Ái Lệ Ti Điện hạ khẽ chau mày, trầm ngâm một lát, cuối cùng mới mở lời nói:
- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Đại nhân, Bổn tọa có một đề nghị, không biết bậc tôn kính như ngài đây có thể đồng ý chấp nhận hay không.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức cười ha ha, mặt mày vui vẻ đầy hưng phấn nói:
- Ngươi có ý kiến gì cứ việc nói, Bổn tọa vẫn đang nghe đây.
Tiếng nói của y âm vang mạnh mẽ. Ngay cả khi đang đứng trước mặt biết
bao nhiêu những Vương cấp Cường giả thì rồng đỏ vẫn cứ ngạo nghễ huênh
hoang như thế, dường như y không thèm nể mặt bất cứ một người nào trong
số đó. Nhưng rồng đỏ có sức mạnh lớn lao đến như vậy, đồng thời xuất
thân của y cũng vô cùng cao quý, nên thái độ ngạo mạn đó của hắn lại
càng nhận được sự công nhận và kính nể của mọi người.
Ái Lệ Ti Điện hạ trầm giọng nói:
- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Đại nhân, trận chiến Linh thú của chúng tôi đã kết thúc, hơn nữa Thấu Cốt Ngọc Tủy đã được lấy hết rồi, đồng thời cũng đã
phân phát hết cho những người thắng cuộc.
Nàng hơi ngừng một lát, giọng nói càng lúc càng chậm lại:
- Ngày mai chính là lúc chúng tôi tiến hành Hội giao dịch, nên ta có đề
nghị như thế này, ngài có thể tham gia vào Hội giao dịch lần này. Nếu
như có ai muốn trao đổi Thấu Cốt Ngọc Tủy cho ngài thì Bổn tọa xin được
tán thành mà không có ý kiến gì.
Sự hung bạo thoáng qua trên ánh mắt của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức, y nói:
- Nếu như không có ai muốn trao đổi cùng Bổn tọa thì sao.
Ái Lệ Ti Điện hạ dáng vẻ điềm tĩnh, nghiêm nét mặt lại rồi nói:
- Nếu như không có ai muốn giao dịch cùng với ngài thì xin ngài hãy quay về Long vực, không nên cưỡng ép làm gì.
Những lời nói của nàng ấy dứt khoát quả quyết, không còn lấy một chút cơ hội để thương lượng .
Doanh Thừa Phong thấy rùng mình một cái, ánh mắt của hắn nhìn vị Nữ Kỵ
Sĩ Vương Điện hạ này không khỏi tăng thêm nhiều phần ngưỡng mộ và khâm
phục.
Cát Lợi Nhĩ Phi Đức đến từ Long vực, thế lực hùng mạnh vô song. Tại đây
có gần một trăm các vị Vương cấp Cường giả, nhưng dưới sự chèn ép của
rồng đỏ, ngoài Huyền Đức Đại nhân ra, thân là chủ nhà không còn cách nào để trốn tránh đối mặt, thì không có một người nào dám đứng ra để đối
chất với y.
Ái Lệ Ti Điện hạ không ra mặt thì cũng chẳng sao, nhưng nàng ấy đã đứng ra hơn nữa thái độ lại cương nghị đến như vậy.
Không nói đến những chuyện khác, chỉ riêng với sự kiêu ngạo và dũng cảm này cũng đủ để xưng bá một phương rồi.
Ngọn lửa được không chế trên người Cát Lợi Phi Nhĩ Đức đột nhiên thổi
bùng lên. Ngọn lửa vây quanh người y trong tầm ba bước đột nhiên bùng
cao lên tận hơn mười trượng. Tuy dáng vẻ lúc này của y không thể so sánh được với hình dạng của con rồng khổng lồ nhưng sự chèn ép hung bạo của y thì không hề thua kém một chút nào.
Doanh Thừa Phong hừ nhẹ một tiếng, một luồng ánh sáng ác lạnh vụt qua
người hắn, các loại Khí linh tự động dịch chuyển, thoáng một cái đã liên kết lại với nhau. Ánh quang của Khí kinh đó ngưng đọng lại, bao trùm cả lên Bá Vương.
Chỉ có điều những người khác cùng ở trên thuyền lại không có được sự bảo vệ này.
Dưới sự đe dọa công kích của rồng đỏ, rất nhiều người đều đang ngồi sụp
xuống dưới đất, thậm chí cá biệt hơn còn có nhân vật thổ huyết ngay tại
chỗ, khiến cho ván sàn dưới chân nhuộm thành một màu đỏ.
