Ánh mặt trời buổi trưa gay gắt chiếu xuống, một luồng khí nóng rực đang phả lên hừng hực trong không gian.
Từng cơn gió nhỏ đang thổi khe khẽ trong thung lũng lớn khiến cho người
ta cảm thấy mát mẻ từng cơn trong cái bầu không khí nóng nực đến nghẹt
thở này.
Bên ngoài thung lũng lớn có hơn đến hơn mười đại chiến thuyền đang đậu
trên những bãi đất trống, mỗi một đại chiến thuyền đại diện cho một vị
Vương cấp Cường giả. Cần phải nói thêm những vị Vương cấp Cường giả này
đều là những người vô cùng ưu tú, có kỹ năng chiến đấu thuần thục.
Những nhân vật này kết hợp lại với nhau sẽ tạo nên một thế lực to lớn
khác thường. Bất luận là năng lực của chính bản thân bọn họ, hay là thế
lực của Tông môn đứng đằng sau, tất cả đều vô cùng mạnh mẽ đáng nể.
Đối với Doanh Thừa Phong mà nói, Đại thung lũng ở trong thời điểm này là bất khả xâm phạm, bất kể là người nào cũng không dại dột gì mà đâm đầu
vào chỗ khó.
Nhưng tiếng gào thét đó đã khiến hắn nhìn nhận vấn đề theo một cách khác, mở mang cho hắn một tầm nhìn mới.
Tiếng gầm rú thê lương đó chính là âm thanh của sự khiêu chiến. Nơi đây
đang tập trung rất nhiều những Vương cấp Cường giả, thật không ngờ lại
có người dám đến khiêu chiến, điều này khiến cho Doanh Thừa Phong cảm
thấy khó hiểu và ngỡ ngàng vô cùng.
Đảo mắt một vòng, Doanh Thừa Phong kinh ngạc phát hiện ra rằng, tuy tất
cả Kỵ Sĩ Vương đều đã đứng lên trên đầu chiến thuyền của mình, đồng thời cùng hướng ánh nhìn ra phía đằng xa, nhận biết được nơi bắt nguồn của
âm thanh gào thét đó, nhưng không có bất cứ một ai chủ động phản ứng
điều gì.
Tựa như không có một người nào cảm nhận được sự khiêu chiến và ngạo mạn hàm chứa trong âm thanh đó.
Đột nhiên có một bóng người vụt qua, Bá Vương sải bước tới, gã mở to đôi mắt, nhìn về phía đằng xa một cách ngỡ ngàng không tưởng, lẩm bẩm trong miệng:
- Đây là nhân vật nào vậy, sát khí lớn quá chừng.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu. Có thể chế ngự được khí thế của bao
nhiêu những Vương cấp Cường giả như vậy thì ắt hẳn uy thế của người này
phải lớn mạnh đến nhường nào, thật khiến cho người ta phải ngưỡng mộ.
Điểm đỏ từ đằng xa ngày càng lại gần và hiện rõ hơn. Doanh Thừa Phong và Bá Vương cuối cùng cũng đã nhìn thấy được vật gì đang bay trong không
trung rồi.
Hai người bọn họ mở to mắt, Bá Vương hạ thấp giọng, kinh ngạc nói:
- Rồng, rồng…
Đây là một con vật to lớn khủng khiếp, dài tầm hơn mười trượng, thân
hình của nó tựa như một quả núi nhỏ, đang bay lượn trong không trung.
Đôi cánh vĩ đại của nó giương lên che lấp cả bầu trời, cái đuôi dài đang ngoe nguẩy trong không trung, thỉnh thoảng nó rũ đuôi một cái tức thì
phát ra những âm thành “Đùng đùng” ầm ĩ.
Không thể ngờ được nó lại một con đại rồng bay màu đỏ.
Doanh Thừa Phong nuốt nước bọt đánh ực một cái, hắn đã từng nhìn thấy
hình chiếu của một con ác rồng trong Truyền Thừa Tháp. Nhưng uy năng của hình chiếu đó sao có thể so sánh được với con rồng bằng xương bằng thịt này.
Đứng trước con rồng khổng lồ này, tất cả dường như bé nhỏ tựa hạt cát.
Khi con rồng khổng lồ này phát huy sức mạnh uy lực của mình, bay vun vút xuất hiện trong không trung, ngoài những Vương cấp Cường giả ra thì
những người còn lại vô cùng kinh hãi. Đại bộ phận những người chứng kiến và Thánh thú đều sợ hãi đến nỗi ngồi yên bất động hoặc quỳ sụp xuống
đất, hướng ánh mắt đầy sợ hãi và kinh hoành ngước nhìn con rồng khổng lồ đó.
