Độc Mộc Chu (thuyền độc mộc) bay nhanh trên không trung.
Hai người Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt đứng ngơ ngác trên Mộc Độc Chu,
từ lúc bắt đầu tiến vào không gian U Quang, đến khi yết kiến Bệ Hạ, đây
hết thảy tựa như là rơi vào trong giấc mộng.
Nếu không phải Hàn Băng Khí Linh phóng ra Lĩnh Vực, áp chế Bá Vương Khí
Linh…, ngay cả Doanh Thừa Phong đều khó có thể tưởng tượng những gì sẽ
xảy ra.
Trong đó, làm người ta cảm thấy không thể tin nổi dĩ nhiên là một đạo
sét đánh hùng hạnh kia sẽ phá hủy luôn cả một tiểu thế giới.
Tội danh này nếu đặt ở bất luận tông phái nào đều có thể nói là tội lớn ngập trời.
Nhưng, Giáo Tông Bệ Hạ lại dễ dàng buông tha, thậm chí ngay một chút trách phạt đều không có.
Uông Kiệt thở nhẹ một tiếng, nói:
- Đại sư, lần này may mà có ngài.
Doanh Thừa Phong cười khổ lắc đầu, nói:
- Hai vị kia muốn bán thần khí, chỉ sợ không phải mặt hàng bình thường, cũng không biết ta có thể rèn ra hay không.
Hai mắt Uông Kiệt giương lên, nói:
- Đại sư, ta tin tưởng, ngài ngay… Đều có thể rèn ra, vậy thì bán thần khí hẳn là không có vấn đề.
Gã tuy không biết hiện giờ Bá Vương Thương đạt đến loại trình độ nào,
nhưng có dẫn đến cấp bậc Thiên Kỵ, tuyệt đối cao hơn với bán thần khí.
Doanh Thừa Phong ha hả cười, trong lòng của hắn cũng là khẽ động, noi:
- Uông Kiệt huynh, ta còn có một việc muốn làm, càng nhanh càng tốt.
Uông Kiệt đáp một tiếng, chân khí dồn dập về dưới chân, Độc Mộc Chu hóa
thành một đạo hồng quang, chỉ khoảng nửa khắc đã về tới trang viên của
Doanh Thừa Phong.
Hai chân vừa mới chạm đất, Doanh Thừa Phong liền hét lớn:
- Linh Tháp Chân Nhân, Võ lão.
Mấy đạo thân ảnh bay nhanh tới, không chỉ là Linh Tháp Chân Nhân, Võ lão, mà ngay cả Kim Cương Vương và Bá Vương cũng đều tới.
- Chủ nhân, ngài cuối cùng cũng đi ra.
Bá Vuong vừa thấy hắn, lập tức nước mắt tràn mi.
Kim Cương Vương một khi về tới Doanh Thừa Phong, Bá Vương liền trở nên thành thật.
Tuy nói cảnh giới hai bên cách xa nhau, nhưng Bá Vương không dám khiêu khích Kim Cương Vương.
Cho nên, những ngày này, Bá Vương trôi qua trong nơm nớp lo sợ, không bằng tự do trước kia.
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, ánh mắt của hắn ở trên người Bá Vương chuyển
qua Kim Cương Vương mặt không thay đổi sắc, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Hắn cười ha hả, nói:
- Bá Vương, ngươi gần đây rất rảnh rỗi nhỉ.
Đôi mắt Bá Vương sáng ngời, nói:
- Chủ nhân, ta quả thật rảnh rỗi đến ngứa cả người, ngài có gì sai khiến sao ?
Khấu Minh ở một bên mày hơi nhăn lại, nhỏ giọng nhắc nhở:
- Đại sư, Bá Vương và Long tộc ước đấu, chỉ gần một tháng.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một chút, nói:
- Không sao, đừng nói một tháng, cho dù là mười ngày nửa tháng cũng đủ rồi.
