- Không tốt, mau rời khỏi đây.
Sắc mặt của Giáo Tông bệ hạ khẽ biến, lập tức kêu lên.
Doanh Thừa Phong ngẩng đầu nhìn lên, không nói hai lời liền nhảy lên một cái. Hắn cuốn ống tay áo, thu lò luyện đan trên mặt đất vào, sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chạy trốn về phía cửa chính.
Hắn
đã từng chứng kiến cảnh tượng thế giới nhỏ sụp đổ, có ấn tượng cực kỳ
sâu sắc. Cho dù Giáo Tông Bệ Hạ không gọi, hắn cũng sẽ là người đầu tiên rời khỏi nơi đây.
Thân hình chợt lóe lên, lúc Doanh Thừa Phong
vừa mới tiến vào thông đạo u quang, đã cảm thấy quanh người dường như có chút khác thường. Hắn quay đầu nhìn lại, hai mắt bỗng trợn lên.
Chẳng biết từ lúc nào, Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni đã từ bên trong đi ra.
Hắn thầm nói trong lòng, tốc độ hai vị cường giả Bán Thần này thật sự là
quá nhanh, cho dù là thần linh chân chính thì tốc độ cũng không hơn bọn
họ đấy.
Sau khi Giáo Tông Bệ Hạ đi ra liền nhanh chóng vỗ nhẹ tay vào một bên cửa đá.
Cánh cửa đá bỗng phát sáng lên, từng đạo phù lục hoa văn kỳ dị hiện ra trên vách tường, giống như là những bọt nước vỡ tung tóe.
- Kịch.
Một tiếng giòn tan vang lên, cánh cửa đá cứ như vậy thoát khỏi vách tường, rơi vào trong không gian hắc ám vô tận.
Quả nhiên Giáo Tông Bệ Hạ là người quyết đoán, tàn nhẫn. Vừa thấy chuyện
không thể làm, y lập tức ra tay phá hủy tiểu thế giới sắp sụp đổ này,
tránh liên lụy tới không gian u quang khác.
Tráng sĩ tự chặt cổ tay chính là như thế.
Việc Giáo Tông Bệ Hạ đánh tan thế giới nhỏ bé này cũng không nằm ngoài dự
liệu của Doanh Thừa Phong. Nhưng động tác tiếp theo của y lại làm cho
Doanh Thừa Phong cảm thấy hơi kinh ngạc.
Giáo Tông Bệ Hạ vừa lật cổ tay, lập tức trên tay đã có một hòn đá màu đen nho nhỏ.
Vừa nhìn vào hòn đá, Doanh Thừa Phong liền nhíu mày. Bởi vì hắn cảm ứng được, hòn đá này chính là một viên Định Vị Thạch.
Giáo Tông Bệ Hạ cong ngón tay búng ra, Định Vị Thạch lập tức rơi xuống không gian đen thui kia.
Sau đó y giơ quyền trượng lên, nhẹ nhàng quơ một cái, từng đạo lực lượng
quang minh nhanh chóng tràn ra, rơi xuống phía trên Định Vị Thạch. Chỉ
trong chớp mắt, Định Vị Thạch này dường như đã mọc ra vô số sợi râu,
không ngừng lan tràn lên trên vách đá.
Đúng lúc này, hào quang
lóe lên kịch liệt khiến Doanh Thừa Phong phải nhíu mắt lại. Vào thời
khắc này, ngay cả hắn cũng bị cường quang làm cho hoa mắt chóng mặt.
Sau đó, viên Định Vị Thạch này bỗng tách ra, dung hợp vào trong vòng hào
quang kia, rồi hóa thành một cái cửa chính đứng sừng sững. Gần như cũng
lúc đó, những mảnh vỡ không gian cũng hoàn toàn hợp lại, kết hợp cùng
cửa đá thành một khối cực kỳ hoàn mỹ.
Lực lượng quang minh và
Định Vị Thạch phối hợp vô cùng ăn ý, có thể nói là áo tiên không thấy
vết chỉ khâu. Chỉ vừa nhìn qua, Doanh Thừa Phong đã biết rõ, đây không
phải là lần đầu tiên Giáo Tông Bệ Hạ làm như vậy.
