Vầng mặt trời giữa trưa không chút keo kiệt tỏa ánh nắng gay gắt xuống mặt đất, khiến cho thế giới này trở nên cực kỳ ấm ám.
Trên lưng chừng núi, ở một nơi phía trước trang viên thật lớn, Khấu Minh bất chấp ánh nắng mặt trời chói chang, tròn mắt líu lưỡi nhìn Doanh Thừa
Phong.
Bởi vì Doanh Thừa Phong vừa mới đột phá cảnh giới Đại Công Tước, hơn nữa cũng không cố ý che giấu, cho nên từ trên người hắn thật
sự phóng ra luồng khí tức Đại Công Tước kia.
Khấu Minh cũng tấn thăng đến cảnh giới này, cho nên dễ dàng nhận ra.
Nhìn bộ dáng Khấu Minh lúc này, Doanh Thừa Phong bật cười, nói:
- Khấu Minh, ngươi có thể thăng tiến Đại Công Tước, chẳng lẽ ta không thể sao?
Hắn dừng một chút, từ trên nhìn xuống Khấu Minh phía dưới, cười nói:
- Ngươi mới bế quan mấy ngày đã đột phá thành công, thật sự là rất giỏi.
Rốt cuộc Khấu Minh cũng thu hồi lại vẻ kinh hãi trên mặt. Y hơi lắp bắp, bất đắc dĩ nói:
- Đại sư, tại hạ đã đạt tới Tước Vị đỉnh cao nhiều năm rồi, cho dù không
bế quan tu luyện thì cũng vẫn có thể tiến cấp bất cứ lúc nào. Huống hồ,
ngài còn đưa cho ta đan dược Phi Lâm điện hạ tặng. Nếu ta không đột phá
thì…
Y đứng thẳng hai vai, nói:
- Gia tổ cũng sẽ không đề cử tại hạ làm tùy tùng cho ngài rồi.
Trên mặt y hiện ra vẻ thản nhiên. Quả thật, nếu thiên phú tu luyện của y
không phải kiệt xuất tới mức được Khấu Duệ tán thành, vị rèn đại sư này
chắc chắn sẽ không chịu mất mặt, đưa y ra ngoài.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, cười nói:
- Tốt lắm, Khấu Minh, ngươi cần phải tiếp tục cố gắng.
- Vâng.
Khấu Minh cung kinh lên tiếng. Y lại nhìn vào mắt Doanh Thừa Phong, rốt cuộc vẫn không kìm nổi, liền lên tiếng hỏi:
- Đại sư, ngài… tấn chức như thế nào vậy?
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, cười mắng:
- Nói nhảm, ta đi trên rèn đạo, đương nhiên là tấn thăng ở trên rèn đạo rồi.
Khấu Minh cứng họng, một lúc sau nói:
- Đại sư, chẳng phải muốn thăng tiến trên rèn đạo khó hơn trên võ đạo rất nhiều sao? Nhưng vì sao ngài lại tấn thăng nhanh như vậy?
Những lời này đều là hắn hỏi thật lòng đấy.
Tuy nói thời gian Doanh Thừa Phong tấn thăng Tước Vị dài hơn Kim Cương
Vương một chút, nhưng thật ra khoảng thời gian đó lại rất ngắn ngủi. Đối với người tu luyện Nhân tộc mà nói, khoảng thời gian này chỉ đủ để củng cố tu vi mà thôi.
Nhưng thật không ngờ, Doanh Thừa Phong đã tiến cấp.
Tuy nói, từ sau khi Khấu Minh đi theo Doanh Thừa Phong đại sư, đã gặp được
rất nhiều chuyện không thể tin nổi. Y đã từng tận mắt nhìn thấy tốc độ
thăng tiến kinh khủng của Kim Cương Vương và Bá Vương.
Nhưng dù
sao Kim Cương Vương và Bá Vương cũng là linh thú, không chừng chủng tộc
chúng nó có thiên phú siêu cấp cũng nên. Nhưng Doanh Thừa Phong chính là một vị nhân loại chân chính.
Người Nhân tộc tu luyện, hơn nữa còn là một rèn đại sư, không ngờ tốc độ tiến cấp cũng có thể khoa trương như thế này.