Ánh mắt của Ái Lệ Ti Điện hạ trở nên sắc lạnh. Nàng ấy nhẹ nhàng giơ tay lên, trên thuyền đột nhiên phát ra một tia sáng màu trắng. Ánh sáng này mạnh mẽ mà nội liễm, tựa như một người võ sĩ kinh nghiệm phong phú đang sẵn tư thế phòng ngự, luôn chuẩn bị để phản kích bất cứ lúc nào.
Sau khi ánh sáng mãnh liệt đó bao trùm khắp chiến thuyền thì những người trên đó mới thở hắt ra được một cái nhẹ nhàng.
Có thể bước chân được lên chiến thuyền đều là những Cường giả dưới
trướng của Ái Lệ Ti Điện hạ, trong số đó Tước vị Kỵ sĩ cũng không hề ít. Tuy lúc mới đầu dưới sự uy hiếp của rồng đỏ khổng lồ đám người đó đều
vô cùng sợ hãi, nhưng khi Ái Lệ Ti Điện hạ đứng ra đối chất thì ngay lập tức bọn chúng đã khôi phục lại được tinh thần.
Chẳng cần đến sự sắp xếp của bất cứ ai, cả chiến thuyền đã ngay lập tức bắt đầu vận hành.
Dưới sự bao trùm của ánh sáng mạnh mẽ đó, chiến thuyền dần dần được nâng cao lên, cứ như vậy mà lơ lửng trong bán không trung.
Từng đám từng đám ống tròn đâm thẳng lên từ hai bên thân và đầu thuyền,
những đầu thô to sù sì của các ống tròn ngay lập tức nhằm thẳng hướng
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức.
Ngay cả khi đối diện với con rồng đỏ khổng lồ bá đạo hung bạo này, không thể ngờ rằng Ái Lệ Ti Điện hạ lại không nhượng bộ một chút nào.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức cười thật lớn, trong tiếng cười đó hàm chứa một sự phẫn nộ vô biên.
- Ái Lệ Ti, chỉ dựa vào chiếc chiến thuyền này của ngươi mà muốn cản trở ta hay sao.
Tiếng nói của hắn âm vang tựa như sấm sét vang vọng trong không trung,
làm chấn động lòng người rung chuyển hồn phách. Nhưng những kỵ sĩ trên
thuyền ai nấy đều ngậm chặt miệng, bọn họ nhất quyết giữ vững vị trí
chiến đấu, ánh mắt kiên định mạnh mẽ, không ngờ tất cả mọi người lại đều đồng lòng dũng cảm quyết không sợ hãi lùi bước như vậy.
Có thể đối với rồng đỏ mà nói thì bọn họ chỉ bé nhỏ như những con kiến.
Nhưng những con kiến bé nhỏ kết hợp lại thành một đàn kiến, dưới sự chỉ
huy của Ái Lệ Ti Điện hạ, lại trở nên tự tin và dũng cảm để đối mặt với
rồng đỏ khổng lồ.
Gương mặt của Ái Lệ Ti Điện hạ không để lộ bất cứ một xúc cảm nào, nàng ấy lạnh lùng nói:
- Nơi đây là Thánh vực, chiến thuyền của Bổn tọa là Quang Minh Chi Hạm,
bất kể là người nào cũng đừng hòng có thể đe dọa được đến Quang Minh.
- Tốt, tốt, tốt...
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức phẫn nộ cười vài tiếng, khí thế trên người y ngày
càng trở nên hung dữ hơn. Y dần dần giang tay lên, ngọn lửa trên người
rồng đỏ tích tụ ngưng lại trở thành một con rồng lửa khổng lồ, dường như y muốn ra tay ngay tức thì.
Chỉ dựa vào sức mạnh của một người đối mặt với cả một chiến hạm mà vẫn
có thể ngang nhiên khiêu chiến, e là chỉ có mỗi rồng khổng lồ mới có
được lòng can đảm và sức mạnh như vậy.
Trong mắt Doanh Thừa Phong ánh lên những ánh nhìn lấp lánh, trong lòng
hắn giấy lên một cảm giác khuất nhục khó diễn tả được thành lời.
Chính trong khoảnh khắc này, Doanh Thừa Phong đang núp bóng dưới sự che
chở bảo vệ của Ái Lệ Ti Điện hạ. Cái cảm giác không có khả năng để khống chế được hoàn cảnh này khiến cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng chính vào lúc cuộc đại chiến chuẩn bị bắt đầu thì đột nhiên có một âm thanh lạnh lùng sắc nhọn vang lên:
- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Đại nhân, Lão Hủ cũng cho rằng Ái Lệ Ti Điện hạ nói rất có lý.
