Cuộc hội thoại giữa hai người bọn Doanh Thừa Phong tuy rất nhỏ, nhưng những Kỵ sĩ xung quanh vẫn có thể nghe thấy được.
Chỉ là sau khi nghe thấy hai người bọn hắn nói chuyện như vậy thì từng
người trong đám đó đều nhìn nhau, sắc mặt ngay lập tức trở nên kỳ quái.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức là một Hỏa Long có uy lực vô biên. Sức mạnh của y
ngay cả đến Ái Lệ Ti Điện hạ, Kỵ Sĩ Vương hàng đầu, cũng không dám đơn
độc nghênh chiến, vẫn còn phải nhờ vào uy lực của chiến hạm mới có thể
đối chất cùng với rồng đỏ.
Có thể tu luyện được đến mức độ đó, ngoài sự nỗ lực tu luyện của bản
thân và cơ duyên ra thì chủ yếu vẫn là vì khả năng thiên phú của rồng
khổng lồ.
Nếu như không có được thiên phú của Long tộc, Cát Lợi Phi Nhĩ Đức chưa hẳn đã có được những thành công đến như vậy.
Nên khi Bá Vương thốt ra câu nói đó, trong lòng đám Kỵ sĩ đều cho rằng đó là chuyện không tưởng.
Muốn vượt qua cả Cường giả của Long tộc, nhà ngươi có được khả năng thiên phú đó không...
Ái Lệ Ti Điện hạ nhìn theo hướng đi của rồng khổng lồ, một lúc sau mới
nhẹ nhàng vẫy tay một cái, chiến hạm nhẹ nhàng hạ thấp xuống.
Huyền Đức Đại nhân cất tiếng hơi yếu ớt nói:
- Các vị Điện hạ, Hội giao dịch ngày mai vẫn được tổ chức như thường lệ. Nhưng tại hạ có một đề nghị như sau, cho phép năm vị Thánh thú đoạt
được Thấu Cốt Ngọc Tủy, hoặc những bằng hữu của họ đều có thể tham gia.
Một tiếng nói lạnh băng vang lên ngay sau đó:
- Huyền Đức Đại nhân, ngài nói vậy là có ý gì.
Huyền Đức Đại nhân cười khổ một tiếng nói:
- Các vị, Thấu Cốt Ngọc Tủy tuy có công hiệu vô cùng tốt, nhưng xin mọi
người đừng quên rằng, Cát Lợi Phi Nhĩ Đức đến từ Long vực, những bảo vật ở trong đó ra sao thì có lẽ ta không cần phải diễn tả cho các vị được
biết nữa.
Gã ngừng một lúc rồi nói tiếp:
- Nếu như có thể đổi lấy một món đồ nào đó từ chỗ của Cát Lợi Phi Nhĩ
Đức Đại nhân thì đối với một số Thánh thú nào đó mà nói không chừng lại
là một sự lựa chọn tốt hơn.
Mọi người đều ngây người ra, bất giác đều bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Một lát sau, Ước Sắt Phu đột nhiên nói:
- Ta đồng ý.
Doanh Thừa Phong và Bá Vương nhìn nhau một cái. Ước Sắt Phu là Vương cấp Cường giả hàng đầu của Thủy hệ Thần Giáo, thân phận và địa vị của gã
ngang hàng với Ái Lệ Ti Điện hạ của Quang Minh Thánh Giáo.
Hơn nữa lần này trong Thủy hệ Thánh Giáo xuất hiện một vị Thánh thú xuất sắc, đó chính là Ngao Đức Lạp, người đứng trong top 3 những Thánh thú
mạnh nhất , người có đủ tư cách để so sánh với Bá Vương và Ngải Mạc Tác.
Con quái thú khủng khiếp, năng lực vô tận này lại là một siêu Cường giả có huyết thống của Long Châu.
Nếu như có vị Thánh thú nào đó đồng ý dùng Thấu Cốt Ngọc Tủy để trao đổi với Cát Lợi Phi Nhĩ Đức để nhận lấy được những món đồ có giá trị hơn
thì đó chỉ có thể là Ngao Đức Lạp.
Hơn nữa lúc này, trên chiến hạm của Ước Sắt Phu, Ngao Đức Lạp đang sáng rực hai mắt, hiển nhiên là vô cùng chờ đợi điều này.
Một lúc sau thì đám đông dần dần giải tán.
Doanh Thừa Phong đi theo Ái Lệ Ti Điện hạ đi vào bên phòng trong, hắn cúi khom người trước nàng ấy mà nói:
- Điện hạ, đa ta ngài!
