Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu, cuối cùng thì hắn cũng nở một nụ cười.
Ái Lệ Ti Điện hạ quả nhiên không nói sai, sau khi Doanh Thừa Phong đoán
tạo thành công Hàn Băng Trường Kiếm, làm trấn động một vùng thì thân
phận và địa vị của hắn đã thay đổi hoàn toàn.
Hệ quả kéo theo là những kẻ quấy rối ở Linh vực bèn ngay lập tức biết sợ hơn.
Tuy Doanh Thừa Phong không chắc chắn bọn chúng có vì thế mà rời khỏi
Linh vực hay không, nhưng ít nhất thì đám người đó sẽ không dám thẳng
thừng đến Linh vực mà quấy rối nữa.
Linh Tháp Chân nhân đảo mắt, thấp giọng nói:
- Doanh Đại sư, ngài có thể mượn Ái Lệ Ti Điện hạ một nhóm kỵ sĩ được không.
Doanh Thừa Phong hơi ngây người, chợt nghĩ ra điều gì đó, hắn nói:
- Chân nhân, người muốn ra tay với bọn chúng?
Linh Tháp Chân nhân cười nói:
- Đám vô lại đó không cam tâm yên phận, dựa vào thế lực bên ngoài quấy
nhiễu sự bình yên của nơi đây. Lúc này tình thế đã ổn định trở lại, lão
phu ta đương nhiên là phải đi “thăm hỏi ” từng người bọn chúng rồi.
Từng lời từng chữ của Linh Tháp Chân nhân, tuy ngữ khí hết sức bình tĩnh nhưng lại chan chứa sự phẫn nộ hăng máu.
Chẳng cần phải suy nghĩ nhiều cũng biết rằng, mục đích viếng thăm của Linh Tháp Chân nhân chẳng có gì tốt lành.
Rất có thể Bát Đại Tông môn trong Linh vực từ nay sẽ biến mất hoàn toàn mà trở thành Tam Đại Tông môn.
Nhưng Doanh Thừa Phong không hề phản cảm những chuyện này, nếu như đám
người đó đã có sự lụa chọn từ trước như vậy thì cũng chẳng thể trách cứ
ai được.
Khẽ thở dài một tiếng, Doanh Thừa Phong nói:
- Ta sẽ có lời đề nghị tới Ái Lệ Ti Điện hạ và Kha Vương Điện hạ, chắc là các ngài ấy sẽ không từ chối đâu.
Doanh Thừa Phong sớm nhận ra rằng, sau khi hắn đoán tạo thành công Hàn
Băng Trường Kiếm thì thái độ của tất cả mọi người đều thay đổi một cách
rõ rệt. Ái Lệ Ti Điện hạ thì không nói làm gì rồi, ngay đến cả Kha Vương Điện hạ cũng thường xuyên thể hiện thành ý muốn ngấm ngầm liên minh với hắn.
Nếu đã như vậy thì Doanh Thừa Phong đương nhiên sẽ không từ chối ý tốt
của họ. Nhưng việc đề nghị bọn họ cho mượn toán quân kỵ sĩ vào Linh vực
kỳ thực là một quá trình dò xét của cả hai bên.
Nếu như hợp tác vui vẻ thì giữa hai bên mới có thêm những dự ràng buộc
sâu sắc thêm. Còn nếu không thì quan hệ giữa họ cũng chỉ có thể duy trì ở mức độ đó mà thôi, không thể nào tiến thêm một bước nữa.
Linh Tháp Chân nhân và Võ lão nhìn nhau, ánh mắt của hai người họ đều tràn đầy sự vui mừng.
Thực tế thì với đám Tông môn mà khá lắm cũng chỉ mới đến Tử Kim cảnh
giới này, để cho hai người đó ra mặt đối phó quả đúng chẳng khác nào lấy giao mổ trâu ra để giết gà, cơ bản là không cần đến sự giúp đỡ từ bên
ngoài.
Nhưng nếu như hai vị Kỵ sĩ Điện hạ phái người cùng tới thì ý nghĩa lại hoàn toàn thay đổi.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng vỗ vai Bá Vương một cái rồi nói:
- Ngươi không cần tham gia vào chuyện này, nhanh chóng uống Thấu Cốt Ngọc Tủy để cho ta xem ngươi tiến bộ được đến như thế nào.
Bá Vương mừng rỡ gật đầu, cười ha ha, quay người đi luôn.
