Doanh Thừa Phong mở miệng liên tục hét lên, chân bước như bay, quanh người liên tục có ánh sáng màu hồng lượn lờ.
Phàm là những chỗ hắn đi qua đều thây chất đầy đống, ở quanh thân hắn trong vòng một trượng hai không có con sói nào đủ khả năng chạy thoát.
Phách Vương Thương tuy rằng uy lực tuyệt luân, nhưng khuyết điểm lớn nhất đó chính là tiêu hao chân khí rất nhiều. Đừng nói là cao thủ ngũ tầng chân khí, cho dù là tu luyện tới thập tầng đỉnh phong cũng không có khả năng phát động nó trong một thời gian dài.
Thế nhưng khi trường thương được quán linh Thiết Linh Chi Thạch, Doanh Thừa Phong với tu vi ngũ tầng chân khí nhỏ bé của mình giống như một người được trang bị động cơ vĩnh cửu, lúc nào cũng bảo trì được uy lực mạnh nhất, khiến cho bầy sói vây khốn hắn phải tử thương thảm trọng.
Ba canh giờ, suốt thời gian ba canh giờ, Doanh Thừa Phong vẫn cầm trường thương múa như bay. Từng dòng nhiệt lưu truyền tới làm cho chân khí của hắn vẫn luôn đứng ở trạng thái tốt nhất.
Đã như vậy, hắn dường như còn cảm nhận được.
Phách Vương Thương trong tay càng ngày càng nóng, không khí quanh thân mình cũng thế, tràn ngập một loại khí tức nóng rực. Hắn có một loại cảm giác kỳ quái, dường như Phách Vương Thương và thân thể của hắn đã hòa thành một thể, hơn nữa giữa hai bên còn sinh ra trạng thái cộng hưởng.
Ở dưới tình huống này, hắn và Phách Vương Thương giống như một ngọn núi lửa bị áp chế, chỉ có điều ngọn núi này đã bắt đầu rục rịch, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào trạng thái bùng nổ.
Hai mắt sáng ngời lên, Doanh Thừa Phong đột nhiên quát lớn một tiếng, trường thương trong tay hắn lấy tốc độ không gì sánh được đảo một vòng.
Ngay sau đó, một cỗ hỏa diễm nóng rực từ đầu ngọn thương bay ra.
Đây chính là Hỏa Chi Lực, Hỏa Chi Lực cường đại tới cực điểm, một khi nó bị phóng thích ra ngoài là có thể đốt cháy hết thảy mọi thứ, không có gì có thể ngăn cản.
Bầy sói lập tức bộc phát ra vô số tiếng kêu thảm thiết, chu vi mười trượng quanh Doanh Thừa Phong biến thành một vùng biển lửa. Vô số những con sói to lớn cả người bốc cháy chạy đi, có con thì ở trên mặt đất lăn qua lăn lại muốn dập tắt lửa ở trên người. Nhưng chúng rất nhanh bi ai phát hiện ra, nhưng ngọn lửa này giống như giòi bọ trong xương, bất kể giãy dụa thế nào cũng không thể làm cho nó bớt cháy đi.
Đã như vậy, những ngọn lửa này còn giống như một căn bệnh truyền nhiễm, một con đụng phải một con khác sẽ không lưu tình đem lửa lan sang, cuốn những con đang đứng bên ngoài vào vùng lửa cháy.
Tuy rằng khoảng cách cháy càng xa thì uy lực không còn như lúc đầu, nhưng đối với toàn bộ bầy sói lại có thể tạo thành thương tổn rất lớn.
Lửa tận tình bốc cháy, vô số các con sói cố gắng gào thét, ở bên trong đống thanh âm đó, ý chí chiến đấu và chiến ý của bọn chúng hoàn toàn mất hết, thay vào đó là sự sợ hãi tột độ.