Khấu Minh không dám nói sau đây không có người nào tương tự, nhưng từ xưa
tới nay, tuyệt đối là chưa từng có ai làm được như vậy.
Doanh Thừa Phong nghiêng đầu, hơi suy nghĩ một lát rồi trầm giọng nói:
- Khấu Minh, ta đã rèn ra một thánh khí khá đặc biệt, không phải thứ đồ tầm thường.
Mí mắt Khấu Minh nhảy lên vài cái. Y lập tức gật mạnh đầu, thấp giọng nói:
- Vâng, tại hạ đã rõ.
Tuy nhiên, vô số ý niệm như sóng to gió lớn vẫn dâng lên trong đầu y.
Doanh đại sư nói thánh khí vừa rèn hơi đặc biệt là có ý gì?
Là hậu bối được Khấu Duệ đại sư yêu quý và coi trọng nhất, mặc dù Khấu
Minh không có thiên phú gì quá mạnh mẽ ở trên rèn đạo, nhưng y cũng hiểu biết không ít.
Rèn đại sư tu luyện chính là rèn đạo. Nói cách
khác, bọn họ càng rèn nên nhiều đồ vật thì đồ vật lại càng cao cấp, như
vậy thực lực cũng sẽ nhanh chóng nâng cao.
Khấu Duệ có thể tấn thăng đến cảnh giới Vương cấp cũng là do ông ta đã rèn ra được Thiên Kỵ Thánh Khí.
Nếu như không thể đạt tới một bước này, e rằng cả đời ông ta cũng không thể tu luyện tới cảnh giới Vương cấp.
Tuy nhiên, năng lực của rèn đại sư càng mạnh thì càng có thể đủ tấn thăng
đến cảnh giới cao hơn, nhưng chắc chắn là cần phải có một khoảng thời
gian nhất định.
Cho dù Doanh Thừa Phong liên tục rèn ra Thiên Kỵ
Thánh Khí, nhưng dù sao thời gian hắn thăng tiến Tương Vị cũng quá ngắn, làm sao có thể dễ dàng đột phá như vậy?
Đột nhiên, trong đầu Khấu Minh nổi lên một ý niệm khó tin.
Doanh Thừa Phong đại sư ở bên ngoài hạp cốc từng đưa tới một hồi chấn động
khủng bố, không gì so sánh nổi. Không ngờ một mình hắn đã rèn ra ba vòng Thiên Kỵ Thánh Khí.
Lần khác, hắn thậm chí còn khiến các cường
giả Vương cấp đứng đầu các đại tông môn xóa bỏ thành kiến, cùng chung
tay giúp hắn chống đỡ lại Thiên kiếp.
Tất cả mọi người đều nói,
uy lực của đất trời mãnh liệt tới mức này, tuyệt đối là do ba vòng Thiên Kỵ Thánh Khí đưa tới Thiên kiếp.
Nếu lúc Doanh đại sư ở trong
hạp cốc cũng rèn ra ba vòng Thiên Kỵ Thánh Khí, như vậy sau khi trở về
tông môn, ước chừng hắn còn có thể tiến thêm một bước đấy.
Nếu như hắn có thể rèn đủ ra bốn vòng, tương đương với Thiên Kỵ Thánh Khí cấp Bán Thần Khí, chắc chắn hắn sẽ tấn chức rất nhanh.
Nghĩ đến đây, trong lòng y bắt đầu rung động kịch liệt.
Không nhiều người biết chuyện Doanh Thừa Phong có khả năng rèn được Bán Thần
Khí. Mặc dù Khấu Minh là người tùy tùng đầu tiên của hắn, nhưng trước
đây cũng không biết được điều này.
Tuy nhiên, vào giờ khắc này,
sau khi Doanh Thừa Phong đã có chỗ dựa vững chắc là Giáo Tông Bệ Hạ và
lão Cường Ni kia, hắn đã không cần phải giấu diếm nữa.
Sắc mặt của Khấu Minh biến ảo vài lần, rốt cuộc cũng cúi thấp đầu xuống, cung kính nói:
- Trình độ rèn thuật của đại sư quả thật là thiên hạ vô song. Khấu Minh
có thể đi theo đại sư chính là phúc khí lớn nhất cả đời này.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười. Hắn biết sau lời nói bóng gió vừa rồi của mình, Khấu Minh quả nhiên đã đoán ra.
