Tạo Thần

Chương 530: Chương 530: Đan Thành




- Nhiệt độ lò luyện đan lại tăng thêm một bậc, mau. Đột nhiên, Doanh Thừa Phong khẽ quát một tiếng, cả tinh thần cũng có chút khẩn trương.

Hai người đàn ông kéo ống bễ khẽ rùng mình, lập túc gia tăng lực đạo. Khói lửa dưới lò bỗng nhiên phun ra. Từng đám lửa ngùn ngụt xông lên trời, nhiệt độ trong lò luyện đan càng tăng cao đột ngột.

Doanh Thừa Phong hai mắt mơ hồ tỏa sáng. Hắn giơ tay vẫy một cái, phần dược liệu trong khay lại biến thành bột mịn, đồng thời rắc vào trong lò luyện đan.

Không có ai phát hiện trong quá trình này, những dược liệu này trong quá trình rơi lại đều đều như vậy. Tựa hồ mỗi một hạt phấn nhỏ đều rơi theo tuyến đường đã định sẵn, hoàn toàn dựa theo kịch bản đã bố trí sẳn rơi lên vị trí mà chúng nên rớt xuống.

Nếu Đại sư Đan đạo chân chính có ở đây, hoặc là Đan Lô Khí Linh hiện thân, tất nhiên có thể biết chút này đáng quý cỡ nào. Nhưng với trình độ của Bành Hành Nghị, cũng không nhìn ra, cũng không hiểu ảo diệu trong đó.

Nhưng những tinh bột này một khi vào trong đống dịch thuốc đậm đặc đó, nhất thời biến mất không thấy. Nhanh chóng hòa tan dưới nhiệt năng của sao rang. Đồng thời triệt để và cân xứng biến thành một phần của chỉnh thể.

Hai mắt của Doanh Thừa Phong sáng lên, động tác cũng càng ngày càng nhanh.

Đám người Bành Hành Nghị ở một góc lặng yên chăm chú nhìn. Bọn họ trao đổi nhau ánh mắt kinh ngạc, trong đôi mắt đều có một loại cảm giác khó có thể tin nổi.

Bởi vì bọn họ đột ngột phát hiện cùng với tiến hành luyện đan, động tác của Doanh Thừa Phong tựa hồ đang trở nên thành thạo hơn với một tốc độ không thể hình dung.

Nếu nói lúc bắt đầu, hắn biểu hiện giống như một tân binh gà mờ trên chiến trường. Vậy lúc này, biểu hiện của hắn đã chẳng kém gì với một gà pro chiến trường thân trải qua trăm trận chiến.

Động tác thuần thục đó làm đám người Bành Hành Nghị không tự chủ được sinh ra một loại ảo giác giống như là Doanh Thừa Phong đã từng chế luyện ra trăm ngàn lần đan dược. Đặc biệt là trên người hắn mơ hồ xông ra một loại cảm giác tự tin mạnh mẽ.

Lúc đầu đám người Bành Hành Nghị cũng không có cách nhìn tốt về luyện đan của Doanh Thừa Phong. Cho rằng hắn căn bản không có khả năng chế luyện được.

Nhưng lúc này, tư tưởng của bọn họ lại trong bất tri bất giác có chuyển biến khó hiểu.

Có lẽ tiểu tử Doanh Thừa Phong này thật sự có thể tạo ra kỳ tích cũng chưa biết được.

- Cút…

Trong miệng của Doanh Thừa Phong lẩm bẩm một tiếng. Lực lượng tinh thần của hắn đưa vào trong đó, dịch thuốc trong lò luyện đan bất đầu điên cuồng chuyển động.

Đây là một quá trình cuối cùng của luyện đan. Sau khi dịch thuốc kết tròn, lò đan dược này cũng luyện chế xong.

Hai vị đại hán kéo ống bễ đó tuy đã mấy lần thay phiên, nhưng lúc này vẫn mệt mỏi thở hồng hộc, cả người toát đầy mồ hôi, tựa hồ cả con mắt cũng vì híp lại mà không thể mở ra.

Do đó có thể thấy, tiêu hao của lò đan dược này là to lớn cỡ nào.

Doanh Thừa Phong hai tay nhẹ nhàng xoay tròn. Tuy trong tay hắn không có thứ gì, nhưng mọi người lại nảy sinh có một loại cảm giác thần kỳ.

Dường như đôi tay của hắn cách khoảng không khống chế lồ luyện đạn. Dấu vết mà đôi tay đó vẽ ra giống như là ẩn chứ một loại thiên đạo chí lý nào đó, làm ba người Phong Huống nhìn hoa mắt lắc đầu.

Ba người bọn họ đều là cường giả Bạch Ngân Cảnh, một thân tu vi hiếm hoi trong tông môn. Hơn nữa từng trải dày dặn của bọn họ, không phải người bình thường có thể sánh được.

Nhưng cũng chính vì như vậy, cho nên bọn họ mới có thể cảm nhận được một loại sức mạnh không giống bình thường trong thủ thế của Doanh Thừa Phong.