Âm thanh lạnh lùng đó vang vọng trong không trung, tuy không có được sự
uy nghiêm như rồng khổng lồ, nhưng cũng đủ khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi, thậm chí ngay cả sự uy bạo của rồng khổng lồ cũng chẳng thể chế ngự được nó.
Mọi người ngoái đầu nhìn lại, lại xuất hiện thêm một chiến hạm nữa lơ
lửng trên bán không trung. Trên đầu thuyền có một vị nam tử dung mạo anh tuấn đứng chắp tay đằng sau, đó chính là Ước Sắt Phu, người mà rồng
khổng lồ nhắc đến.
Trên chiến hạm, gần như tất cả mọi người đều thở hắt ra một cái thật dài.
Tuy rằng bọn họ cam tâm tình nguyện chiến đấu chống lại rồng khổng lồ
dưới sự lãnh đạo của Ái Lệ Ti Điện hạ. Nhưng nếu như được quyền lựa chọn thì chẳng có ai muốn đánh nhau với kẻ địch hung hãn hung bạo như vậy.
Nay lại có một vị Cường giả nữa xuất hiện đứng về phía mình, chí ít thì
cũng có thể san sẻ bớt chút áp lực mà bọn họ đang phải gánh chịu, đương
nhiên khiến cho đám thuộc hạ này vui mừng vô cùng.
- Ầm...
Kèm theo những âm thanh ầm ào đó là hình ảnh chiến hạm thứ ba đang dần dần bay lên không trung.
Hoắc Kim, vị tuyệt đại Cường giả của Thổ hệ Thần Giáo đang chỉ huy cho
chiến hạm của mình bay lên không trung, mặt khác chiến hạm của gã lại
cùng với chiến hạm của Ái Lệ Ti Điện hạ và Ước Sắt Phu Điện hạ tạo thành trận hình tam giác tuyệt vời.
Tuy Hoắc Kim không nói lời nào nhưng lại dùng hành động để thể hiện một cách tốt nhất lập trường của mình.
Chiến hạm của hai vị này tuy chỉ bay lở lửng trên bán không trung, không hề để hiện ra vẻ ngoài gớm ghiếc của nó, những linh pháo khổng lồ vẫn
đang được giấu bên trong thân chiến hạm.
Nhưng mọi người ai cũng hiểu rằng, chỉ cần hai bên khai chiến thì hai
chiến hạm này quyết không để cho rồng đỏ khổng lồ có bất cứ một đường
lui nào.
Ước Sắt Phu Điện hạ mỉm cười, bất ngờ nói:
- An Thác La Điện hạ, người nghĩ như thế nào.
An Thác La khẽ thở dài thầm một tiếng, bất đắc dĩ vẫy tay một cái, một
luồng khói khí đen sì nhanh chóng bay lên từ dưới chân, chiến thuyền của gã được bao trùm trong bóng tối. Tiếp theo sau đó, bóng đêm đó không
ngừng tán rộng, lan tỏa khắp bầu trời. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn
ngủi nhưng dường như một nửa bầu trời đã bị che lấp mất.
Trong tích tắc, âm phong hô khiếu, quỷ khí lẫm nhiên, nếu như xét về uy
thế thì sự thể hiện này của Hắc Ám chiến hạm thậm chí còn có phần mạnh
mẽ hơn uy phong của rồng khổng lồ.
Tuy Quang Minh chính là đối thủ không đội trời chung của Hắc Ám, nhưng
nay kẻ mà bọn chúng phải đối mặt lại là một Cường giả đến từ vùng khác.
Trước sức ép mạnh mẽ đến như vậy, cho dù An Thác La có không bằng lòng
cho đến như thế nào đi chăng nữa thì gã cũng buộc phải ra tay. Bởi vì
lần này chính Thánh thú Ngải Mạc Tác dưới trướng của An Thác La đã giành được danh hiệu á quân, đứng thứ hai, đồng thời cũng đã nhận được Thấu
Cốt Ngọc Tủy.
Chỉ nói đến điểm này thì An Thác La đã không còn cách nào để trốn tránh được nữa.
Sau khi bốn chiến hạm bay lơ lửng lên trên không trung, ánh mắt của
những vị Vương cấp Cường giả còn lại đều ngưng đọng lại. Tất cả chiến
hạm bên ngoài thung lũng đều đang phát ra ánh sáng bao trùm, tựa như bất cứ lúc nào cũng đều có thể bay lên không trung.
Lúc mới bắt đầu, những người này vẫn còn tự phòng thủ cho bản thân mình, không muốn ra tay. Nhưng sau khi đã có tuyệt thế Cường giả cầm đầu đứng ra, thì bọn họ cũng không muốn để người khác coi mình là kẻ yếu.