Lần này Ái Lệ Ti Điện hạ ra mặt cầu đầu chống lại Cát Lợi Phi Nhĩ Đức
đương nhiên là vì muốn bảo vệ cho sự tôn nghiêm và danh dự của Quang
Minh Thần Giáo. Nhưng Doanh Thừa Phong tin rằng nếu như không phải vì
bản thân hắn là Đoán tạo Đại sư thì Ái Lệ Ti Điện hạ sẽ không bao giờ có những biểu hiện kiên quyết đến như vậy, thậm chí còn không không e ngại gì mà muốn giao chiến với rồng khổng lồ.
Ái Lệ Ti Điện hạ mỉm cười nói:
- Doanh Đại sư hà tất phải khách khí như vậy, sau này vẫn mong Doanh Đại sư ra sức rèn luyện cho Bảo bối trấn điện trong Hành cung của Bổn tọa.
Doanh Thừa Phong nghiêm túc nói:
- Xin Điện hạ hãy yên tâm, chỉ cần tại hạ còn sức lực thì quyết sẽ không phụ lại sự phó thác của Điện hạ.
Bất luận Ái Lệ Ti Điện hạ có chủ ý như thế nào thì lần này Doanh Thừa Phong cũng buộc phải nhận lấy ân tình này.
- Điện hạ.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng mới không kìm được sự sốt ruột ở trong lòng bèn hỏi:
- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức rút cuộc có lai lịch như thế nào? Vì sao trước mặt biết bao nhiêu những Vương cấp Cường giả như vậy mà có thể hung bạo
ngang tàng đến như vậy.
Ái Lệ Ti Điện hạ khẽ thở dài một tiếng rồi nói:
- Y là một vị Hồng Long Lãnh Chủ có uy lực mạnh mẽ trong Long vực. Sức
mạnh của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức đã thoát ra khỏi giới hạn của Vương giả,
chỉ còn cách cảnh giới của Bán thần có nửa bước chân.
Nàng che miệng một chút rồi nói tiếp:
- Chiến hạm của chúng ta ở đây tuy có nhiều nhưng nếu thực sự giao chiến thì nếu như y thực sự muốn chạy trốn thì chúng ta gần như không có cơ
hội để giữ Cát Lợi Phi Nhĩ Đức lại.
Doanh Thừa Phong hít một hơi khí lạnh rồi nói:
- Bao nhiêu những Vương cấp Vương giả như vậy, lẽ nào không thể ngăn nổi một mình y?
Ái Lệ Ti Điện hạ cười khổ, đáp lại:
- Nếu như tất cả những chiến hạm ở đây đều cùng một Hành cung thì khi
liên thủ lại đương nhiên sẽ tạo thành một trận hình thiên la địa võng,
cho dù có là Bán thần thật sự tới đây cũng khó có thể chạy thoát được.
Nhưng...
Nhìn vẻ mặt tiếc nuối của nàng ấy, Doanh Thừa Phong ngay lập tức đã hiểu ra.
Số lượng người ở đây tuy nhiều nhưng lại đến từ những thế lực không
giống nhau. Hơn nữa trong trận tranh Linh thú, cũng không hẳn là mỗi một thế lực đều có thể kiếm lợi được từ đó nên nhất định sẽ có kẻ mong muốn rồng khổng lồ phát nộ để còn thừa cơ trục lợi.
Ái Lệ Ti Điện hạ nhìn hắn, nói một cách nghiêm túc:
- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức vì là Lãnh chủ của Long tộc nên đương nhiên sẽ là
một Cường giả trực tiếp nhận được sự bảo vệ của Long thần. Nếu như chúng ta làm quá thì Long thần chắc chắn sẽ có những hành động phản ứng lại,
thậm chí còn có thể sử dụng đại thần thông vượt ranh giới để ra tay. Tới lúc đó thì kiếp nạn của đám người chúng ta thật sự sẽ tới.
Khóe mắt của Doanh Thừa Phong lập tức vụt qua một tia sáng, hắn nói:
- Nếu như Long thần có thể can dự thì Thần linh của Thánh vực thì sao?
Ái Lệ Ti Điện hạ không nói gì, nhún vai một cái rồi nói:
- Nếu như vẫn chưa trở thành Thần thì trong mắt của Thần linh, chúng ta
chỉ như những con kiến mà thôi. Nếu như bằng hữu của ngươi giết chết một vài con kiến trong nhà của ngươi thì ngươi có tuyên chiến với người đó
hay không.