Giáo Tông Bệ Hạ chợt mỉm cười, hơi gật đầu một cái rồi nói:
- Đã xong.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong lập tức trở nên quỷ dị. Hắn hâm mộ nói:
- Bệ hạ, bút tích của ngài thật sự là rất lớn.
Rốt cuộc hắn đã hiểu vì sao Uông Kiệt quyết không bỏ qua một thế giới nhỏ
bé như thế, mà Giáo Tông Bệ Hạ lại quyết đoán như vậy rồi.
Đó là bởi vì lợi thế trong tay hai người hoàn toàn khác nhau.
Trên người Uông Kiệt không có viên Định Vị Thạch thích hợp thứ hai, nhưng
chắn chắn trong tay Giáo Tông Bệ Hạ không chỉ có duy nhất một viên này.
Lão Cường Ni cầm khiên lớn trong tay, vẻ mắt cực kỳ vui sướng. Y cười ha hả, nói:
- Bệ hạ, chờ tới lúc ngươi rèn bán thần khí, lực thiên kiếp kia cứ giao cho ta.
Giáo Tông Bệ Hạ chậm rãi nói:
- Tốt, bây giờ ta không thể thi triển toàn lực, vậy sẽ để cho ngươi ra tay.
Doanh Thừa Phong hơi ngẩn ra, trong đầu bỗng toát lên một ý niệm quỷ dị.
Lúc đối mặt với uy lực của đất trời, Giáo Tông Bệ Hạ cũng không thúc giục
phát ra uy năng của quyền trượng kia đến mức tận cùng. Nhìn vào vòng
sáng do quyền trượng phát ra lúc ban đầu, có thể khẳng định rằng, cho dù chỉ có một mình Giáo Tông Bệ Hạ thì chắn chắn cũng có thể tiếp được
chín đạo thiên lôi oánh kích đấy.
Nhưng trên thực tế, vòng sáng quyền trượng kia chỉ có thể thừa nhận được bẩy đạo thiên lôi mà thôi.
Dường như khi sử dụng trang bị này, Giáo Tông Bệ Hạ phải kiêng kị rất nhiều,
cho nên không thể phóng thích uy năng của nó theo ý mình.
Ánh mắt cơ trí của Giáo Tông Bệ Hạ dừng lại ở trên người Doanh Thừa Phong.
Dường như y đã hiểu ra điều gì đó, những cũng không thích mà là chậm rãi nói:
- Doanh đại sư, hôm nay ngươi đã vất vả rồi.
Y dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Cường Ni cần có thời gian để làm quen với bán thần khí, ngươi cũng cần
có thời gian để khôi phục tinh lực. Không bằng chờ sau khi Kim Cương
giao chiến với A Nặc Đức xong, sẽ qua giúp bổn tọa rèn đi.
Doanh
Thừa Phong có thể rèn bán thần khí thành công chỉ trong một lần duy
nhất, kết quả này tuyệt đối nằm ngoài dự liệu của hai vị cường giả Bán
Thần.
Thật ra, bọn họ cũng không quá chờ mong vào việc một lần đã có thể thành công.
Bởi Doanh Thừa Phong chỉ là cường giả cấp tước vị, hơn nữa, đang trên đường rèn lại đột nhiên tiến cấp. Một loạt biến hóa này đều khiến người ta có cảm giác trở tay không kịp.
Cho nên, tuy Doanh Thừa Phong đã
khiến khiên lớn thăng cấp thành công, nhưng Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni đều không dám chắc, lúc này hắn sẽ tiếp tục rèn thành công kiện bán
thần khí thứ hai.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một chút rồi nói:
- Vâng, tại hạ tuân lệnh.
Tuy nói sau khi thăng chức Đại Công Tước, hắn đã tự tin hơn trước gấp trăm lần, nhưng hắn cũng không muốn quá khoa trương.
