Sâu trong ảo cảnh vô tận, trong thế giới hư vô, đột nhiên một tên tròn trĩnh vô cùng đáng yêu bắt đầu cuồn cuộn.
Thân thể của nó nhanh chóng biến thành hình dáng con người.
Bên trong hốc mắt của nó, không có co ngươi, mà có làn sương mù lượn lờ, không ngừng bốc lên.
Nó mở miệng cười ha hả rồi lẩm bẩm:
- Rất thú vị, không ngờ trong đám người tiến vào lần này lại có nhân vật có tiềm lực như thế. Ha ha, vậy thì hãy chơi đùa chút đi.
Nó vươn hai cánh tay, xuất ra một trảo trong hư không, lập tức, trước mặt nó liền xuất hiện màn sương mù dày đặc. Màn sương mù này nhanh chóng ngưng tụ thành hình, đồng thời biến thành một con thú Tinh Linh hình vượn.
Con thú Tinh Linh này có khí tức cường giả Hoàng Kim Cảnh hùng mạnh, giống như thú Tinh Linh cảnh giới đỉnh cao Hoàng Kim Cảnh.
Nhưng, thú Tinh Linh này lại không phải thật, mà là ảo tượng do người này sử dụng bí pháp tạo thành.
Chỉ là ảo tượng lại có uy năng ngang bằng với cường giả Hoàng Kim Cảnh, sức mạnh năng lực của tên đó có thể nói là có một không hai.
Hơn nữa, sau khi tên đó hoàn thành ảo tượng Hoàng Kim Cảnh, vẫn không chịu dừng tay, lại tiếp tục xuất trảo, một lúc sau, liên tiếp từng ảo tượng hình thành trong tay của hắn.
Những ảo tượng này đều có một đặc tính chung, chính là thực lực của chúng đều là đỉnh cao Hoàng Kim Cảnh.
Sau khi trong hư không ngưng tụ thành hơn một trăm ảo tượng, nó mới gật đầu hài lòng, vung tay lên, nói:
- Đi đi!
Ở trước mặt nó, hơn một trăm ảo tượng quỳ xuống thi lễ với nó.
Đây là biểu hiện tôn kính nhất đối với kẻ sáng tạo ra chúng, đây chính là chủ nhân của chúng.
Sau khi quỳ lạy, số đông ảo tượng hóa thành hình dạng khác nhau, rồi biến mất theo các cách khác nhau. Sau đó, nơi đây lại trở nên yên lặng.
Nó cười ha ha. Thân hình khẽ lay động, từ từ biến mất trong ảo cảnh, giống như chưa từng xuất hiện.
- Giết!
Cùng với tiếng hét to của Doanh Thừa Phong, trường kiếm Hàn Băng bạo phát ra uy năng vô tận, xé nát đầu thú Tinh Linh.
Hắn thở một hơi thật dài, khóe miệng cười khổ.
Chẳng biết tại sao, từ sau khi gặp con thú Tinh Linh kỳ lạ, trong cơ thể không có linh hạch. Hắn bắt đầu gặp phiền toái lớn.
Đầu tiên là một thú Tinh Linh hình vượn xuất hiện đột ngột, không ngờ nó lại ẩn núp được phạm vi hiệu quả của đồ trang sức, tiếp cận cách Doanh Thừa Phong một trăm trượng mới bị đồ trang sức phát hiện và cảnh báo.
Chỉ là một thú Tinh Linh nhỏ bé, tất nhiên Doanh Thừa Phong sẽ không để trong lòng.
Thậm chí hắn còn không sử dụng Hắc Chướng Kỳ, chỉ cần dựa vào Khí Linh Lang Vương và trường kiếm Hàn Băng là có thể dễ dàng giết chết nó. Nhưng, sau khi giết chết thú Tinh Linh, đã phát sinh việc khiến hắn vô cùng uất ức, đó là trong cơ thể thú Tinh Linh vẫn không có linh hạch.
Lúc này, thậm chí hắn đang hoài nghi, hay là thú Tinh Linh trong ảo cảnh vô tận đều không có linh hạch.
Tuy nhiên, khi hắn còn chưa nghiên cứu ra điều gì, thú Tinh Linh thứ ba, thứ tư lại xuất hiện.
Dường như những thú Tinh Linh này có liên hệ nào đó. Bất kể hắn giết chết con nào, những thú Tinh Linh còn lại đều có thể cảm ứng được, và nhanh chóng đuổi đến nơi này.
Thật ra, với thực lực của những thú Tinh Linh này, chỉ cần chúng không xông lên đồng loạt, Doanh Thừa Phong thừa sức chém giết tất cả.