Khấu Minh đáp một tiếng, không khuyên ngăn nữa. Gã cũng chỉ là tùy tùng
của Doanh Thừa Phong, phụ trách nhắc nhở khuyết thiếu mà thôi, về phần
quyết định như thế nào, đành phải xem bản thân Doanh Thừa Phong.
- Linh Tháp Chân Nhân, Võ lão, các ngươi thu dọn một chút, chúng ta lập tức trở về Linh Vực.
- Cái gì? Trở về lúc này?
Linh Tháp Chân Nhân kinh ngạc nói:
- Ngài là muốn…
Doanh Thừa Phong không chút do dự mà nói:
- Đã có người muốn khiêu khích địa vị chúng ta ở Linh Vực, vậy chúng ta phải ăn miếng trả miếng. Ha hả…
Hắn cười lạnh một tiếng, nói:
- Không đem cái họa trong lòng giải quyết sach sẽ, ta không thể an lòng.
- Nhưng… Ngươi không phải hy vọng có thể liên hợp với Điện Kỵ Sĩ cùng đi sao, hiện tại liền trở về không phải có chút gấp gáp.
Võ lão chần chừ mà nói.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:
- Yên tâm đi, cho dù là không có bọn họ, chẳng lẽ chúng ta không đối phó được một ít người luyện võ từ Tử Kim Cảnh sao.
- Doanh đại sư, tuy rằng chúng ta lấy được tin tức, những kỵ sĩ kia đã rời khỏi môn phái. Nhưng…
Linh Tháp Chân Nhân do dự nửa ngày, nói:
- Có lẽ còn có người ẩn nấp trong đó cũng không biết chừng.
Một Kỵ Sĩ Vương có được sức mạnh cực kỳ đáng sợ, nếu trong đám phản
nghịch trong môn phái an bài vài tên Kỵ Sĩ Trưởng, thậm chí là cường
nhân cấp Đại Công Tước, Linh Tháp Chân Nhân và Võ không cũng không muốn
rơi vào tình huống khó giải quyết rồi.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, mắt nhìn mọi người, nói:
- Các ngươi yên tâm, lúc này, mọi người chúng ta cùng đi.
Linh Tháp Chân Nhân và Võ lão nhìn nhau, sau đó là hết sức vui mừng.
Nếu chỉ có hai người bọn họ, cho dù là mượn thêm cho bọn họ hai lá gan, cũng không dám đi tới đó.
Nhưng, nếu Uông Kiệt, Khấu Minh, hai thánh thú hùng mạnh cùng đi, vậy bọn họ còn lo lắng cái gì chứ.
Nếu Doanh Thừa Phong đã đưa ra quyết định, mọi người tự nhiên là lặp tức bắt đầu hành động.
Chẳng qua một lúc sau, chỉ cần là đương gia trang viên đưa ra quyết định mọi người cùng nhau. Cho dù là bốn tỳ nữ đi theo Doanh Thừa Phon chỉ
trên danh nghĩa cũng đều tới.
Tuy nói đám người Thẩm Ngọc Kỳ không có sức chiến đấu lắm, nhưng các
nàng muốn xem náo nhiệt, Doanh Thừa Phong đương nhiên nâng cao hai tay
hoan nghênh rồi.
Có hai cái biện pháp trở về Linh Vực, một loại trong đó là Doanh Thừa
Phong phải triển khai Linh Vực Sơn Hà Đồ, đưa cả đám đông cùng đi.
Nhưng, biện pháp này bị hắn hủy ngay lập tức.
Linh Vực Sơn Hà Đồ là quân bài lớn nhất mà hắn chưa lật, dùng trong lúc này, chẳng khác nào như trò đùa.
Mà một loại biện pháp khác lại vô cùng đơn giản, chỉ cần bọn họ đi vào
truyền tống trận của Thánh Giáo, sau đó trả một số tích phân là có thể
thuận lợi trở về Linh Vực.
Không cần nghi ngờ, Doanh Thừa Phong lựa chọn biện pháp thứ hai.
Đoàn người vội vã đi tới điểm truyền tống trân của Thánh Giáo.