Nếu chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã làm cho hai kiện thánh khí tăng lên tới bán thần khí, như vậy là quá kinh hãi thế tục rồi.
- Bệ hạ.
Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:
- Bán thần khí đưa tới uy lực của đất trời quá mạnh mẽ. Nếu tại hạ không
tính sai thì ngài còn cần phải chuẩn bị nhiều Định Vị Thạch hơn nữa.
Giáo Tông Bệ Hạ hơi mỉm cười, nói:
- Doanh đại sư yên tâm, đã có Cường Ni phụ trách canh giữ phòng kho trong Thánh giáo, không lo thiếu Đinh Vị Thạch thích hợp với không gian đâu.
Doanh Thừa Phong thầm kinh ngạc, quả nhiên nội tình Quang Minh Thánh Giáo cực kỳ hùng hậu, vượt xa tưởng tượng của mình.
Hắn hơi khom người, thi lễ thật sâu với hai vị cường giả Bán Thần, sau đó xoay người rời đi.
Lão Cường Ni quyến luyến, không ngừng vuốt ve tấm khiên lớn trong tay. Đột nhiên, lão ngẩng đầu lên, quát khẽ:
- Doanh Thừa Phong, đừng quên ngươi còn có thể đi tới nhà kho lựa chọn bảo vật đấy.
Doanh Thừa Phong không ngờ việc đem khiên lớn thăng tiến tới bán thần khí sẽ
làm cho lão Cường Ni mừng rỡ như điên như vậy. Bởi vì quá vui mừng, cho
nên y không ngại bồi thường cho Doanh Thừa Phong một phần thưởng hậu
hĩnh nhất trong phạm vi hợp lý.
Doanh Thừa Phong dừng chân, tao nhã xoay người rồi khom người nói cảm ơn với lão Cường Ni
Sau khi nhìn theo hắn rời đi, lão Cường Ni khẽ thở dài:
- Bệ hạ, lúc này chúng ta thật sự đã tìm được kho báu rồi.
Giáo Tông Bệ Hạ chậm rãi gật đầu, nói:
- Có lẽ đây chính là ý trời.
Trong đôi mắt của lão Cường Ni đã hiện lên một tia sáng nóng rực, nói:
- Ngươi nói xem, chúng ta có thể thật sự trở thành Thần không?
Giáo Tông Bệ Hạ trầm tư thật lâu rồi chậm rãi nói:
- Con đường thành Thần quá nguy hiểm gian nan. Tuy ta và ngươi đã đạt tới Bán Thần và có được bán thần khí của riêng mình, nhưng nếu không vượt
qua được Thần Đạo kinh khủng kia thì vẫn không thể nói được điều gì.
Lão Cường Ni do dự một chút rồi đột nhiên nói:
- Bệ hạ, nếu chúng ta mang theo hắn cùng đi thì…
Giáo Tông Bệ Hạ chậm rãi cúi thấp đầu xuống, nói:
- Thiên phú trên rèn đạo của hắn quả thật rất đáng sợ. Nếu như có thể
cùng hắn lang bạt Thần Đạo, có lẽ chúng ta có thể nắm chắc hơn vài phần.
Lão Cường Ni liên tục gật đầu, nhưng sau nửa ngày, y đột nhiên thở dài một tiếng, nói:
- Ôi, đáng tiếng, e rằng chúng ta không đủ thời gian.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong đôi mắt không che giấu được vẻ ưu tư.
Con đường thần linh thiên biến vạn hóa, dựa vào việc tu hành khác nhau mà
mỗi người ở trong Thần Đạo sẽ phải nhận khảo nghiệm khác nhau.
Mà nhìn biểu hiện của Doanh Thừa Phong trên rèn đạo, cho dù là dụng thần
linh chuyển thế để hình dung, cũng là có chút không đủ đấy. Không thể
nghi ngờ, hắn chính là người có khả năng lớn nhất xông qua Thần Đạo bình an.
Nếu bọn họ cùng với hắn tiến vào Thần Đạo, như vậy cũng có thể nhờ cậy vài phần.
