó vốn dĩ hy vọng Doanh Thừa Phong có thể tìm cho ông ta một viên đá định vị trong ảo cảnh vô tận, cho nên mới tặng hắn khối ngọc thạch có khắc lối thoát này.
Nhưng không nghĩ được, chính vì đá định vị. Cho nên hai người bọn họ đã xảy ra cuộc chiến sinh tử. Và cuối cùng chết trong gió âm quỷ dị.
Việc đời khó lường như vậy đấy.
Một luồng sức mạnh tinh thần thăm dò vào trong ngọc thạch, bên trong nổi lên một tấm bản đồ địa hình viết ngoáy.
Doanh Thừa Phong khẽ chau mày. Hắn do dự một chút, nhẹ nhàng đặt ngọc thạch lên trên màn ánh sáng màu đỏ nhạt.
Khối ngọc thạch này là vật không bình thường, chính là sản phẩm trong ảo cảnh vô tận. Mà chỉ có ngọc thạch xuất phát từ nơi này, sau khi bị ảo cảnh vô tận nuôi dưỡng thấm ướt, mới có thể thích ứng và lưu lại tin tức có ích.
Nếu là ngọc thạch thông thường, căn bản là không thể lưu lại thông tin trong ảo cảnh. Cho dù miễn cưỡng khắc chữ lên nó, một khi tiến vào ảo cảnh, những bản đồ đường đi này sẽ hiển thị tán loạn, hậu quả của việc tìm lối thoát theo bản đồ chính là tự tìm đường chết.
"Đùng..."
Sau một tiếng vang nhỏ, ngọc thạch trong tay Doanh Thừa Phong bắt đầu tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Từng tia sáng màu đỏ nhạt từ trong ngọc thạch tỏa ra ngoài. Tuy nhiên, lối đi khắc trên ngọc thạch vẫn ảm đạm vô quang như trước, dường như vầng sáng này không thể truyền nhiễm.
Hai mắt Doanh Thừa Phong sáng lên, hắn lẳng lặng cảm ứng. Không lâu sau, thân hình khẽ động, bắt đầu chạy vòng quanh màn ánh sáng màu đỏ nhạt.
Ước chừng sau một canh giờ, rốt cục hắn cũng ngừng lại, đôi mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên vui mừng.
Bởi vì hắn đã cảm ứng được. Sau khi hắn tới chỗ này, đột nhiên lối đi trên ngọc thạch lóe sáng, bị một màn sáng bao phủ.
Hít một hơi thật sâu, Doanh Thừa Phong sải bước về phía trước.
Trong nháy mắt khi thân thể hắn tiến vào màn ánh sáng màu đỏ. Cảnh tượng trước mắt chợt thay đổi.
Một làn sóng giống như dòng nước từ trước mắt lan rộng ra ngoài, dẫn tới một làn sóng nhẹ trong hư không.
Sau đó, tất cả đều trở lại bình thường. Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong cũng đã hiểu được, môi trường nơi đây đã thay đổi rồi. Giờ này khắc này, tất cả những gì hắn nhìn thấy chưa chắc đã là thật.
Trước mắt hắn, vẫn là rừng cây rậm rạp, Doanh Thừa Phong đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào, thân cây thô ráp mang đến cho hắn cảm giác rất thật.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng nhíu mày, bởi vì mà ngay cả chính hắn cũng không dám khẳng định, rốt cuộc những gì mình đối diện là thật hay là ảo.
Nếu như tất cả đều là hư ảo, vậy thì ảo cảnh vô tận thật sự đáng sợ.
Đề cao cảnh giác, Doanh Thừa Phong vội đi nhanh .
Tuy nhiên tốc độ lúc này của hắn chậm hơn trước rất nhiều, hơn nữa, lúc này hắn truyền sức mạnh tinh thần hùng mạnh vào trong trang sức. Tin tức truyền lại cuồn cuộn không ngừng, sau đó tập trung đến Trí Linh trong đầu.
Năng lực tính toán siêu phàm không nghi ngờ độ tin cậy của tin tức, mỗi một tin tức trang sức truyền về đều là căn cứ để nó tham khảo.
Dần dần trong đầu của Doanh Thừa Phong như thể phác họa nên một thế giới khác.
Trong thế giới này, không có rừng cây rậm rạp, cũng không có hoa tươi xinh đẹp, mà tràn ngập âm u lạnh lẽo vô tình.
Lúc này Doanh Thừa Phong giống như một con dơi, phóng xuất ra sóng siêu âm, đồng thời căn cứ tin tức phản hồi để hình thành trong đầu một thế giới hoàn toàn thuộc về bản nhân hắn.
Bởi vì ở trong ảo cảnh vô tận thì tai mắt mũi miệng của hắn đã không còn đáng tin cậy nữa, cho nên hắn cần phải tìm phương pháp khác.
"Vù vù vù..."
Đột nhiên, phía xa vang lên một âm thanh quỷ dị.
Cùng với âm thanh, đồ trang sức cũng lập tức phát hiện một điểm sáng lóe ra.
Đôi mắt hơi ngưng tụ, Doanh Thừa Phong đã biết, hắn gặp phải thú Tinh Linh sinh sống trong ảo cảnh vô tận.
Nếu như gặp nhau ở nơi khác, chắc chắn Doanh Thừa Phong sẽ không thèm nghĩ ngợi mà tiến lên giải quyết nhanh gọn. Nhưng, trong môi trường quỷ quái ngụy dị nơi này, hắn chỉ do dự một chút, liền bỏ qua ý định ra tay.