Doanh Thừa Phong nắm chặt hai tay, trong lòng không ngừng run rẩy.
Khí thế của con vật này tuy mãnh mẽ vô cùng nhưng dường như cũng không
đạt được đến mức độ có thể trấn áp được những Vương cấp Cường giả. Đám
người Ái Lệ Ti Điện hạ không thèm bận tâm tới sự vô lễ đó của nó, tất
nhiên là phải có ẩn tình gì trong đó.
- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Đại nhân, Chào mừng sự viếng thăm của ngài!
Một bóng người vụt qua trong hư không, Huyền Đức Đại nhân đã dũng cảm
tiến lên phía trước, gã đứng lên trên một chiếc thuyền độc mộc, hướng về phía con rồng khổng lồ màu đỏ đó cúi người hành lễ, rồi nói:
- Khắp nơi trong thiên hạ đều biết đến danh tiếng của ngài, quyền uy của ngài lớn lao như núi cao biển rộng, phàm nhân không có đủ sức để chống
đỡ được cơn thịnh nộ của ngài. Xin ngài khoan dung đại lượng mà xua tan
cơn giận dữ, khiến cho bọn họ được bình tĩnh hít thở.
Lúc đó tuy gương mặt của Huyền Đức Đại nhân tươi cười niềm nở, nhưng trong lòng rối bời sợ hãi.
Gã đương nhiên biết rõ lai lịch của con vật này, chính vì vậy nên mới
cung kính đến như vậy. Nhưng chính trong lúc đó Huyền Đức Đại nhân lại
càng hiểu rằng sẽ không có ai đứng ra vì mình nên chỉ còn cách miễn
cưỡng mà đứng lên mà thôi.
- Hừ.
Trong không trung, đột nhiên có một luồng hơi thở đỏ hừng hực phả xuống.
Con rồng khổng lồ đó cúi đầu xuống, hai luồng lửa cháy hừng hực, thô to
đen đặc phun ra từ lỗ mũi của nó. Cho dù có là Tước vị Cường giả thì lúc này, khi đứng trước hai luồng khói đen ngòm đó cũng không còn cách nào
chống đỡ tránh bị tổn thương.
Nhưng Huyền Đức Đại nhân rút cuộc thì cũng là một vị Vương cấp Cường
giả, tuy gã bị con vật khủng khiếp đó phun lên người một luồng khói đen
đặc như vậy nhưng vẫn có thể đứng nguyên ở vị trí cũ. Chỉ có điều tóc
mai và một số góc quần áo của gã đã xuất hiện những vết tích cháy đen.
Chừng đó có thể thấy nhiệt độ hơi thở của con rồng đỏ khổng lồ này rút cuộc cao đến nhường nào.
- Huyền Đức, hôm nay Bổn tọa đến đây chỉ vì muốn lấy Thấu Cốt Ngọc Tủy.
Ngươi chỉ cần nộp ra một giọt thì Bổn tọa lập tức rời đi. Bằng không ta
sẽ san bằng đại thung lũng này của ngươi.
Những âm thanh gào rú to lớn vang vọng trong không trung tựa như tiếng sấm sét ầm ĩ bên tai.
Đám Vương cấp Cường giả đều tập trung ánh nhìn lại, tuy vẫn chưa có bất
cứ một ai dám cầm đầu đứng ra mở lời nhưng khí thế thoát ra trên người
bọn họ đã ngưng đọng lại, có cảm giác nguy hiểm hơn trước.
Doanh Thừa Phong cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, câu nói đầu tiên của con vật
khổng lồ đó lại là những lời lẽ khiêu chiến với các Đại Tông môn. Quả
thật không hiểu nổi là vì nó quá ngu ngốc hay là vì quá tự tin.
Huyền Đức Đại nhân ngây người, ánh mắt đảo một vòng quanh chiến thuyền một lượt, cười khổ mà nói:
- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Đại nhân, Thấu Cốt Ngọc Tủy không hề thuộc quyền
sở hữu của gia tộc tại hạ, mà là thuộc về toàn bộ Thánh vực này, vậy nên tại hạ không có quyền được lấy nó.
Ngừng một lát, gã lại nói tiếp:
- Hơn nữa, Thấu Cốt Ngọc Tủy trên núi đã được lấy hết rồi. Hiện giờ có
lên trên đó thì chắc chắn cũng sẽ ra về tay không mà thôi. Cho dù ngài
có san bằng toàn bộ ngọn núi này thì cũng chẳng có cách nào có được một
giọt Thấu Cốt Ngọc Tủy.