Linh Tháp Chân nhân nhẹ nhành thở dài một cái nói:
- Doanh Đại sư, sau khi Bá Vương uống Thấu Cốt Ngọc Tủy thì sức mạnh
chắc chắn sẽ được nâng cao hơn trước rất nhiều, ắt hẳn sẽ trở thành trợ
thủ đắc lực của ngài.
Doanh Đại sư mỉm cười không nói gì, nhưng trong lòng hắn đang vô cùng nhớ tới Kim Cương Vương.
Tuy nội lực và trải nghiệm của Kim Cương Vương cao hơn Bá Vương hẳn một
bậc nhưng gã chỉ là Thiên Địa Long Nhi, muốn bứt phá là một việc tương
đối khó khăn.
Tính đến nay cũng đã vài tháng kể từ ngày bọn họ rời khỏi Luyện Ngục, nhưng vẫn chẳng có tin tức gì của Kim Cương Vương.
Nhưng Doanh Thừa Phong tin rằng với phẩm chất của Kim Cương Vương, không bứt phá được thì cũng đành; còn nếu bứt phá thành công thì nhất định sẽ khiến cho người khác phải ngạc nhiên.
Nói thêm vài câu, Linh Tháp Chân nhân và Võ lão bèn cáo lui.
Còn Doanh Thừa Phong sau khi vào phòng trong thì ngay lập tức nhìn thấy bốn mỹ nữ.
Hứa phu nhân, Trương Oánh Oánh và Thẩm Ngọc Kỳ thì không nói làm gì, ba
người bọn họ không hề dời khởi Linh vực mà ở lại trong trang viên dưới
danh nghĩa là nô tỳ thân cận của hắn.
Nhưng người thiếu nữ đứng đằng sau bọn họ lại khiến cho Doanh Thừa Phong cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Hoa Hồng Đen, tỳ nữ xinh đẹp mà Ái Lệ Ti Điện hạ tặng cho hắn, đang mở
to mắt nhìn Doanh Thừa Phong, dường như có một chút oán hận thoáng trong đôi mắt biết nói đó.
Đương nhiên Doanh Thừa Phong không cho rằng tiểu tỳ nữ này có tình sâu
nghĩa nặng với mình, theo kiểu thiếu hắn thì không thể sống nổi.
Nàng ta có sự thù hận ghê gớm như vậy chắc hẳn vì Doanh Thừa Phong mang người ta về đây rồi lại bỏ mặc một chỗ.
- Thừa Phong, chuyến đi lần này có thu hoạch được gì không?
Thẩm Ngọc Kỳ không chờ đợi thêm được nữa, nhìn thấy Doanh Thừa Phong đã làm xong việc bèn ngay lập tức bước tới trước hỏi.
Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh tuy không thân mật như Thẩm Ngọc Kỳ nhưng cũng thể hiện sự vui mừng vô cùng.
Doanh Thừa Phong hi hi cười, phát huy tối đa khả năng kể chuyện của
mình. Ngoại trừ những chuyện bí mật không thể nói cho người khác biết,
hắn tường thuật lại một lượt trận chiến Linh thú cho mọi người cùng
biết.
Đám phụ nữ đó được nghe chuyện Hàn Băng Trường Kiếm gây nên Thiên Kiếp
cùng với những trận đấu thú vị của Bá Vương thì đều trở nên thất thần.
Đặc biệt là Hứa phu nhân, người gần như chứng kiến toàn bộ sự thay đổi
của Doanh Thừa Phong từ một tiểu tử đến Linh sư cũng chẳng phải trở
thành một vị Đại sư khiến cho tổ phụ của mình, Linh Tháp Chân nhân, cũng phải ngưỡng mộ.
Những sự thay đổi trong suooits quá trình đó đương nhiên khiến cho Hứa phu nhân cảm khái vô cùng.
Trong lúc nói chuyện với bọn họ, Doanh Thừa Phong phát hiện ra một chuyện.
Đó chính là dường như Hoa Hồng Đen đã giành được cảm tình của đám người
Hứa phu nhân. Nhìn bốn người bọn họ đang nói chuyện vui vẻ với nhau,
trong lòng Doanh Thừa Phong không khỏi có chút ngạc nhiên.
Nghỉ ngơi một đêm trong trang viên, ngày hôm sau Khấu Minh hộ tống Doanh Thừa Phong tới hành cung của Ái Lệ Ti Điện hạ.