Những thớ thịt trên gương mặt của Dương Thừa Phong khẽ giật lên một cái, rồi hắn lắc đầu một cách lặng lẽ.
Nếu như Thần linh của Thánh vực cũng ra tay thì có lẽ còn có thể lấy
được những bồi thường của đối phương. Nhưng nếu như bọn họ bị Long thần
giết chết thì cũng chỉ đành coi như gặp phải vận đen mà thôi, bởi vì
Thần linh của Thánh vực sẽ quyết không báo thù cho mình.
Chỉ cần nghĩ đến hậu quả đó thì trong lòng không tránh khỏi cảm thấy sợ hãi.
Nhưng Doanh Thừa Phong biết rằng đây chính là sự thật, chẳng trách Cát
Lợi Phi Nhĩ Đức lại có thái độ hung hãn khi đối diện với các Vương cấp
Cường giả như vậy, thì ra là vì y đã có được chỗ dựa. Còn những người
khác thì chỉ như một nắm cát vụn rời, nếu như thật sự có giao chiến cùng với Cát Lợi Phi Nhĩ Đức thì cũng không chịu tận lực.
Nhẹ nhàng gật đầu tán thành một cái, Doanh Thừa Phong nói:
- Tại hạ đã hiểu rồi. Haizz, hy vọng ngày mai con ác long đó sẽ được toại nguyện.
Ái Lệ Ti Điện hạ mỉm cười nói:
- Xin Doanh Đại sư yên tâm, Thấu Cốt Ngọc Tủy tuy là bảo bối đặc biệt
của Thánh vực chúng ta nhưng kho bảo bối phong phú trong Long vực cũng
không hề thua kém. Hơn nữa đã có Ngạo Đức Lạp ở đó thì Cát Lợi Phi Nhĩ
Đức chắc chắn sẽ được hoàn thành tâm nguyện.
Trong lòng Doanh Thừa Phong đột nhiên thấy chột dạ một cái, hắn nói:
- Nhưng con ác long đáng chết đó có biết chuyện này không?
Ái Lệ Ti Điện hạ hơi ngây người, Cát Lợi Phi Nhĩ Đức tuy hành xử bá đạo
nhưng vì y có thực lực và xuất thân đáng nể nên cho dù có là hàng Cường
giả Kỵ sĩ Vương thì cũng không dám chửi rủa sau lưng y.
Nhưng lúc này khi nghe thấy Doanh Thừa Phong nói đến nhưng từ “Con ác
long đáng chết” thì Ái Lệ Ti Điện hạ lại cảm thấy khoái chí một cách
không diễn tả được.
Nàng ấy đường đường là một Vương cấp Cường giả đỉnh cao, nhưng hôm nay
trước mặt của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức lại phải bị y chèn ép khống chế như
vậy. Tuy rút cuộc thì cũng khiến cho Cát Lợi Phi Nhĩ Đức phải rời đi,
nhưng trong lòng Ái Lệ Ti vẫn còn cảm thấy căm phẫn lắm.
Ái Lệ Ti Điện hạ dùng ánh mắt ngạc nhiên mà nhìn Doanh Thừa Phong, khẽ nhoẻn miệng cười nơi khóe miệng.
Ái Lệ Ti Điện hạ không hề cải chính lại mà còn nhẹ nhàng nói:
- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức tâm tính cao ngạo, có lẽ y không biết chuyện này.
Nhưng nếu như ngày mai Cát Lợi Phi Nhĩ Đức không đổi lấy được món đồ mà y muốn thì chắc chắn sẽ không dễ dàng gì mà cho qua.
Tuy khả năng này là rất thấp nhưng Ái Lệ Ti Điện hạ vẫn cần phải đề phòng.
Doanh Thừa Phong gật đầu, nghiêm túc nói:
- Xin Điện hạ yên tâm, sau khi kết thúc giao dịch, trước khi về Thánh điện, tại hạ sẽ không dời chiến hạm của Điện hạ.
Ái Lệ Ti Điện hạ mỉm cười gật đầu. Chỉ cần Doanh Thừa Phong còn ở trên
chiến hạm thì nàng ấy đảm bảo rằng có thể đưa hắn an tòa trở về đến
Thánh giáo. Cho dù Cát Lợi Phi Nhĩ Đức... Không, cho dù con ác long đáng chết đó có đích thân ngăn cản thì Ái Lệ Ti Điện hạ cũng có thể bảo vệ
Doanh Đại sư được an toàn.
※※※※
Sáng sớm ngày hôm sau, Doanh Thừa Phong mang theo tấm thiệp mời cùng với Ái Lệ Ti Điện hạ tiến vào giữa thung lũng.