Bỗng nhiên, bức tường lửa màu đỏ tách ra, Doanh Thừa Phong cầm Phách Vương Thương ở trên tay bước từ bên trong ra
Phàm là chỗ hắn đi qua, ngọn lửa tự động tách về hai bên, giống như vị chiến thần tới từ cổ đại, toàn thân tràn ngập chiến ý ngút trời, vĩnh viễn không bao giờ thất bại.
Bầy sói nhìn thấy cảnh này thì lập tức dao động.
Những con sói này tuy rằng hung ác, nhưng chúng dù sao cũng là sinh vật. Các con sói đã chết chúng cũng không để tâm tới, thậm chí còn dùng thân thể của đồng bọn đã chết tạo thành một bữa tiệc lớn. Nhưng mà, bất cứ chuyện gì cũng có cực hạn của nó, khi bầy sói thương vong đạt tới điểm cực hạn, cho dù là con đầu đàn thì cũng không có cách nào chỉ huy bọn chúng nữa.
Bất tri bất giác có một con sói quay đầu bỏ chạy, kéo theo đó là con thứ hai, con thứ ba, càng lúc càng nhiều hơn.
Bầy sói giống như thủy triều thối lui, rất nhanh đã rời xa khỏi phạm vi quanh người Doanh Thừa Phong.
- Hú..... Hú.... Uuuuu....
Từ phía xa, con sói đầu đàn phát ra những tiếng hú cô độc và đau thương, nó nhanh chóng hóa thành một bóng đen, từ trên sườn núi lao xuống, vọt về phía chỗ Doanh Thừa Phong.
Doanh Thừa Phong thở hổn hển từng hơi một, sau ba canh giờ liên tục thi triển Phách Vương Thương quyết tuy rằng chân khí trong cơ thể hắn vẫn tràn đầy, nhưng tinh lực và thể lực đã sớm đạt tới trạng thái mệt mỏi.
Chẳng qua, làm cho bản thân hắn cảm thấy khó tin chính là mặc dù trên thân thể mặc dù cảm thấy đau nhức, ý thức gần như mất đi, nhưng khi nhìn thấy con sói đầu đàn tấn công tới hắn lại một lần nữa trở nên phấn chấn.
Cổ tay hắn hơi động, Phách Vương Thương đưa lên chắn ngang ngực. Sau đó, hắn khẽ quát lên một tiếng, cả người chủ động lao vọt về phía con sói đầu đàn.
Con sói đầu đàn đang ở giữa không trung hơi dùng sức uốn éo thân hình, không ngờ lại dùng tư thế cổ quái đó để vọt sang bên cạnh tránh được một đòn của Doanh Thừa Phong, rồi nó từ bên mạn sườn vồ tới.
Con sói đầu đàn bổ nhào về phía trước mang theo khí thế liều mạng, cặp răng sắc bén, đầu lưỡi đỏ tươi như máu lộ ra trong nháy mắt đập vào ánh mắt Doanh Thừa Phong.
Chân khí trong cơ thể Doanh Thừa Phong cấp tốc vận chuyển, chúng điên cuồng tiến vào hai chân làm cho chúng phình to ra.
Bụp......
Hai chân hắn hung hăng dậm mạnh xuống mặt đất, thân thể trong nháy mắt biến mất khỏi chỗ cũ.
Con sói đầu đàn đang hung hăng mở miệng cắn vào cổ Doanh Thừa Phong thì đột nhiên phát hiện mình cắn vào không phải là nhân loại, mà chỉ là một đạo tàn ảnh mà thôi.
Nó liều mạng xoay đầu lại, muốn với tốc độ cao như thế này thay đổi phương hương, nhưng tiếng gió linh hoạt sắc bén vang lên ở bên người, sau đó một đạo thương ảnh màu đỏ hung hăng xuyên thủng thân người nó.