Đương nhiên là nếu như tất cả mọi người cùng đoàn kết chiến đấu lại rồng khổng lồ, thuận lợi mà giành chiến thắng thì không nói làm gì. Nhưng
nếu như giao chiến thất bại thì chẳng biết là còn được bao nhiêu người
bằng lòng ở lại đây.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức đảo mắt nhìn một lượt, mặt mày nhăn nhó, hỏa khí hừng hực trên người y bất giác cũng dịu đi vài phần.
Tuy Cát Lợi Phi Nhĩ Đức ngạo mạn, không xem ai ra gì nhưng y cũng hiểu
một điều rằng nếu như lúc này ngoan cố giao chiến cùng với nhiều Vương
cấp Cường giả như thế này thì đừng nói đến chuyện có thể chiến thắng để
đạt được ý nguyện, ngay đến cả việc tẩu thoát cũng là một chuyện khó.
Chỉ có điều lúc này mà bắt Cát Lợi Phi Nhĩ Đức cúi đầu thì quả là vô cùng khó khăn.
Mặt khác đám người Ái Lệ Ti Điện hạ tuy đã chỉ huy chiến hạm bay lên
không trung, nhưng vẫn chưa hề có một động thái xuất kích nào.
Nếu như không vào bước đường cùng thì không có bất cứ một ai muốn giao
chiến kết thù với Long vực. Ngay cả các Vương cấp Cường giả, những người được hậu thuận bởi các Đại Tông Môn đứng đằng sau, cũng đều không muốn
như vậy.
- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Đại nhân.
Huyền Đức Đại nhân đột nhiên cất tiếng nói lớn:
- Ngày mai chính là ngày mở Hội giao dịch, hàng trăm Vương cấp Cường giả của Thánh vực đều đến đó giao dịch trao đổi, trong số đó trân châu báu
vật nhiều vô kể. Ngài có thể tham gia thử một lần rồi hãy quyết định.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức do dự một lúc, khí thế hung bạo trên người y cuối cùng thì cũng dần dần tan biến.
Những ngọn lửa đang bốc cao vùn vụt cũng dần dần tắt ngấm, cuối cùng
cũng quay lại trạng thái ban đầu là những đốm lửa vây quanh người y
trong vòng ba bước chân.
Chính ngay vào lúc Cát Lợi Phi Nhĩ Đức nguôi dịu đi cơn giận dữ thu lại
những ngọn lửa hừng hực thì Quang Minh Chi Hạm và Hắc Ám Chi Hạm cũng
ngay lập tức cũng giảm bớt đi uy thế chiến đấu của mình. Bất luận là Ái
Lệ Ti Điện hạ hay An Thác La Điện hạ đều không hề mong muốn giao chiến
với đối phương. Chính vì thế nên bọn họ sẽ không để cho đối phương có
được cái cớ để gây chuyện.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, một trận chiến tưởng như sắp chuẩn
bị bắt đầu đã ngay lập tức nhanh chóng tan biến vô hình.
- Được, Huyền Đức, ngày mai Bổn tọa sẽ lại tới.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Đại nhân nhìn mọi người rồi lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:
- Hy vọng ngày mai có thể cho lão phu một câu trả lời mãn nguyện.
Nói đoạn y lạnh lùng nhìn tất cả mọi người một lượt, thân hình của Cát
Lợi Phi Nhĩ Đức đột nhiên hóa thành một dải ánh sáng màu đỏ, tích tắc
sau đã bay vụt đi rất xa.
Nhìn theo hướng đi của rồng khổng lồ, hầu hết mọi người đều thở dài nhẹ
nhõm, chỉ duy nhất có một số người lòng dạ khó lường thì thầm cảm thấy
tiếc nuối.
Nhưng những cảm xúc đó của bọn chúng lại không có cách nào để nói cho
bất cứ một ai biết hết. Bằng không thì bốn vị Vương cấp Cường giả đứng
đầu đó sẽ không tha cho chúng.
Bá Vương nhìn ra phía đằng xa, một mảng màu đỏ chói lọi trên bầu trời tựa như một biển lửa do rồng khổng lồ thiêu rụi mà thành.
Gã nắm chặt hai tay, lẩm bẩm trong miệng:
- Uy lực mạnh mẽ, rất mạnh mẽ.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu nói:
- Đúng vậy, y quả thật rất hùng mạnh
Ánh nhìn của Bá Vương đột nhiên ngưng đọng lại rồi nói:
- Chủ nhân, rồi cũng có ngày ta sẽ lớn mạnh... hơn cả rồng đỏ.
Doanh Thừa Phong ngây người, một lúc sau, ánh mắt của hắn lộ ra vẻ tán thưởng hài lòng, đáp lại:
- Ta tin ngươi.