Trên thực tế, cái thủ thế này của Doanh Thừa Phong hoàn toàn là mô phỏng theo trí nhớ của Đan Lô Khí Linh truyền thừa mà có.

Lai lịch của Đan Lô Khí Linh đó thần bí khó đoán, có tri thức hệ dường như không chỗ nào mà không có. Vụ thể hóa thân thành hình người đó, ở giai đoạn thu cung chế luyện đan dược, cũng từng sử dụng qua bộ thủ thế này.

Mà bộ thủ thế này quả thật có sức mạnh gần như thần kỳ. Có thể câu thông lực thiên địa tốt hơn, dưới bồi dưỡng của linh lực thiên địa làm hiệu quả trong lò luyện đan phát huy tới cực điểm.

Tuy Doanh Thừa Phong không hề biết hiệu quả này. Nhưng hắn không những tận mắt nhìn thấy qua, mà còn sâu sắc khắc ghi trong trí nhớ truyền thừa.

Cho nên tới cuối cùng hắn vẫn sử dụng trong vô thức.

Tiếp theo thủ thế của hắn dần dần chuyển động, thậm chí lò luyện đan dần run lên, và phát ra tiếng vù vù khe khẽ.

Đây là lượng lớn linh lực thiên địa xông vào lò luyện đan, thúc đẩy môi trường trong lò luyện đan phát sinh biến dị khó mà tưởng tượng.

Nếu là lò luyện đan siêu phẩm, bên trong tự có khoảng trống. Ngay cả linh lực thiên địa xông vào nhiều hơn nữa cũng là chuyện bình thường. Nhưng cái lò luyện đan này không giống, thể tích của nó tuy không nhỏ, nhưng thua xa hai chữ siêu phẩm. Lúc linh lực thiên địa tụ tập tới một mật độ nhất định, thì trở nên rất khó chấp nhận.

Bốn vị đại hán đó ngơ ngác nhìn nhau, chỉ cảm thấy trên người mơ hồ phát lạnh.

Nhưng lúc này trong căn phòng có bốn vị thái thượng trưởng lão. Còn có một con cự lang Hoàng Kim Cảnh càng đáng sợ hơn đang ở đây, bọn họ hoàn toàn không có bất cứ lựa chọn gì.

Cho nên trong lòng bọn họ tuy khẩn trương muốn chết, nhưng động tác trên tay lại không hề chậm.

Nếu vì động tác chậm rãi của bọn họ làm Doanh Thừa Phong công bại thùy thành (sắp thành công thì lại thất bại). Cuộc sống sau này của bọn họ ở trong tông môn nhất định là sống không bằng chết.

- Cảnh cáo, cảnh cáo…

Thời khắc quan trọng, trong đầu của Doanh Thừa Phong vang lên giọng nói của Trí Linh:

- Lò luyện đan không chịu nổi sức mạnh, nổ ngay lập tức, đề nghị giảm bớt năng lượng đưa vào.

Doanh Thừa Phong bừng tỉnh ngộ, linh quang trong đôi mắt hắn nhất thời ảm đạm xuống. Đồng thời, động tác trên tay hắn cũng chợt dừng lại.

Linh lực thiên địa bốn phía cuồn cuộn đến, giống như mất đi phương hướng chỉ đạo, sau khi ngưng tụ lại ở đó thì lần lượt tản đi.

Và trong lòng của Doanh Thừa Phong nhất thời thầm than tiếc. Nếu hắn có tể thi triển bộ thủ thế này hoàn tất, làm linh lực thiên địa càng nhiều, càng mạnh xông vào trong đó. Vậy số lượng và chất phẩm đan dược trong lò sẽ càng nâng thêm một bậc.

Nhưng đáng tiếc là, cái lò luyện đan này không chịu nổi đại dụng.

Nếu để Bành Hành Nghị biết cách nghĩ lúc này của hắn, sợ là sẽ chửi ầm lên.

Cái lò luyện đan này đã là cái lò tốt nhất mà Khí Đạo Tông có thể tìm được. Ngày xưa vì để có được vật này, Khí Đạo Tông bỏ ra cái giá cực lớn khó mà tưởng tượng.

Chậm rãi thở ra một hơi, Doanh Thừa Phong giơ tay vẫy, nắp lò luyện đan đó nhất thời tự động mở ra. Từng viên đan dược mang màu vàng kim bay ra từ trong đó.

Doanh Thừa Phong giống như sớm có chuẩn bị, hắn giơ tay ra nắm, hộp ngọc trên đất bay vào tay. Đan dược bay ra toàn bộ theo thứ tự bay vào trong đó.

- Bốn mươi chín viên, không ngờ là bốn mươi chín viên.

Bành Hành Nghị ở một bên lặng lẽ đếm, lúc này càng là sắc mặt khẽ biến, kinh hô lên.

Sử dụng dược liệu giống nhau, lão chỉ chế luyện ra ba mươi sáu viên Định Thần đan. Tuy mỗi một viên Định Thần đan hàng thượng phẩm, có thể nói là ngàn vàng không dễ mua.

Nhưng Doanh Thừa Phong vừa xuất thủ chính là bốn mươi chín viên. Nếu chỉ dựa vào số lượng mà nói, quả thật là rất chiếm thượng phong.