Nhẹ nhàng vung tay lên, hắn lại dặn dò:
- Khấu Minh, việc này dừng ở đây, không cần nhắc lại nữa. Chúng ta mau trở về đi.
Khấu Minh ngơ ngác một chút rồi lập tức nói:
- Vâng, kính xin đại sư yên tâm, cho dù tổ gia hỏi, tại hạ cũng quyết không tiết lộ mảy may.
Doanh Thừa Phong thâm ý sâu sắc nhìn y một cái rồi cười lớn, sau đó cùng y tiến vào trong trang viên.
Vào giờ khắc này, hắn biết rõ mình đã hoàn toàn thu phục được Khấu Minh. Từ nay về sau, ở trong lòng Khấu Minh, cho dù là tổ phụ Khấu Duệ của y thì địa vị cũng không bằng mình.
Đương nhiên, muốn giữ vững địa vị này, Doanh Thừa Phong cần không ngừng ban lợi ích cho y.
Nếu như một ngày kia, thật sự có thể đủ cấp cho Khấu Minh quyền nắm giữ một tòa cung điện trong tay, như vậy cho lẽ toàn bộ Khấu gia đều sẽ trở
thành thủ hạ trung thành của mình.
Lúc Khấu Minh ở lối ra vào
trang viên, kiếm quang kia lăng liệt, hàn ý bức người, tạo ra thanh thế
lớn, đã khiến cho đám thủ vệ trong trang viên chú ý tới.
Trong
lúc nhất thời, tất cả thủ vệ đều tập trung lại, chuẩn bị trợ giúp Khấu
Minh bất cứ lúc nào. Nhưng bọn họ ngay lập tức nhận ra vị từ phương xa
tiến đến kia chính là Doanh đại sư, cho nên hầu hết mọi người đều tự
giác tản ra.
Linh Tháp chân nhân cười ha hả chạy ra đón chào, nói:
- Lãnh chúa, ngài đã trở lại, Kim Cương Vương tu luyện thế nào?
Doanh Thừa Phong, Uông Kiệt và hai đầu thánh thú đã đi tới hành cung của Ái
Lệ Ti mấy ngày rồi, dĩ nhiên trong lòng đám người Linh Tháp chân nhân ít nhiều cũng cảm thấy hơi lo lắng.
Nhất là khi Kim Cương Vương sắp có một trận chiến với Nặc A Đức Long tộc, điều này càng làm cho ông ta bận tâm.
Bởi vì ông ta biết rõ, ở bên trong Thánh giáo, chỉ khi Doanh Thừa Phong và
vài cường giả dưới trướng hắn đạt được càng nhiều thành tựu, như vậy bọn họ mới có thể sống thoải mái ở trong Linh Vực.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Dưới sự chỉ dẫn của Ái Lệ Ti điện hạ, Kim Cương Vương đã bắt đầu tìm hiểu bí pháp thánh thú đại đạo rồi.
Hắn dừng lại một chút, nói:
- Đánh với A Nặc Đức một trận chỉ là chuyện nhỏ thôi. Cứ để cho Kim Cương đi tu luyện, không cần tới quầy rầy nó.
- Vâng.
Linh Tháp chân nhân lên tiếng, ánh mắt lướt qua người Doanh Thừa Phong, nói:
- Lãnh chúa, Uông Kiệt các hạ sai người truyền lời, hy vọng ngài có thể phái vài vị kỵ sĩ tới trợ giúp hắn khống chế hành cung.
Doanh Thừa Phong hơi sửng sốt, hỏi:
- Muốn ta phái người sao?
Gương mặt hắn hiện lên vẻ cực kỳ khó tin, điều thỉnh cầu này thật sự là rất kỳ quái.
Tuy nói trước đây Uông Kiệt cũng không có đoàn kỵ sĩ nào của riêng mình,
nhưng dù sao vị này trước kia cũng là một vị cường giả cấp Đại Công Tước đỉnh cao.
Hắn vốn trấn giữ thông đạo u quang, cũng từng đại biểu Thánh giáo chinh chiến bốn phương, nhất định sẽ tập hợp được một đám
cường giả bên người.
