Một trận âm thanh ầm ĩ, sáu vị Kỵ Sĩ Vương hiện ra, hào quang tỏa sáng,
Thánh Binh trong tay bọn họ rọi sáng chói lọi, tạo nên một vầng sáng rực lao thẳng lên phía trước.
Trước mặt các vị Cường giả là một nam tử cao lớn.
Nam tử này có gương mặt vàng nhạt, trên người chỉ quấn độc có một cái
khố bằng da thú để lộ ra thân hình da đồng rắn rỏi, từng thớ thịt chắc
nịch khiến cho đối phương cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn đáng kinh ngạc
của gã.
Mặc dù đang phải hứng chịu sự bao vây công kích của sáu bị Cường giả thì mặt gã cũng không hề biến sắc, thái độ của gã như thể hiện rằng bản
thân mình không hề coi trọng sự tồn tại của đối thủ.
Tận mắt nhìn thấy vô số những quầng sáng đang lao về phía mình, gã nhẹ
nhàng xua tay một cái, tựa như xua đuổi lũ ruồi nhặng đang vo ve bên tai của mình. Một luồng sức mạnh to lớn đột nhiên bộc phát điên cuồng, đẩy
tan đi vầng ánh sáng hào quang đang lao tới.
Sáu vị Cường giả gương mặt biến sắc, rì rầm hét lên, nhưng không có một
người nào dám xông lên. Bọn họ khẽ than thầm trong lòng rằng quá đen
đủi, sao lại vướng vào sự việc như thế này.
Bọn họ phụng là những Kỵ Sĩ Trưởng phụng mệnh canh giữ ở Luyện Ngục
Truyền Tống Trận, thông thường mà nói, phàm là những Tước vị Cường giả
thì đều là những nhân vật vừa mới được thăng tiến trong Luyện Ngục.
Tuy nói rằng bọn chúng đã giác ngộ được sức mạnh của không gian, cũng
coi như là Tước vị Cường giả. Nhưng vì do vừa mới được thăng cấp nên sức mạnh của bọn chúng vẫn chưa thể đạt đến được cấp độ đỉnh cao. Trong
những trường hợp thông thường thì Tước vị Cường giả mới luyện tập thành
công sẽ không thể nào đấu lại được sáu vị Cường giả này. Nhưng sự xuất
hiện của vị Đại hãn này đã làm thay đổi toàn bộ quan niệm của bọn họ.
Khi người này mới xuất hiện trong Truyền Tống Trận thì một vị Kỹ Sĩ Trưởng đã bước lên phía trước.
Sau khi biết được đối phương không phải là Thánh Giáo Kỵ Sĩ mà chỉ là
một Thánh Thú hóa thành hình người, vị Kỵ Sĩ Trưởng đó ngay lập tức muốn khống chế đối phương. Nhưng không ngờ đối thủ đã nhẹ nhàng trả một đòn, tức thì đả thương gã.
Vị Kỹ Sĩ Trưởng đó kinh ngạc vô cùng, ngay tức thì cầu viện.
Vậy là sáu vị Kỵ Sĩ Trưởng liên thủ, bức phát quang lực đến mức cực hạn. Nhưng điều khiến cho bọn họ ngạc nhiên chính là: Cho dù có ra đòn tấn
công mạnh mẽ đến cỡ nào, bọn họ cũng đều không thể khống chế được đối
phương.
Đột nhiên, một tiếng thét từ xa vang vọng tới, một luồng ánh sáng xoẹt ngang trên không trung lao tới.
Sáu vị Kỵ Sĩ Trưởng đều thở dài một cái, rút cuộc thì bọn họ cũng có thể yên tâm hơn một chút.
Đại hán ngẩng đầu nhìn, lạnh lùng cười nói:
- Sao thế, viện binh của các ngươi đã tới rồi à?
Sáu vị Kỵ Sĩ Trưởng nhẹ nhàng hô lên một tiếng, rồi lần lượt từng người bước ra khỏi vòng.
Một tia sáng chớp lóe lên, người vừa mới bay tới đó cuối cùng cũng đã
đáp xuống mặt đất. Đó là một nam tử trung niên, sắc mặt thâm hiểm, ánh
mắt của y lạnh lùng, tựa như tảng băng lạnh giá có thể làm đông cứng
trái tim con người.