Dường như nhìn ra thất thố của Bành Hành Nghị, Phong Huống ha ha cười, nói:

- Bành sư đệ, Thừa Phong tuy chế luyện thành công rồi, nhưng không biết cấp phẩm thế nào, kính xin sư đệ giám biệt một chút.

Tinh thần của Bành Hành Nghị rung lên, lão tự an ủi cách nghĩ của mình

Đúng vậy, cách chế luyện của tiểu tử này quả có chỗ độc đáo, có thể giảm bớt một ít trên phân đoạn nào đó, làm cho số lượng tăng thêm mấy viên. Nhưng về phẩm chất làm thế nào cũng không thể đạt tới thượng phẩm.

Trên mặt miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, Bành Hành Nghị nói:

- Doanh trưởng lão, có thể đưa đan dược cho ta xem thử không.

Doanh Thừa Phong không kìm được cười nói:

- Đương nhiên có thể.

Hắn tiện tay ném, ném hộp ngọc cho Bành Hành Nghị. Động tác của hắn vô cùng tự nhiên và thoải mái, giống như ném một món đồ nhỏ bé không đáng giá.

Sắc mặt của Hành Hành Nghị hơi biến, vội vàng giơ hai tay ra, cẩn thận đón lấy hộp ngọc trong tay.

Là một bậc thầy luyện đan Bạch Ngân Cảnh cường đại, lão đối với đan đạo cực kỳ tôn sùng. Đối với những linh đan cấp cao này càng mang lòng kính nể.

Nếu gặp loại đan dược cấp phẩm như Định Thần đan, nhất định là cẩn thận bảo quản, sợ xảy ra chút bất trắc làm đan dược bị mông trần.

Nhưng thái độ của Doanh Thừa Phong lại làm cho lão vô cùng hoảng hốt, cũng có chút tức giận.

Người đối đãi ngã ngớn với đan dược, sao có thể đi được con đường quá xa trên Đan đạo.

Tâm niệm vừa chuyển, lão nhất thời đánh giá thấp Doanh Thừa Phong. Đồng thời, cũng có chút hoài nghi với đan dược trong hộp ngọc trong tay. Vật này không phải đầu sóng ngọn gió, trông ngon nhưng không dùng được.

Nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, Bành Hành Nghị hít sâu một hơi.

Một mùi nhàn nhạt từ trong đan dược bay ra, xông vào trong mũi của lão.

Hai mắt của lão bỗng nhiên sáng lên, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái. Dường như trong nhất thời ăn nhân sâm quả ngàn năm gì, làm tinh thần lão vô cùng phấn chấn.

Hơn nữa, với kinh nghiệm nhiều năm của lão cho thấy, cảm giác hưng phấn này cũng không có hậu hoạn gì. Tuyệt không phải dùng dược vật tính kích thích gì có thể sánh được.

Định Thần đan, đây tuyệt đối là Định Thần đan, hơn nữa còn là Định Thần đan thượng phẩm nhất.

Là người đứng đầu Khí Đạo Tông, nhãn lực của lão tất nhiên không giống bình thường. Chỉ cần ngửi được mùi đan dược, thì có thể sơ lược phán đoán ra tên gọi và hiệu dược của đan này.

Mà Định Thần đan càng là một trong đan dược mà lão am hiểu nhất. Đối với đan dược này tất nhiên là vô cùng hiểu rõ.

Lão trấn tĩnh tâm tình, tỉ mỉ quan sát. Một lát sau, đôi mắt của lão dần dần sáng lên.

Phong Huống và Đoàn Thụy Tín ở một bên đợi hồi lâu, vẫn không thể đợi tới kết quả cuối cùng.

Bành Hành Nghị tựa hồ rất thích hộp đan dược này, đôi mắt đó lộ ra hưng phấn. Chính xác là thần tình còn hưng phấn hơn so với nhìn thấy nữ nhân ngưỡng mộ nhất trong lòng.

Hai người họ thầm thất kinh, không khỏi liếc nhìn nhau.

Tới lúc này, bọn họ đương nhiên hiểu rõ Doanh Thừa Phong không những chế luyện ra Định Thần đan, đồng thời vật chế luyện ra hình như cũng không bình thường. Cho nên mới có thể làm Bành Hành Nghị tỏ ra si mê và thất thố như vậy.

Chỉ là Bành Hành Nghị lại là thân phận gì.

Lão chính là đại sư Đan đạo đứng đầu trong Khí Đạo Tông. Cho dù ở trong mấy thế lực lân cận, trình độ Đan đạo của lão cũng hiển lộ rõ ràng.

Phong Huống ho nhẹ một tiếng, nhưng Bành Hành Nghị không hề phát hiện.

Lão chân mày khẽ chau, lại ho khan thêm một tiếng, nhưng Bành Hành Nghị cũng không nghe không thấy. Tựa hồ tất cả xung quanh đều đã không nằm trong sự chú ý của lão.

Cuối cùng Phong Huống không nhịn được, trầm giọng nói:

- Bành sư đệ, Thừa Phong luyện chế thế nào hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.