Nhưng thời gian bọn họ có thể ở lại trong Thánh Vực đã không còn nhiều rồi.
Chậm rãi rời khỏi thông đạo u quang, Doanh Thừa Phong nắm chặt hai đấm, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng vô tận.
Lần này hắn chủ động lên tiếng nói muốn giúp Giáo Tông Bệ Hạ rèn bán thần
khí, kỳ thật cũng là ôm một ít mục đích không muốn người biết.
Hắn trở mặt với cường giả Long Tộc, mà không thể nghi ngờ, sức mạnh của cường giả Long Tộc cực kỳ cường đại đấy.
Cho dù Doanh Thừa Phong cường thịnh trở lại, hơn nữa còn có được sự giúp đỡ của Phi Lâm điện hạ, thì cũng không có khả năng chống lại được Long
Tộc.
Nhưng Giáo Tông Bệ Hạ thì khác. Nếu có được sự ủng hộ từ vị
đứng đầu Thánh giáo này, cho dù những người Long Tộc kia muốn tìm tới
tận cửa thì cũng phải suy nghĩ thật kỹ đấy.
Dù sao, sau lưng Quang Minh Thánh Giáo còn có một vị thần linh vĩ đại trong truyền thuyết, không gì không làm được.
Cho dù cường giả Long tộc lợi hại đến đâu đi nữa, chưa trở thành Long thần thì không thể nào chống lại được thần linh.
Nhưng ở hiền gặp lành.
Hắn chẳng những làm cho thánh khí của Lão Cường Ni thành công, hơn nữa vì
quan hệ với Kim Cương Vương, cho nên lúc rèn bán thần khí thổ hệ, đã hấp thu lực lượng nó tràn ra ngoài, chiếm được truyền thừa tinh thần của
lão Cường Ni. Cuối cùng làm cho hắn một bước lên trời, trực tiếp tấn
thăng đến cảnh giới Đại Công Tước.
Chuyện kỳ tích như thế này, cho dù có người muốn làm lại một lần, cũng tuyệt đối không có khả năng đấy.
Lúc này, hắn hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy nguồn năng lượng mênh mông mãnh
liệt không ngừng lan tràn trong cơ thể. Dường như tâm niệm vừa chuyển là có thể hủy thiên diệt địa.
Đương nhiên, đây thật ra chỉ là một
ảo giác. Sau khi thực lực cá nhân bất ngờ tăng mạnh lên, đều sẽ sinh ra
một loạt ảo giác vô địch.
Hai chân nhấn nhẹ một cái, Doanh Thừa Phong đã hóa thành một cơn gió, dùng tốc độ không gì so sánh nổi chạy về phía trang viên.
Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, cuối cùng hóa thành một đạo bạch quang. Tộc độ kia cực nhanh, không kém hơn thân kiếm khua dưới tay cường giả
Tước Vị.
Sơn trang nơi xa càng ngày càng gần, Doanh Thừa Phong
cũng không đi chậm lại. Bạch Quang chớp động, hướng thẳng tới trang viên mà đi.
Nhưng ngay tại lúc hắn sắp tới trang viên, một tiếng hét lớn bỗng vang lên.
- Dừng lại cho ta.
Sau đó, một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống. Một kiếm này hùng hổ, lập lòe lao thẳng tới hắn.
Doanh Thừa Phong thầm rùng mình, thân hình lập tức dừng lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc nói:
- Khấu Minh, ngươi đã xuất quan rồi sao?
Đứng chặn trước cửa trang viên chính là Khấu Minh.
Nhưng lúc này, hắn chẳng những đã xuất quan mà trên người còn tràn ngập một
luồng khí tức mãnh liệt, rõ ràng đã tấn thăng đến cảnh giới Đại Công
Tước thành công.
Tuy nhiên, giờ phút này, Khấu Minh đang trợn
tròn tròng mắt, dùng ánh mắt cổ quái nhìn Doanh Thừa Phong. Y chợt lắp
bắp, thì thào nói:
- Doanh… Doanh đại sư, ngươi, ngươi, ngươi cũng… đột phá?