- Xin chào An Mặc Đức Tuần thị Đại nhân.
Sáu vị Kỵ Sĩ Trưởng đồng thời cúi người hành lễ chào hỏi.
- An Mặc Đức gật đầu một cách lạnh lùng, y hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Một trong số những vị Kỵ Sĩ Vương bước lên phía trước, cung kính đáp lại:
- Đại nhân, tên này là Thánh thú mới thăng cấp, chuẩn bị thoát ly khỏi Luyện Ngục.
Gã ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Đám người chúng tôi đang mời gã tham gia vào Thánh Giáo, nhưng gã nhất quyết không đồng ý, lại còn động thủ đả thương người của chúng ta.
An Mặc Đức hơi ngây người, ngạc nhiên hỏi:
- Thánh Thú vừa mới được thăng cấp?
- Vâng.
Một người trong số đó vội vàng trả lời:
- Gã xuất hiện ở trong Luyện Ngục Truyền Tống Trận, chắc chắn là Thánh Thú mới được thăng cấp.
An Mặc Đức quay đầu, cuối cùng thì y cũng chịu chăm chú nhìn vị Đại hán đó.
Gương mặt gã từ từ xuất hiện một nụ cười, An Mặc Đức nói:
- Ngươi, tên là gì.
Vị Đại hán đó nheo mày, rành rọt đáp lại:
- Ta tên gì thì có liên quan gì đến nhà ngươi.
An Mặc Đức hơi chau mày, cười lạnh lùng một tiếng, y nói:
- Cái giống không biết nghe lời kia, nhà ngươi tới từ Luyện Ngục đúng không.
- Chính xác.
- Vậy thì đúng rồi, phàm là những Thánh Thú thoát thân từ Luyện Ngục, đều bắt buộc phải quy phục dưới Thánh Giáo.
An Mặc Đức từ từ nói tiếp:
- Ngươi từ Luyện Ngục tới, đã không chịu quy phục, ngược lại còn động thủ đả thương người khác, quả thật không biết sợ là gì.
Đại hán mở rộng miệng, không thèm phân biện phải trái, y nói:
- Ngươi định thế nào.
An Mặc Đức lạnh lùng nói:
- Căn cứ theo quy định của Thánh Giáo thì phải tiêu diệt nhà ngươi, sau
đó lấy những bộ phận quan trọng tinh hoa nhất đem đi đoán tạo Thánh Khí, hút lấy hồn phách để cho Thánh Giáo sử dụng.
Đại hán chớp mắt, cười một cách báng nhạo mà nói:
- Ồ, thật tuyệt.
An Mặc Đức sắc mặt đanh lại nói:
- Nhưng niệm tình nhà ngươi mới phạm tội lần đầu nên chỉ cần ngươi chịu
đi theo Bổn tọa thì ta sẽ đứng ra xin cho nhà ngươi thoát tội chết.
Đại hán hơi ngây người một lát, tựa như bản thân mình đang nghe một câu
chuyện cười tuyệt phẩm nhất thế gian. Một lúc sau, hai tay gã ôm lấy
bụng, khoái trá cười thật lớn.
Tiếng cười của Đại hán ầm ầm tryền ra xa, thật không ngờ lại có thứ âm thành vang dội như vậy.
An Mặc Đức tức thì sa sầm nét mặt xuống, y nói:
- Ngươi thấy sao.
Đại hán lập tức không cười nữa, ngạo mạn nói:
- Muốn ta nhận ngươi làm chủ nhân cũng được thôi, chỉ có điều trước tiên ngươi phải đánh thắng được ta, tới lúc đó ta sẽ suy nghĩ xem thế nào.
Một vị Kỵ Sĩ Trưởng vội vàng tiến lên phía trước nói:
- To gan, An Mặc Đức Đại nhân đường đường là Công tước Cường giả, ngài
ấy đâu phải là người mà một Thánh Thú nhỏ bé mới được thăng cấp nhà
ngươi có thể mạo phạm.