Theo đó, cỗ cảm giác đau nhức lan tràn ra khắp mọi ngõ ngách trong thân thể, phảng phất như một loại lực lượng quỷ dị bình thường đang ở trong đám huyết nhục của nó để lấy đi lực lượng sinh mạnh.
Nó ngay cả một tiếng kêu cũng không kịp phát ra đã tuyệt khí bỏ mạng.
Ô.... Ô..... Ô....
Bầy sói ở phía xa rốt cục cũng bị dọa cho hoàn toàn sợ hãi, chúng nó xoay người nhanh chóng chạy sâu vào trong núi rừng.
Doanh Thừa Phong quay đầu lại nhìn theo phương hướng bọn chúng chạy đi, trong lồng ngực dâng lên một cỗ tự hào vô cùng. Hắn cười dài một tiếng, tiếng cười vô cùng sảng khoái.
Chẳng qua, chỉ lát sau, hắn cũng thu hồi lại tiếng cười của mình, nhanh chóng tháo bộ Phách Vương Thương ra để vào trong hộp, hơn nữa còn thi triển Quỷ Ảnh bộ pháp rời khỏi hiện trường.
Lúc Doanh Thừa Phong đánh nhau với bầy sói đã lộ ra khí tức tràn ngập sự hung lệ, loại khí tức này rất nhanh chóng đã làm kinh động tới cường giả ở xung quanh. Nhưng không có một người nào dám tới gần xem xét, mà ngược lại còn phải chạy đi thật xa.
Cho tới khi chiến trường hoàn toàn yên lặng, mới có đoàn người lục tục kéo tới.
Chỉ có điều, khi nhìn thấy vô số xác chết của bầy sói và máu của chúng trên mặt đất, sắc mặt đám người này trở nên tái nhợt không còn chút máu.
- Làm sao có thể? Vị đại nhân ấy ra tay không ngờ lại giết sạch đàn sói.
- Ha ha.... Đám sói này bằng vào ưu thế số lượng ở trong Long Đầu Nham cũng là một phương bá chủ, phàm là những người xâm nhập khu vực của chúng nó thì ít nhất cũng phải chịu khổ rất nhiều. Hừ hừ... Chúng nó nhất định đã sát hại hậu nhân của vị đại nhân vật ấy, cho nên mới có thể khiến cho vị đại nhân ấy nổi giận tới đây giết chúng để trả thù.
- Lão Từ! Nhãn lực của ngươi là tốt nhất, ngươi có nhìn ra vị đại nhân ấy ra tay như thế nào không?
- Làm sao có thể nhìn được? Bầy sói ở đây nhiều như vậy, ta cũng không dám tới chịu chết a. - Một trung niên hán tử lắc đầu nói:
- Ta chỉ cảm thấy được một vầng sáng màu hồng, quầng sáng này uy lực tuyệt luận, bất kể bầy sói vây khốn thế nào cũng chỉ có nước chịu chết mà thôi. - Hắn dừng lại một chút, trong lòng thoáng có chút sợ hãi nói:
- Đạo ánh sáng màu hồng kia cuối cùng biến thành một bức tường lửa, đem rất nhiều sói ở quanh đây thiêu cháy, thật vô cùng lợi hại a.
Đám người xung quanh đưa ánh mắt dò xét vẻ mặt của hắn, một người khẽ thở dài nói:
- Vị đại nhân kia sử dụng nhất định là sư cấp linh khí cho nên mới có được uy lực cường đại như thế.
Mấy ngày sau, biến cố trong Dã Lang Cốc được truyền ra ngoài, những người vào núi đều biết rằng bầy sói ở đây chọc giận một vị đại nhân vật cho nên mới bị chu sát một cách dã man như thế. Trong lúc nhất thời, số người tới đây để nhìn rõ tình hình tăng lên rất nhiều, bọn họ đều mơ tưởng xem có thể nhìn thấy vị đại nhân ở trong lời đồn có thể phát ra một bức tường lửa thiêu đốt bầy sói hay không.