Đây không chỉ một cơ hội tốt để rèn luyện công phu, hơn nữa còn có thể đoạt lấy một lượng lớn linh hạch.
Nhưng, lúc này đây, hắn chỉ muốn ra sức thoát khỏi rắc rối này.
Bởi vì những thú Tinh Linh này vô cùng hùng mạnh. Nếu như hắn gặp ba đến năm con cùng một lúc. Lúc đó muốn giải quyết cũng không phải việc dễ dàng. Càng đáng buồn là trong cơ thể chúng đều không có linh hạch.
- Gừ...
Nhiều âm thanh vang lên từ nhiều hướng khác nhau. Doanh Thừa Phong khẽ chau mày, hắn đã nghe thấy, đồ trang sức cũng đã cảm ứng được.
Xung quanh hắn có hơn mười thú Tinh Linh, tiếp cận hắn có gần một trăm con.
Những thú Tinh Linh này đều có thực lực Hoàng Kim Cảnh, mà hắn chỉ có một mình, nếu trong tình huống bình thường, cho dù hắn có nuốt đan dược đại bổ cũng không thể đối địch với số lượng cường giả Hoàng Kim Cảnh nhiều như vậy.
Thở dài một tiếng, Doanh Thừa Phong phải bất đắc dĩ đưa tay ra sau lưng lấy Hắc Chướng Kỳ.
Kỳ thật hắn không muốn sử dụng bảo vật ẩn giấu sớm như vậy, nhưng hiện giờ tình huống nguy cấp, hắn không thể do dự.
- Gừ...
Tiếng gầm càng ngày càng gần, Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng quơ cờ xí, tử khí màu đen phía trên lượn lờ, dần dần tràn ngập ra ngoài.
Ngay lúc này, trong đầu của Doanh Thừa Phong chợt vang lên âm thanh của Trí Linh.
- Chúng ta có thể thử một chút, đưa chúng vào trong Sơn Hà Đồ.
- Cái gì?
Doanh Thừa Phong kinh ngạc hỏi.
Theo trí nhớ của hắn, Trí Linh rất hiếm khi đề xuất ý kiến có ích như thế.
Khiến nó thi hành mệnh lệnh, phân tích tình báo thì nó là một tay lão luyện, nhưng khiến nó đề xuất ý kiến hữu ích thì rất khó.
Nhưng vào lúc này, khi Doanh Thừa Phong không dặn dò hoặc thỉnh giáo, nó lại chủ động nói chuyện.
- Nơi đây là ảo cảnh vô tận, có một loại sức mạnh kỳ dị. Theo phân tích của ta, một khi những sinh vật này chết đi, sẽ hóa thành sức mạnh đồng dạng tiêu tan trong không gian, ảnh hưởng rất ít đến toàn bộ không gian, thậm chí còn có thể nói là không ảnh hưởng chút nào.
Trí Linh nói chậm rãi.
Doanh Thừa Phong cảm ứng được rất đông thú Tinh Linh từ phía xa đang tới gần, không khỏi dồn dập nói:
- Rốt cuộc ngươi muốn nói gì, nói thẳng ra đi.
- Được, ta nghi ngờ chúng không phải thú Tinh Linh thật sự, mà chỉ là sức mạnh trong ảo cảnh vô tận biến ảo mà thành.
Doanh Thừa Phong hít một hơi khí lạnh, trong lòng thầm nhủ.
Dĩ nhiên những thú Tinh Linh Hoàng Kim Cảnh đều là biến ảo, như vậy nhân vật tạo ra chúng sẽ cường đại kinh thiên động địa như thế nào.
Trí Linh không để ý tới cảm xúc của hắn, tiếp tục nói:
- Sở dĩ chúng có thể tồn tại, là vì chúng ở trong ảo cảnh vô tận, nếu chuyển sang nơi khác, chúng sẽ mất đi sức mạnh tồn tại.
Hai mắt Doanh Thừa Phong hơi sáng lên, con ngươi đảo một vòng, rốt cục nói:
- Được, rất đáng để thử.
Tuy nói trong tay hắn có Hắc Chướng Kỳ, bên trong có vô số quỷ binh Hoàng Kim Cảnh, thậm chí còn có gần một ngàn con, hơn nữa sau khi được linh lực trời đất thấm ướt, thực lực bọn chúng càng được nâng cao.
Nhưng, muốn tiêu diệt những thú Tinh Linh hùng mạnh quỷ dị này, đám quỷ binh không thể không bị tổn hao.
Đã có thể tránh được cảnh tượng quyết chiến và lãng phí, tất nhiên Doanh Thừa Phong cũng đồng ý thử một lần.