Nơi sâu nhất bên trong của thung lũng chính là Linh Tuyền, nơi khai thác Thấu Cốt Ngọc Tủy. Bên trong đó đóng chặt cửa canh gác cẩn thận, các
Đại Tông Môn đều sắp sếp canh gác nghiêm ngặt, không có bất cứ một ai có thể lẻn vào bên trong được.
Còn đoạn giữa thì lại không được canh chừng nghiêm ngặt đến như vậy. Chỉ cần trong tay có thiệp mời là có thể tự do ra vào.
Nơi giao dịch nằm bên trong lòng một ngọn núi khổng lồ, tổng cộng có đến gần một trăm cửa ra vào. Tuy rằng cửa ra vào không có người canh gác,
nhưng cũng có lệnh cấm nghiêm ngặt. Ngoại trừ những người có thiệp mời
ra thì những người khác có muốn vào đều sẽ nhận lấy những trận công kích không khoan nhượng, đồng thời làm kinh động đến mọi người bên trong, kể đột nhập sẽ phải hứng chịu sự bao vây công kích của các Vương cấp Cường giả.
Cầm trong tay thiệp mời, đến một cửa ra vào trong số đó, Ái Lệ Ti Điện hạ mỉm cười nói:
- Doanh Đại sư, chúng ta chia tay ở đây thôi.
Doanh Thừa Phong gật đầu liên tục, trong lòng cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Tuy có không ít người nhận được thiệp mời, nhưng số lượng cửa ra vào ở
đây lại còn nhiều hơn. Đám đông Cường giả lúc bước vào trong đều dường
như cố ý hoặc vô ý không tập trung lại một chỗ.
Rõ ràng là Ái Lệ Ti Điện hạ không phải là lần đầu đến đây. Bóng dáng
nàng ấy lướt qua một cái hòa vào trong dòng người bên trong.
Doanh Thừa Phong hít một hơi sâu, tay cầm thiệp mời, chậm rãi bước vào.
Khi thân thể của hắn bước vào đến bên trong động thì trong khoảnh khắc
đó ngay lập tức Doanh Thừa Phong cảm nhận được một nguồn năng lượng kỳ
lạ đang tồn tại.
Nhưng tấm thiệp trong tay hắn đột nhiên lại phát ra những chấn động hết
sức nhỏ. Sự chấn động nhỏ này kết hợp cùng với nguồn năng lượng kỳ lạ
trong không trung, từ bốn phía của cửa động tạo thành một dải thủy văn
trút xuống, bao trùm lấy người của Doanh Thừa Phong.
Doanh Thừa Phong nhìn khắp người mình một lượt. Trên người hắn có một
luồng ánh sáng chấn động kỳ lạ bao quanh, tựa như sau khi con ác long
hóa thành người thì xuất hiện một tầng lửa thiêu cháy xung quanh vậy.
Chỉ có điều ngọn lửa chỉ bao quanh người con ác long, vẫn còn có thể
nhìn rõ được gương mặt của y. Còn luồng thủy ba bao trùm lên người Doanh Thừa Phong thì không chỉ ngăn cản thị giác mà ngay cả đến Thần niệm
cũng bị ngăn lại.
Đương nhiên nếu như có người cố ý động thủ thì cũng có thể đánh tan được luồng thủy ba này.
Nhưng nếu như ra tay ở nơi này thì sẽ phá vớ mất quy tắc, tất cả Vương cấp Cường giả sẽ không đứng yên mà nhìn.
Doanh Thừa Phong sải bước vào bên trong không gian của lòng núi.
Nơi đây trống vắng chẳng có một ai.
Trong lòng núi rộng lớn nhường này đừng nói đến chuyện chứa được trăm
người, cho dù có là hàng nghìn hàng vạn người thì cũng không có vấn đề
gì. Nên trong quá trình giao dịch đám đông cơ bản là không có cơ hội để
gặp mặt lẫn nhau.
Doanh Thừa Phong đảo mắt nhìn một vòng, bước thật nhanh lên phía trước,
rất nhanh nhìn thấy một cửa một động huyệt nhỏ ở chỗ góc quành.
Hắn nhẹ nhàng mở cửa ra và bước vào. Chính vào lúc Doanh Thừa Phong bước vào thì cửa của động huyệt ngay lập tức tan biến không một chút dấu vết nào, chỉ còn lại nơi đó một cửa động khổng lồ và những đường nhỏ thông
đến toàn bộ sơn mạch đầy phức tạp, giao nhau chằng chịt