*****************
Doanh Thừa Phong đối với chuyện bên ngoài lại hoàn toàn không biết gì cả, hắn sau khi cất binh khí của mình đi thì lập tức rời khỏi hiện trường.
Phách Vương Thương sau khi được quán linh Thiết Linh Chi Lực tuy rằng có công năng nghịch thiên, nhưng loại năng lực này đối phó với kẻ yếu vây công thì còn có tác dụng. Chứ nếu gặp phải những võ sĩ có thực lực bằng hoặc trên hắn, như vậy kết quả gặp phải sẽ hoàn toàn khác.
Có lẽ sau khi chân khí hắn tiêu hao hết thì Phách Vương Thương cũng không mảy may tổn thương được tới đối thủ dù chỉ là một ít.
Chiến thắng bầy sói, Doanh Thừa Phong cũng không bị cho thắng lợi che mờ mắt, ngược lại hắn còn càng thêm bình tĩnh.
Lấy thực lực của hắn ngày hôm nay còn chưa đủ để hắn không kiêng nể gì, hết thảy vẫn cần phải khiêm tốn mới là chính đáng.
Chẳng qua bao lâu, hắn một lần nữa quay về sơn cốc chỗ lúc trước dùng để quán linh, hơn nữa còn ngồi xuống bên trong để nghỉ ngơi.
Mãi cho tới giờ phút này, hắn mới chính thức thả lỏng tâm trạng, khi tinh khí thần bản thân được buông lỏng, loại cảm giác mệt mỏi nhanh chóng ập đến.
Trong ba canh giờ, số sói chết trong tay Doanh Thừa Phong nhiều không thể kể hết.
Chỉ có điều, tình huống bản thân hắn lúc này cũng không đáng để lạc quan.
Mặc dù liên tục được sự thần kỳ của Thiết Linh Chi Lực bổ sung chân khí, nhưng tin khí thần của hắn đã đạt tới cực hạn mà bản thân có thể thừa nhận.
Hắn dù sao cũng chỉ là một con người, chứ không phải là loại thần linh mãi mãi không biết mệt mỏi.
Thời gian dài tiến hành giết chóc, đủ để bất cứ cường giả nào cũng phải mệt mỏi. Huống chi, nhiều sinh linh chết dưới tay hắn như thế, loại tiêu hao tinh khí thần như thế này cũng không thể nào dò xét nổi.
Nếu như ẩn giấu trong khối cơ thể này không phải là kẻ từng sống hai kiếp người, có lẽ hắn đã bị bầy sói làm cho gục ngã từ lâu.
Kiểm tra thân thể một chút, cơ mặt Doanh Thừa Phong không tránh khỏi khẽ co giật vài cái.
Trên bộ phòng cụ bằng da để lại hơn mười dấu vết màu trắng, đây là dấu do bầy sói lưu lại trong khi chiến đấu.
Phách Vương Thương tuy rằng uy lực vô song, nhưng thời gian dài phát động vẫn khiến cho bầy sói có thời cơ để lợi dụng. Chỉ có điều, đám sói này cũng không nghĩ ra được trên tay hắn ngoại trừ một thanh binh khí đáng sợ thì ngay cả đồ phòng hộ cũng không hề kém.
Cho nên, lúc đàn sói công kích lên trên người hắn chỉ để lại một ít vệt trắng, cũng không thể mang tới thương tổn chính thức gì cho hắn.
Chỉ có điều, trải qua trận chiến này, Doanh Thừa Phong mới hiểu được tầm quan trọng của trang bị ở trên người.
Nếu như trên thân hắn không có bất cứ loại linh khí nào, như vậy ngày hôm nay trong Dã Lang Cốc không phải là bầy sói bị giết quá nhiều dẫn tới sợ hãi bỏ chạy, mà hắn sẽ phải vĩnh viễn lưu lại ở trong đó.