Lá cờ lay động nhẹ nhàng, lập tức tử khí tràn ngập chậm lại, nhanh như cắt, Doanh Thừa Phong vội lấy Sơn Hà Đồ từ trong túi không gian ra.
Đây là một tấm sách cổ trục, nhìn sơ qua không có gì đáng chú ý, giống như một đồ cổ cất giữ khá hoàn chỉnh.
Tuy nhiên, khi Doanh Thừa Phong vứt bỏ Lang Vương Thuẫn và trường kiếm Hàn Băng, ném Hắc Chướng Kỳ sang một bên, hai tay nắm chặt vật ấy, lập tức một luồng sức mạnh thuần khiết cường đại khuếch tán ra ngoài.
Khi luồng sức mạnh này bắt đầu khuếch tán, toàn bộ không gian gợn sóng và dao động.
Doanh Thừa Phong hét to, phóng xuất ra chân khí toàn thân và sức mạnh tinh thần, rốt cục mở sách cổ trục ra.
Tinh thần của hắn ngưng tụ vào khe hở bị xé rách trong vô số tầng lớp.
Sức mạnh tinh thần ào ạt truyền vào khe hở, mây mù xung quanh khe hở cũng bắt đầu chuyển động, chúng như muốn bọc kín khe hở. Nhưng, khi đã có khe hở, trừ phi Doanh Thừa Phong tử vong, nếu không kẽ hở không thể bị sức mạnh khác đồng hóa mà biến mất một cách dễ dàng.
Ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía trước.
Nơi đó, đã xuất hiện bóng dáng một thú Tinh Linh mờ mờ, đây là một thú Tinh Linh hình con hổ, nó nhe răng trợn mắt, từ từ đi về phía Doanh Thừa Phong.
Trước nó đã có ít nhất mười thú Tinh Linh chết dưới kiếm của Doanh Thừa Phong, cho nên thú Tinh Linh này rất thận trọng, nó đang kiềm chế Doanh Thừa Phong, chỉ cần có thể kéo dài thời gian chờ đợi động bọn tập hợp đông đủ, bất kể người này hùng mạnh mức nào, cũng chỉ có con đường chết.
Nhưng mà, nhìn thấy cái con tự cho rằng mình đã đạt được kế sách, đột nhiên Doanh Thừa Phong khẽ lật bàn tay, lập tức khe hở nhắm ngay vào thân thể của nó.
Ngay sau đó, một sức hút mạnh mẽ tràn ra trong khe hở.
Thú Tinh Linh hình con hổ ngẩn ra, nó rống to một tiếng, muốn vùng vẫy hết sức để thoát ra.
Nhưng không hiểu tại sao, một khi thân thể của nó bị lực hút hút chặt, lập tức khí lực trên người tuôn ra ào ào, chớp mắt đã cạn kiệt.
Quá trình này diễn ra cực nhanh, gần như hoàn thành chỉ trong một giây.
"Hú..."
Thú Tinh Linh hình con hổ nhảy cao lên, trong hư không vẽ ra một đường pa-ra-bôn duyên dáng, tiến vào trong Sơn Hà Đồ.
Thân hình con thú Tinh Linh này rất lớn, nhưng trong quá trình bay múa trên không trung, mắt thường cũng có thể nhìn thấy nó thu nhỏ lại. Trước khi nó tiến vào trong Sơn Hà Đồ, cũng đã thu nhỏ lại thành một đường rất nhỏ, thuận lợi bay vào trong.
Đôi mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời, hắn cười ha hả, trong đầu tán dương:
- Trí Linh, phương pháp của ngươi quả nhiên rất chính xác.
Hắn hiểu rất rõ tác dụng thần kỳ của Sơn Hà Đồ, mỗi một đòn tấn công của bản thân, sau khi được Sơn Hà Đồ phóng đại, đều có thể phóng xuất ra uy năng vô thượng vượt qua cường giả Tử Kim Cảnh.
Một khi thú Tinh Linh hình con hổ bị hút vào bên trong Sơn Hà Đồ, chẳng khác nào cá nằm trên thớt, hắn có thể chém giết bất cứ lúc nào mà không sợ đối phương giở trò.
Nhưng mà, Doanh Thừa Phong không biết rằng, khi Sơn Hà Đồ phóng thích uy năng, hút thú Tinh Linh hình con hổ vào trong.
Tại một nơi trong ảo cảnh vô tận, cái tên hình cầu xuất hiện đột ngột, và lại hóa thành hình người.
Ánh mắt của nó vô cùng ngạc nhiên, toàn bộ thân hình phát run, một luồng khí tức cuồng bạo từ trên người nó trào ra mãnh liệt.
- Báu vật, báu vật không gian.
Nó thì thào nói:
- Ta phải ra ngoài, nhất định phải ra ngoài.