Đại hán phỉ nhổ một tiếng khinh miệt, gã đáp lại:
- Công tước cái gì chứ, cũng đều là rác rưởi mà thôi, xem ta đây.
Nói đoạn, gã sải bước lớn, cứ như vậy mà từng bước tiến tới.
Thật không ngờ một bước của Đại hán lại lớn đến như vậy, chỉ một bước
của gã mà đã cách xa chỗ cũ đến hơn mười trượng, nắm đấm của gã nhằm
thẳng ngực của An Mặc Đức mà xông tới.
Điều khiến cho người khác phải kinh ngạc hơn nữa chính là hành động của
Đại hán vô cùng nhẹ nhàng tự tại, tựa như toàn thân của gã đã quện hòa
vào trong không gian. Một cái sải bước mười trượng của gã không hề khiến cho người xem có cảm giác miễn cưỡng, rất tự nhiên tựa như chỉ đơn giản bước một bước chân là đã có thể tạo nên một khoảng cách xa đến như vậy.
Cảm nhận được thấy đòn đánh đang tới gần, An Mặc Đức cuối cùng cũng biến sắc mặt.
Kỳ thực thì sau khi nhìn thấy vị Đại hán này, tuy rằng cảm nhận được một luồng sinh khí kỳ lạ trên người gã đồng thời muốn thu nhận người này
làm thuộc hạ của mình.
Nhưng gã chỉ là Tước vị mà thôi, sao có thể ngang hàng được với y, Đại Công Tước Cường giả cao quý.
Nên đối với An Mặc Đức mà nói thì Đại hán này chỉ được xem như một Thánh Thú có tiềm năng vô hạn mà thôi, chứ không phải là đối thủ của y.
Nhưng An Mặc Đức ngay lập tức nhận ra bản thân mình đã mắc phải một sai lầm lớn.
Nắm đấm trước mắt trong một thoáng lao vun vút hiện ra thật to lớn trước mặt An Mặc Đức. Tốc độ và sức mạnh của tên Đại hán này cùng với khí thế hung bạo của gã, tất cả đều khiến cho An Mặc Đức cảm thấy sợ hãi rởn da gà.
Một tiếng thét lớn, An Mặc Đức cũng đồng thời tung ra nắm đấm.
Dù gù thì y cũng là một Đại Công Tước Cường giả, cho dù đối phương có
lớn mạnh như thế nào thì An Mặc Đức cũng phải đối đầu với gã. Phải cho
đối phương thấy sự khác nhau giữa Tước vị Cường giả và Đại Công tước
Cường giả.
- Ầm...
Một âm thanh lớn vang dội, Đại hán vẫn đứng vững tựa như Thái Sơn, không hề rung chuyển.
Ngược lại An Mặc Đức toàn thân lại run lên, sau khi cố gắng chịu đựng
một lát, y đột nhiên gào lên một tiếng rồi không còn chú ý đến sĩ diện
gì nữa mà cúi đầu dự tính rút lui. Ánh sáng trên người An Mặc Đức sáng
chói, y vội vàng biến mất một cách vô cùng mất mặt.
Sáu vị Kỵ Sĩ Trưởng đứng quan sát bên cạnh đều trợn tròn mắt ngạc nhiên, không thể nào tin vào mắt mình được nữa.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy... Không, cho dù là tận mắt mình
nhìn thấy thì bọn họ cũng không thể tin vào tất cả những gì đang diễn
ra.
Một Thánh Thú mới được thăng cấp lại có thể dùng sức mạnh của chính bản
thân mình đánh bại được một vị Đại Công Tước Tuần sát Đại nhân...
Nhìn thấy An Mặc Đức bị đánh bại rồi rút lui một cách thảm hại, trong lòng sáu người bọn họ đều cảm thấy sợ hãi từng hồi.
Cuối cùng thị sáu vị Kỵ Sĩ Trưởng cũng nhận ra, lúc trước khi giao đấu
với bọn họ, tên này vẫn còn chưa tung hết khả năng của mình ra mà chỉ là đang trêu đùa bọn họ mà thôi.
- Ngươi, đồ đáng chết.
An Mặc Đức giận dữ nhìn Đại hán, một tia nhìn độc ác thoáng qua.