Nơi này là một nơi thật lớn, mảnh đất bằng phẳng một trặm dặm. Vô số
truyền tống trận ngăn nắp mà nằm, tạo thành một đồ án vô cùng tuyệt vời.
Điểm cực hạn của truyền tống trận có thể vận chuyển một lần hết mười vạn người.
Đương nhiên, khí đó số tài nguyên phải dùng chính là con số thiên văn rồi.
Đám người Doanh Thừa Phong không nhiều, chỉ cần một lần truyền tống là được rồi.
Nhưng mà, ngay khi Doanh Thừa Phong nộp tích phân, vị Kỵ Sĩ Trưởng phụ trách truyền tống trận sắc mặt biến hóa, cung khính nói:
- Doanh Đại Sư, xin ngài chờ một chút.
Mày Doanh Thừa Phong hơi nhăn, nói:
- Chuyện gì xảy ra.
Vị Kỵ Sĩ Trưởng nở nụ cười, nói:
- Bệ Hạ đột nhiên truyền chỉ, xin ngài tạm dừng một lát.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, thật sự không nghĩ ra nguyên nhân Giáo
Tông Bệ Hạ phải làm như vây. Nhưng, lúc này hắn cũng không dám trái ý vị cường nhân Bán Thần kia, đành phải cay mày chờ.
- Đại sư, ngài vẫn là lưu lại đi.
Uông Kiệt tiến lên một bước, nhỏ giọng nói bên tai Doanh Thừa Phong.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Vì sao?
Uông Kiệt cười khổ nói:
- Ngài đã đáp ứng Bệ Hạ và Cường Ni các hạ, phải vì bọn họ rèn bán thần khí đó.
Doanh Thừa Phong thông minh cỡ nào, nghe vậy liền hiểu rõ, hắn dở khóc dở cười mà nói:
- Ngươi nói là, Bệ Hạ là đang hoài nghi ta muốn chạy trốn?
UÔng Kiệt ho nhẹ một tiếng, gã cũng không có trực tiếp trả lời, nói:
- Nếu đổi lại là ta, cũng sẽ băn khoăn như vậy.
Tuy là Doanh Thừa Phong đáp ứng, nhưng vừa quay lưng liền lập tức huy
động tất cả thân nhân dẫn dắt rời khỏi giáo. Giáo Tông Bệ Hạ trừ phi là
không biết rõ tình hình, nếu không làm gì có chuyện khoanh tay đứng
nhìn.
Thở một hơi thật dài, Doanh Thừa Phong bất đắc dĩ nói:
- Ta nếu là muốn chạy trốn, cũng không có khả năng mang theo gia đình.
Haiz, không thể tưởng mượn một chút thế cũng là khó khăn đến vậy.
Uông Kiệt ngẩn ra, nói:
- Dựa thế?
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nói:
- Trong lãnh địa của ta, ngoại trừ phản nghịch, chủ yếu là một ít Kỵ Sĩ
Vương phái ra một ít Kỵ Sĩ đòi làm mưa làm gió. Ta lúc này đây xuất hiện liền muốn một lưới bắt gọn bọn chúng. Hừ, có Bệ Hạ và lão Cường Ni sau
lưng ta, ta là muốn nhìn, còn có người nào không thức thời muốn tìm ta
gây chuyện.
Miệng Uông Kiệt lắp bắp, nhung trong lòng thì âm thầm buồn bực.
Doanh sư cuối cùng đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì mà thậm chí
có mấy vị đại nhân Kỵ Sĩ Vương muốn tìm hắn gây phiền phức.
Gã vẫn luôn ở trong thông đạo U Quang, toàn tâm thăng tiến Vương Cấp,
cho nên cũng không biết chuyện xảy ra khi Doanh Thừa Phong vừa mới vào
Thánh Giáo, tự nhiên cũng không biết nguyên do trong đó.
Mọi người yên lặng cùng đợi, cũng may là chỉ sau một khắc, một lão giả mang theo trăm tên Kỵ Sĩ vội vã chạy đến.