Trong đám đông Kỵ Sĩ Vương của Quang Minh Thần Giáo, Ái Lệ Ti Điện hạ
đương nhiên là người mà Doanh Thừa Phong tin tưởng nhất. Vậy nên sau khi chào hỏi xong thì hắn bèn đi thẳng vào vấn đề luôn, muốn mượn quân kỵ
sĩ của Ái Lệ Ti Điện hạ để bình loạn trong Linh vực.
Trong Bát Đại Tông môn của Linh vực, quả đúng là có một số người tâm địa xấu xa cố ý xúi giục gây loạn, muốn đe dọa tới địa vị của Linh Tháp
Chân nhân ở Linh vực.
Đối với bọn chúng mà nói thì đó chính là cách để đạt được nhiều hơn nữa
những nguyên liệu cần có để tu luyện, đưa Tông môn của mình phát triển
hơn nữa.
Nhưng đối với Doanh Thừa Phong mà nói thì hành động của bọn chúng chính là muốn nổi loạn, là khiêu chiến làm phản.
Chỉ còn cách nhổ những cái đinh này đi, thì Doanh Thừa Phong mới có thể yên tâm để cho người thân của mình sống trong Linh vực.
Ái Lệ Ti Điện hạ đồng ý ngay không hề do dự, như thể nàng ấy không hề
biết rằng nếu như giúp đỡ Doanh Thừa Phong thì đồng thời là sẽ phải đối
đầu với một vài Kỵ Sĩ Vương nào đó.
Doanh Thừa Phong vô cùng cảm động trước tấm lòng của Ái Lệ Ti Điện hạ,
sau đó hắn cáo lui, rồi đi tới Cung điện của Kha Vương Điện hạ.
Lần này quả nhiên Kha Vương Điện hạ đích thân ra nghênh đón, những Kỵ Sĩ Vương thông thường sao có thể nhận được sự đãi ngộ như thế này.
Tuy Doanh Thừa Phong và Kha Vương Điện hạ đã từng gặp mặt nhưng quan hệ giữa hai người bọn họ chưa từng thân thiết đến như vậy.
Hai người bọn họ ngồi bên trong điện, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới
đất một hồi lâu. Doanh Thừa Phong lúc này mới nói vào vấn đề chính một
cách hết sức tự nhiên:
- Kha Vương Điện hạ, lần này ta tới đây là có việc muốn nhờ ngài giúp đỡ.
- Giúp đỡ?
Kha Vương hơi ngây người, ngay tức thì cười nói:
- Doanh Đại sư nói vui rồi, không biết Đại sư gặp phải chuyện khó khăn
gì, nếu như Bổn tọa có thể trợ giúp thì quyết không từ chối.
Doanh Thừa Phong ngẩng đầu, nghiêm nghị nói:
- Điện hạ, tại hạ sinh ra và lớn lên trong Linh vực, đồng thời được kế
thừa vinh quang của Kỵ Sĩ Vương, có được sự chấp nhận của Linh vực Sơn
Hà Đồ để trở thành Lãnh chủ đương thời.
Kha Vương Điện hạ gật đầu nói:
- Chuyện này bổn tọa biết rõ.
Khóe mắt của gã tràn đầy tia nhìn ngưỡng mộ, Kha Vương nói:
- Đó chính là duyên phận của Doanh Đại sư và cũng là sự dẫn dắt của Quang Minh chi Thần.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thầm nghĩ, ta có được quyền thừa kế của Sơn
Hà Đồ chẳng qua là sự lựa chọn bất đắc dĩ của Linh Tháp Chân nhân, chẳng có một chút liên quan gì đến Quang Minh chi Thần hết.
Nhưng ngoài miệng thì hắn lại cung kính ca ngợi Quang Minh chi Thần, sau đó nói tiếp:
- Điện hạ, trong địa phận lãnh thổ của ta có xảy ra một số những chuyện không hay.
Doanh Thừa Phong ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Có một số kẻ ngang ngược dám tới lãnh thổ của ta làm điều sằng bậy, muốn khiêu chiến với sự thống trị của ta.
Trên thực tế thì tới điểm này người có tiếng nói nhất trong Linh vực là Linh Tháp Chân nhân.
Nhưng trên danh nghĩa mà nói thì Quang Minh Thần Giáo lại chỉ biết đến Doanh Thừa Phong.
Sắc mặt của Kha Vương Điện hạ hơi trầm xuống, gã nói:
- Doanh Đại sư, những kẻ ác độc như vậy không thể nào dung thứ, nhất định phải tóm gọn bọn chúng ngăn chặn hậu họa.