An Mặc Đức thực sự căm hận đến tận xương tủy cái tên đã khiến cho y phải mất mặt.
An Mặc Đức rống lên một tiếng thật lớn rồi hai tay y nắm lại, từ trên
không trung xuất hiện một thanh song thủ đại kiếm. Trên thanh đại kiếm
đó có một luồng sức mạnh ánh sáng hừng hực, tựa như bộc phát ra một
luồng ánh sáng hủy diệt mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Thánh Binh, đây chính là Binh khí nổi tiếng của vị Đại Công tước Cường giả này.
Sáu vị Kỵ Sĩ Trưởng đều đang hướng nhìn đầy ngưỡng mộ. Món đồ Tứ chuyển
Mật văn Thánh khí đó chĩnh là đại sát khí của An Mặc Đức, cũng đồng thời chính là món đồ Thần binh lợi khí mà sáu người bọn họ đều cố gắng phấn
đấu để có được.
- Vù...
Thanh Đại kiếm xoẹt một đường ánh sáng đỏ rực trong hư không, dùng một tốc độ nhanh chóng kinh hoàng lao tới phía Đại hán.
Sát khí mãnh liệt đó bao trùm lấy cả một vùng trời đất, chính trong thời khắc đó An Mặc Đức to lớn tựa như một vị Thần Linh.
Đại hán lạnh lùng nhìn y một cái, giơ tay lên.
Hai tay của gã trống trơn, không có bất cứ một trang bị nào.
An Mặc Đức và sáu vị Kỵ Sĩ Trưởng đều cảm thấy kinh ngạc, lẽ nào tên này định dùng tay không để đấu lại Tứ chuyển Thánh khí hay sao.
- Ngông cuồng.
An Mặc Đức hét lớn, bộc phát chân khí của toàn thân mình.
Đối với cái tên ngạo mạn không biết trời cao đất rộng này là gì, An Mặc Đức nhất định phải phanh thây gã ra làm đôi.
- Ầm...
Âm thanh to lớn tựa như tiếng binh khí giao chiến vang dội một vùng.
Tất cả mọi người đều im lặng chăm chú quan sát, những gì đang xảy ra trước mắt sẽ khiến cho bọn họ phải ghi nhớ cả đời.
Thanh kiếm sức mạnh hung bạo đó của An Mặc Đức hung hãn chém lên cánh
tay của Đại hán. Nhưng cánh tay đó của gã không hề ngay tức thì đứt dời
ra, ngược lại chính là thanh đại kiếm của An Mặc Đức bật tung lên cao.
Tất cả mọi người đều cảm thấy trước mắt mình đích thực là một quái thú,
chẳng biết từ lúc nào trên cánh tay của Đại hán đã được phủ một lớp đất
dày.
Lớp đất đó dường như được đúc bởi loại đất đá bình thường mà thôi, nhưng đừng nói đến tầng đất đá đó, ngay cả là vòng thép được đúc bằng vàng
thép đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào chống đỡ được sức mạnh tấn công tổng lực của Đại Công tước.
Đại hán nhìn cánh tay của mình, rồi quay ra nhìn thanh đại kiếm đang bị
văng tung lên trời và An Mặc Đức đang đứng kia, gã nhếch mép cười nói:
- Tốt lắm, có chút bản lĩnh, ít nhất thì cũng còn khá hơn sáu tên kia. Nào tới đây chúng ta thử thêm một lần nữa.
Dứt lời, Đại hán sải bước lớn, hai nắm đấm tựa như hai bánh xe lửa hừng
hực lao tới, từng quyền từng quyền một nhằm thằng tới An Mặc Đức.
An Mặc Đức hét lớn, luồng sáng trên người y lại lóe sáng lên. Nhưng lần
này An Mặc Đức đã chuẩn bị thật kỹ lưỡng, lôi ra tất cả những trang bị
mà mình có.
Đường đường là một Đại Công tước Cường giả để đối phó với một Thánh Thú
vừa mới được thăng cấp, thật không ngờ An Mặc Đức lại dốc hết sức mình
ra đến như vậy.
Kèm theo những âm thanh leng keng, hai người bọn họ lao vào chiến đấu, chỉ một lát sau đã có kết quả...