Mặc dù Doanh Thừa Phong có mảnh đất Linh Vực, nhưng nếu so về lực lượng thủ hạ thì hiển nhiên là không thể sánh bằng.
Dù sao thì nguồn gốc của hắn cũng ở Linh Vực, mà người Linh Vực tu luyện thành công kém xa Thánh Vực đấy.
Cho nên, hắn có nghĩ rách da đầu cũng không thể hiểu được, hành động này của Uông Kiệt là có dụng ý gì?
Khấu Minh do dự một chút rồi thấp giọng nói:
- Đại sư, đây là tấm lòng của Uông Kiệt điện hạ, ngài cũng đừng từ chối.
Hai mắt Doanh Thừa Phong chợt sáng lên, trong lòng hắn trầm tư nửa ngày, đột nhiên lắc đầu nói:
- Ai, người kia, con tưởng rằng ra không tin được hắn, không ngờ lại có chiêu thức này.
Uông Kiệt có thể đạt được quyền nắm trong tay hành cung này, công lao lớn nhất thật ra thuộc về Doanh Thừa Phong.
Nếu như Doanh Thừa Phong không cho y mượn Hàn Băng trường kiếm, y hẳn đã bị Ngô lão gia tử giết chết trong trận quyết đấu. Nếu như không có nửa
mảnh lĩnh vực của Doanh Thừa Phong làm tiền đặt cược, chắc chắn Ngô gia
lão tử cũng sẽ không đưa hành cung ra đánh cược.
Có thể nói, không có Doanh Thừa Phong, Uông Kiệt cũng đừng nghĩ khống chế hành cung trong tay.
Cho nên sau khi suy nghĩ mãi, y mới đưa ra yêu cầu quỷ dị này đối với Doanh Thừa Phong.
Muốn Doanh Thừa Phong phái người tiến vào chiếm giữ hành cung.
Dĩ nhiên trên danh nghĩa là trợ giúp Uông Kiệt, nhưng trên thực tế, hễ là
người Doanh Thừa Phong phái ra đều chịu trách nhiệm giám sát. Nếu Uống
Kiệt có hành động gì phản bội Doanh Thừa Phong, những người này có thể
âm thầm truyền tin tức tới.
Khấu Minh mỉm cười nói:
- Đại
sư, tùy tùng của người có thể nắm trong tay một hành cung, chuyện này
cực kỳ hiếm thấy. Cho nên Uông Kiệt điện hạ lo lắng cũng là lẽ thường
tình của con người.
Y trầm giọng nói:
- Nếu Uông Kiệt điện hạ muốn chứng tỏ lòng trung thành của mình với ngài, ngài ngàn vạn không thể từ chối.
Doanh Thừa Phong nhướn mày, nói:
- Thôi được, nếu đã như vậy, chân nhân, xin mời ngươi chọn lựa những đệ
tử thiên phú hơn người trong Linh Đạo Thánh Đường và Khí Đạo Tông, rồi
đưa qua đây đi.
Hắn mỉm cười nói:
- Ngươi nói cho Uông Kiệt biết, đây chính là thủ hạ của ta ở trong Linh Vực, mời hắn yêu cầu kỵ sĩ trợ giúp huấn luyện.
Đôi mắt của Linh Tháp chân nhân sáng ngời. Ông ta giơ ngón tay cái lên, nói:
- Biện pháp tốt.
Để một vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ trợ giúp huấn luyện hậu bối của mình, loại
chuyện này cũng chỉ có Doanh Thừa Phong mới có thể làm ra được.
Doanh Thừa Phong cười lớn, nói:
- Chân nhân, lần ta rèn gần nhất cũng đã có chỗ đột phá. Cho nên ta cùng Khấu Minh sẽ bế quan.
Linh Tháp chân nhân ngẩn ra, trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ lạ. Sao lãnh chúa lại muốn bế quan vào lúc này?
Tuy nhiên, hắn cũng không dám bác bỏ lời nói của Doanh Thừa Phong, lập tức
sắp xếp một gian phòng thật tốt, để Doanh Thừa Phong và Khấu Minh bế
quan tu luyện.
Tu luyện vô tuế nguyệt, chỉ trong chớp mắt, thời hạn ba tháng đã đến.