Huyền Đức Đại nhân rủa thầm, đám Tông Môn nhà các ngươi, bình thường thì cứ giữ chặt lấy Thấu Cốt Ngọc Tủy, nhưng khi có kẻ địch tấn công đến
thì không có một ai dám đứng ra hết. Đúng là một lũ đáng chết. Chỉ có
điều tuy trong lòng cảm thấy bực bội mà chửi rủa bọn chúng những ngoài
mặt lại không dám thể hiện bất cứ điều gì.
Con rồng đỏ khổng lồ đó mở to mắt ra những chiến hạm đông đúc đang đậu trên những bãi đất trống bên ngoài đại thung lũng.
Thân hình của con rồng đó không thể so sánh được với chiến hạm. Nhưng
Doanh Thừa Phong lại có một cảm nhận rằng nếu như hai bên thực sự khai
chiến, chỉ e là những chiến hạm đó phải khó khăn lắm mới có thể đuổi
theo được bóng của rồng đỏ.
- Ồ, lại có nhiều Vương cấp Cường giả đến đây tham dự như vậy à.
Thân hình của rồng đỏ đột nhiên rung chuyển một cái, tức thì có vô số
những đốm lửa tóe ra tạo thành một biển lửa bao quanh lấy nó.
Doanh Thừa Phong thấy chột dạ một cái, con vật này dường như phát điên mất rồi, không ngờ nó lại khai chiến tại đây.
Nhưng chỉ một thoáng thôi, hắn mới nhận ra mình đã sai rồi. Bởi vì tất
cả Vương cấp Cường giả có mặt tại đó đều không tỏ ra vẻ muốn đề phòng,
tựa như bọn họ không cso một chút phòng bị nào đối với rồng đỏ đang biến mất trong biển lửa kia.
Chỉ một lát sau, đốm lửa khổng lồ trong không trung đột nhiên biến mất. Con rồng khổng lồ đó hóa thành một đại hán trung niên.
Chỉ có điều trên vai của y vẫn còn một tầng lửa hừng hực, đang đốt cháy
xung quanh thân hình của y nhưng dường như lại bị một năng lực nào đó
khóa chặt trong ba bước nên mới khiến cho lửa không cháy được ra tứ
phía.
- Để ta xem nào, có những ai tới đây.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức ngạo mạn lên tiếng, nói đoạn lướt nhìn từng chiến thuyền một.
Lúc mới bắt đầu, ánh nhìn của y chan chứa sự ngạo mạn và khích bác,
dường như không thèm biết đến đám Vương cấp Cường gải này là ai.
Nhưng dần dần ánh nhìn của y trở nên ngưng đọng lại.
- Chết tiệt, An Thác La, Ái Lệ Ti, Ước Sát Phu, Hoắc Kim sao các ngươi lại cũng có mặt ở đây.
Âm thanh gầm gào của con vật khổng lồ đó khiến cho người ta muốn nổ tai
thủng màng nhĩ. Bốn nhân vật được rồng đỏ đọc đến tên, vốn dĩ trong lòng không hề muốn gây mẫu thuẫn với y, nhưng tình hình lúc này thì bọn họ
cũng chẳng thể nào mà ngồi im được nữa.
- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Đại nhân, đã lâu không gặp ngài rồi.
Thân hình của Ái Lệ Ti Điện hạ nhẹ nhàng bay lên, nàng ấy đứng trên bán không trung hành Kỵ Sĩ Lễ đối với rồng đỏ rồi nói:
- Được gặp lại ngài một lần nữa quả là niềm vinh dự đối với ta.
Doanh Thừa Phong chớp chớp mắt nhìn. Nói thật đây là lần đầu tiên hắn
nhìn thấy Ái Lệ Tư Điện hạ có thái độ lịch sự lễ phép đến như vậy.
Tuy rằng Điện hạ luôn có thái độ khách khí với những Vương cấp Cường giả khác nhưng Doanh Thừa Phong vẫn nhạy bén mà cảm nhận được rằng ngoại
trừ vài người ít ỏi ra thì Ái Lệ Ti Điện hạ cũng không hẳn coi trọng đám người đó.
Nhưng lúc này Ái Lệ Ti Điện hạ đang hành lễ một cách tự nhiên, hết mực cung kính.
Từ đó có thể thấy, rồng đỏ khổng lồ này mang đến áp lực cho nàng ấy lớn đến cỡ nào.
- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Đại nhân, đã lâu không gặp ngài vẫn khỏe chứ.