Khi nhìn thấy vị lão gỉa này, sắc mặt Doanh Thừa Phong, Uông Kiệt đồng thời thay đổi.
Nếu là nhìn từ bên ngoài, vị lão giả này cũng không khác gì với người bình thường.
Nhưng trêm thực tế, bọn họ đều biết rõ ràng trong cơ thể vị lão giả này, ần giấu một sức mạnh khổng lồ. Đây chính là sức mạnh có thể địch lại
Cái Lợi Phi Nhĩ Đức Hồng Long, cũng không phải người mà đám Doanh Thừa
Phong có thể chống lại.
Lão giả tới trước mặt mọi người, hoi khom lưng hướng Doah Thừa Phong, nói:
- Kẻ hèn Bang Đức, phụng mệnh Bệ Hạ, xin hỏi Doanh đại sư vì sao rời đi?
Doanh Thừa Phong cũng không giấu diếm, nói:
- Bang Đức đại nhân, trong vùng đất Lĩnh Vực tại xuất hiện moọt số thành phần không tốt, tại hạ lúc này đi qua, chính là muốn đem những nhân tố
không an ổn này loại bỏ sạch sẽ.
Hắn dừng lại một chút, nói:
- Như vậy, tại hạ mới có thể yên tâm vì Bệ Hạ phục vụ.
Bang Đức chậm rãi gật đầu một cái, nói:
- Doanh đại sư, tính mạng của ngài là tài sản quý giá nhất của Thánh
Giáo. Cho nên, Bang Đức phụng mệnh Bệ Hạ, dẫn dắt theo Kỵ Sĩ bảo hộ an
toàn của ngài.
Đôi mắt Doanh Thừa Phong hơi sáng ngời, trong lòng có chút tức giận.
Cái gì mà bảo hộ an toàn của hắn, này rõ ràng là đang giám thị hắn.
Tròng mắt chuyển một cái, Doanh Thừa Phong nói:
- Bang Đức đại nhân, ta lúc này đi Linh Vực, nhưng là muốn tiêu diệt phản nghịch.
Bang Đức mỉm cười, nói:
- Ngài ý chỉ chính là Quang Minh ý chỉ, người làm trái ý ngài, chính là
dị giáo lòng dạ khó lường, Kỵ Sĩ chúng ta thống hận chính là dị giáo,
bọn ta có thể trở thành đao kiếm trong tay ngài, vì ngài chém chông chặt gai, bình định hết thảy chướng ngại.
Doanh Thừa Phong vui mừng quá đỗi, một ít oán hận trong lòng đã sớm mọc cánh mà bay.
Ý tứ những lời này của lão Bang Đức rất dễ hiểu, Giáo Tông Bệ hạ phái
bọn Kỵ Sĩ tới đương nhiên là dùng để giám thị hắn, nhưng hắn vẫn có thể
chỉ huy và điều hành.
Có những Kỵ Sĩ này ở bên người, Doanh Thừa Phong tin tưởng việc này sẽ càng thêm thuận lợi.
Kỳ thật, nếu đơn thuần là muốn tiêu diệt những môn phái kia ở Linh Vực, đám người bọn họ đi qua cũng là dư dả rồi.
Nhưng, nếu Kỵ Sĩ đoàn của Giáo Tông Bệ Hạ ra tay, vậy thì áp lực uy hiếp sẽ mở rộng gấp trăm ngàn lần.
Doanh Thừa Phong tính toàn là mượn thế của Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường
Ni, hiện giờ Bang Đức tự mình đưa đến cửa, hắn còn lời gì để nói nữa
chứ.
Ra lệnh một tiếng, hào quang tỏa ra khắp truyền tống trận, đem hơn trăm người trong đó bao phủ.
Sau đó, ánh sáng bắt đầu lưu chuyển trước mắt mọi người, sau khi tất cả đều dừng lại, bọn họ đã lẳng lạng đứng trước Linh Tháp.