Nghiêng đầu qua, ánh mắt của Doanh Thừa Phong không hề liếc qua hướng đó. Mà là tiếp tục đi về phía trước theo bản ghi chép trong ngọc thạch.
Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong không gây sự với thú Tinh Linh, không có nghĩa là chúng sẽ bỏ qua cho hắn.
Sau khi Doanh Thừa Phong đi được mấy trượng, từ đằng sau vọt tới một ý niệm tinh thần âm u lạnh lẽo mà hùng mạnh.
Luồng sức mạnh này vô cùng cường đại, mặc dù vẫn là Hoàng Kim Cảnh, nhưng đã là cường giả đỉnh cao Hoàng Kim Cảnh.
Sau đó, từ phía xa vang lên tiếng rống giận dữ long trời lở đất tiếng, luồng khí tức mang theo khí thế cuồn cuộn lao đến.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong khẽ biến. Hắn hừ nhẹ một tiếng. Nói:
- Tên ngốc, đã tha cho ngươi một mạng, lại không biết coi trọng. Vậy để ta đưa ngươi lên đường.
Khí tức thú Tinh Linh cường đại hơn rất nhiều so với đồng bọn cùng cấp bậc, ngay cả thú Tinh Linh hệ thực vật cũng có điểm không bằng.
Nhưng, chỉ là một thú Tinh Linh Hoàng Kim Cảnh nho nhỏ. Chỉ cần nó chưa từng thăng tiến Tử Kim Cảnh, chắc chắn Doanh Thừa Phong không hề sợ hãi.
Bước chân dừng lại, Doanh Thừa Phong nắm chặt Hắc Chướng Kỳ.
Chỉ cần thú Tinh Linh đi về phía hắn,thì hắn sẽ không nương tay.
Rất nhanh, một làn gió mang theo mùi tanh đột ngột thổi qua.
Doanh Thừa Phong khẽ chau mày, đây là thú Tinh Linh gì mà lại có mùi như vậy.
Ý nghĩ vừa mới thoáng qua, chợt nghe một tiếng nổ như sét đánh giữa ban ngày trên đỉnh đầu. Sau đó, một bóng đen vồ xuống như bay.
Không ngờ thú Tinh Linh phục kích từ khoảng không phía trên xuống.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong khẽ biến. Cũng may trước khi hắn tiến vào ảo cảnh vô tận đã chuẩn bị tất cả, lúc này không hề hoang mang, giơ cao Lang Vương Thuẫn lên trên đỉnh đầu.
"Tùng ,tùng."
Âm thanh nổ bung, thân thể Doanh Thừa Phong giống như bị máy đóng cọc ghim chặt xuống đất, hai chân của hắn lún sâu quá gối, dường như dưới chân của hắn không phải vùng đất kiên cố, mà là một bãi nước trong.
Không ngờ sức mạnh con thú Tinh Linh này lại cường hãn như vậy.
Tuy nhiên. Lang Vương Thuẫn cũng không bị thương tổn gì, khi thú Tinh Linh oanh kích xuống, trên mặt lá chắn chợt nổi lên một làn sóng, một cự lang phóng lên cao, hung hăng kẹp chặt móng vuốt sắc bén của đối phương.
Tuy rằng thú Tinh Linh da dày thân chắc. Nhưng làm sao có thể ngăn cản một kích súc thế của Khí Linh Lang Vương.
Lập tức chân của nó bị Lang Vương cắn đứt. Tuy nhiên, cái chân bị cắn đứt lại hóa thành một làn sương khói, tiêu tan không thấy gì nữa.
Trên mặt thuẫn, Lang Vương Khí Linh gầm rú tức giận, nhưng lại không thể làm gì thú Tinh Linh quanh quẩn trên không trung.
- Hừm!
Cùng với tiếng quát nhẹ của Doanh Thừa Phong, bất chợt trường kiếm Hàn Băng hóa thành một tia sáng màu hồng, phóng lên cao nhanh như chớp, hung hăng xuyên thủng thân thể thú Tinh Linh đang bay lượn.
Uy năng trường kiếm Hàn Băng phóng thích hoàn toàn, sức mạnh hệ băng vô cùng vô tận tràn ngập ra ngoài, trong nháy mắt đã đóng băng con thú Tinh Linh.
Thú Tinh Linh bị tàn phá hai lần, dừng lại một chút trong không trung, lập tức rơi mạnh xuống dưới.
Hai mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời, gảy nhẹ ngón tay, trường kiếm Hàn Băng bạo phát, hóa thành hàng vạn tia sáng màu hồng xuyên thủng thân thể thú Tinh Linh, phá nát thân thể của nó.
Chân mày hơi động, trong lòng Doanh Thừa Phong vô cùng ngạc nhiên.
Khí tức con thú Tinh Linh này hùng hậu, lúc đến lại hùng hổ giống như vô địch thiên hạ.
Nhưng hai bên vừa mới giao thủ, nháy mắt đã bị giết, có vẻ quá thuận lợi.
"Oanh..."
Trong không trung, thân thể thú Tinh Linh không thể duy trì được nữa, ầm ầm nổ tung.
Lập tức Doanh Thừa Phong phóng thích sức mạnh tinh thần, muốn tìm linh hạch thú Tinh Linh.
Nhưng, sau một khắc, trong lòng Doanh Thừa Phong phát lạnh.
Bởi vì hắn phát hiện, tuy thú Tinh Linh đã chết, nhưng lại không có linh hạch.
Khóe miệng của hắn hơi giật giật, trong lòng hồi hộp, phải chăng con thú Tinh Linh này chỉ là ảo cảnh.