An Thác La và hai vị Vương cấp Cường giả được rồng đỏ nhắc đến tên bèn
khẽ bay lên trên trước chiến thuyền của mình mà chào hỏi rồng đỏ.
- Hừ... Các ngươi... muốn ngăn cẳn ta đúng không.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức hắng giọng hỏi, đột nhiên rít gào lên.
Mọi người đều ngây người ra, trong lòng của bọn họ đều đang chửi thầm
con vật khủng khiếp này, lôi cả tổ tiên mười tám đời nhà nó ra mà nguyền rủa.
Ái Lệ Ti Điện hạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng rồi nói:
- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Đại nhân, căn cứ theo giao ước của Thánh vực thiên nhiên và Long vực thì dường như ngài không nên có những đòi hỏi như
vậy.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức nhìn một cách giận dữ, Doanh Thừa Phong bất giác toát mồ hôi lạnh lo sợ cho Ái Lệ Ti Điện hạ.
Kỳ thực thì Ái Lệ Ti Điện hạ cũng là vì bắt buộc mà thôi.
Trong lần Linh thú tranh đấu lần này, Quang Minh Thánh Giáo bất ngờ đoạt được danh hiệu quán quân, nhận được vinh dự lớn lao.
Nhưng đã có được danh dự thì cũng đồng thời phải đảm nhận trách nhiệm
tương ứng. Cho dù có không cam tâm đi chăng nữa thì cũng buộc phải đứng
ra đối chất cùng Cát Lợi Phi Nhĩ Đức.
- Hừ.
Nhưng điều khiến cho tất cả mọi người cùng ngạc nhiên lại là Cát Lợi Phi Nhĩ Đức không hề tỏ ra giận dữ gào thét, lại càng không ra tay ngay tức khắc mà sau khi trầm ngâm một lúc, nó nói:
- Ái Lệ Ti, nếu như bốn người các ngươi đều đã có mặt ở đâu thì ta cũng
chẳng còn cách nào mà cướp đoạt đi được, vậy thì chúng ta hãy đổi cho ta một giọt Thấu Cốt Ngọc Tủy đi.
- Trao đổi?
- Đúng vậy, Long vực của ta có vô số những bảo bối, chắc chắn sẽ có thứ mà các ngươi muốn.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức ngạo nghễ nói:
- Ta cần một giọt Thấu Cốt Ngọc Tủy, hãy đổi nó cho ta.
Ái Lệ Ti Điện hạ chần chừ một lúc mới đáp lại:
- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Đại nhân, Thấu Cốt Ngọc Tủy đối với Thánh thú mà
nói tuy là có tác dụng thoát thai hoàn cốt, nhưng đối với bậc tôn kính
như các hạ ngài thì dường như chẳng có bất cứ một tác dụng nào.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức sốt ruột nói:
- Ta không dùng nhưng hậu bối của ta có thể dùng.
Mọi người nhìn nhau, lúc này mới hiểu ra. Nhưng để cho đích thân rồng đỏ khổng lồ này phải ra mặt đòi Thấu Cốt Ngọc Tủy thì hậu bối đó nhất định phải được nó yêu thương lắm.
Trong lòng Ái Lệ Ti Điện hạ rầu rĩ, đáp lời một cách bất lực:
- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Đại nhân, nếu như trước khi diễn ra trận đấu Linh
thú mà ngài đề xuất yêu cầu này thì theo ta mọi người còn có thể đáp ứng được nguyện vọng đó. Nhưng...
Ái Lệ Ti Điện hạ lắc lắc đầu nói tiếp:
- Sản lượng của Thấu Cốt Ngọc Tủy chỉ có năm giọt, hơn nữa đều đã được
phân phát đi mất rồi. Bọn ta không thể thay mặt cho người chiến thắng để đưa ra quyết định gì hết, chỉ đành khiến cho ngài phải thất vọng rồi.
Cuộc tỉ thí vừa mới kết thúc, hơn nữa Thấu Cốt Ngọc Tủy đã được lấy hết.
Nếu như trong lúc này, dưới sức ép của rồng đỏ buộc ai đó phải giao nộp
Thấu Cốt Ngọc Tủy thì chẳng phải sẽ làm mất mặt toàn bộ Thánh vực này
hay sao.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng không thể nào giao nộp cho con vật khủng khiếp đó được.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức đảo mắt một vòng rồi đột nhiên nói:
- Ái Lệ Ti, nếu như bọn chúng bằng lòng muốn trao đổi với Bổn tọa thì sao.