Đường đường là một Kỵ Sĩ Vương Điện hạ, đã tham gia biết bao nhiêu những trận chiến chém giết, lúc này đây những câu nói của gã khiến cho Doanh
Thừa Phong hoàn toàn bị thu phục, sự quyết đoán dứt khoát như vậy thật
không phải là thứ phàm nhân có thể có được.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, nhưng lại giả bộ thở dài một tiếng, hắn đáp lại:
- Tại hạ cũng tính như vậy nhưng tiếc một điều là những kẻ đó hung hãn, thực lực của tại hạ không đủ để đối phó.
Kha Vương Điện hạ nhìn Doanh Thừa Phong một lúc rồi cười nói:
- Doanh Đại sư, nếu như ngài không chê thì bổn tọa nguyện phái đi một toán quân Kỵ sĩ, trợ giúp ngài tiêu diệt quân phản loạn.
Doanh Thừa Phong nhanh chóng nghiêm nét mặt nói:
- Đa ta ý tốt của Điện hạ, nhưng tại hạ cần phải nhắc nhở ngài một câu,
trong số đám quân phản loạn đó chưa biết chừng còn có cả tông tích của
người ngoài.
Kha Vương Điện hạ không thay đổi nét mặt vui vẻ mà nói:
- Xin Doanh Đại sư yên tâm, bổn tọa biết rõ đều này.
Ngừng một lát, gã đột nhiên đề nghị:
- Không biết Doanh Đại sư còn nhớ Lâm Vô Địch Điên hạ?
Doanh Thừa Phong ngây người một lát, hắn đáp:
- Đại danh của Lâm Vô Địch Điện hạ, tại hạ đương nhiên đã được nghe tới.
Thượng Kiệt, kẻ đã từng giao chiến sống còn với Doanh Thừa Phong, chính
là Kỵ Sĩ của Lâm Vô Địch Điện hạ. Nhưng để bù đắp những rạn nứt của hai
bên, Lâm Vô Địch Điện hạ có nhờ Kha Vương Điện hạ mang tới một món quá
vô cùng giá trị, hai bên cũng coi như có một chút giao tình với nhau
rồi.
Kha Vương Điện hạ từ tốn nói:
- Trong tất cả Kỵ Sĩ Vương của Thánh giáo, Lâm Vô Địch Điện hạ hoàn toàn có thể đứng trong top 3. Nếu như Ái Lệ Ti Điện hạ và Lâm Vô Địch Điện
hạ đều đồng thời cùng giúp đỡ viện binh cho ngài thì bổn tọa dám chắc
rằng sẽ không có bất cứ ai dám nhòm ngó đến lãnh địa của ngài nữa.
Doanh Thừa Phong khẽ thở dài một tiếng trong lòng, đám Kỵ Sĩ Vương này
quả nhiên không có ai là đơn giản. Chỉ dựa vào một câu nói của hắn mà có thể nhìn nhận ra được bản chất của sự việc.
Doanh Thừa Phong cúi người hành lễ trước Kha Vương Điện hạ, hắn nói:
- Đa tạ Điện hạ chỉ giáo, nhưng...
Doanh Thừa Phong hơi chau mày, nói tiếp:
- Tại hạ không qua lại thân thiết với Lâm Vô Địch Điện hạ.
Kha Vương Điện hạ ngay lập tức vỗ ngực đảm bảo, nguyện làm thuyết khách cho hắn.
Chính vào lúc hai bên đang nói chuyện vui vẻ thì Kha Vương Điện hạ hơi
ngây người một lúc, gã xua xua tay một cái, một luồng ánh sáng tức thì
rơi vào trong tay. Một lát sau, Kha Vương Điện hạ mỉm cười nói:
- Doanh Đại sư, Luyện Ngục truyền tới thông tin, trong doanh trận xuất
hiện một Thánh thú, dường như cũng có chút bản lĩnh vẫn còn đang vùng
vẫy ở nơi đó.
Kha Vương nâng ly, rồi nói tiếp:
- Chuyện này không liên quan gì đến ta và ngài, chúng ta nói chuyện tiếp....
Nhưng câu nói này chưa dứt thì Kha Vương Điện hạ nhìn thấy Doanh Thừa
Phong đột nhiên đứng dậy, cáo lỗi rút lui rồi nhanh như một cơn gió chạy ra khỏi phòng.