Trước Linh Tháp, lập tức dẫn đến một đoàn rối loạn.
Tuy nói hiện giờ chuyện truyền tống qua lại giữa Linh Vực và Thánh Vực
không còn là chuyện cơ mật, nhưng không phải bất cứ kẻ nào đều có thể
thông qua truyền tống trận để được di chuyển.
Huống chi, đây còn lại là phương thức quang minh chính đại, một lần đem
hơn trăm vị cường nhân truyền tống tới đây cũng thật là hiếm thấy.
Hình như ngoại trừ nhóm Quang Minh sứ giả đến đây đầu tiên, người ở đây còn không có gặp qua trường hợp phô trương như vậy.
Cho nên, cho dù trong vòng nửa khắc ngắn ngủn, toàn bộ Linh Tháp đều bị kinh động.
Mấy bóng người lập tức xuất hiện trước quảng trường, người cầm đầu đúng
là Đại trưởng lão, còn lại mấy vị trưởng lão và Hứa Bạch Đào theo ở phía sau, trên mặt của bọn hị đều có một tia lo lắng.
Gần đây Thánh Vực luôn luôn yên ổn, cho dù là có biến cố gì, Linh Tháp
Chân Nhân cũng sẽ thông qua bí pháp cùng cấp dưới nói rõ sự tình.
Còn lần truyền tống này lại xảy ra bất ngờ, bọn họ thậm chí còn không
nhận được bất cứ tin tức gì, tâm tình tự nhiên là khẩn trương.
Hào quang dần ảm đạm, cuối cùng, bọn họ thấy đám người bên trong bị hào
quang bao phủ, không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, đem trái tim bất ôn gần như đã nhảy đến yết hầu thả về trở lại chỗ cũ.
Từ trong hào quang hiện ra, chính là nhóm người lấy Doanh Thừa Phong dẫn đầu.
Hơn nữa, càng làm bọn họ yên tâm chính là Lanh Tháp Chân Nhân và Võ lão cũng ở trong đó.
Mọi người đều tiến lên, đang muốn hướng Linh Tháp Chân thi lễ, lão nhân gia này cũng là hai mắt trừng lên, nói:
- Còn không qua đây bái kiến Lãnh chúa.
Mọi người ngẩn ra, hai vị Đại trưởng lão lập tức xoay người, quỳ gối hướng Doanh Thừa Phong hô to:
- Bái kiến Lãnh chúa.
Những người còn lại thấy vậy, mặc kệ nguyện ý hay không, đều phải quỳ xuống bái kiến.
Doanh Thừa Phong là chủ nhân của vùng đất Linh Vực này, sinh linh sinh
sống nay trong vùng đất này trên danh nghĩa đều là người của hắn. mà
quyền lực lãnh chúa thật lớn, có quyền lực xử chết cứ người dân nào
trong thuộc địa của mình.
Cho nên, tuy rằng mọi người chưa có quen, nhưng khi mệnh lệnh của Linh
Tháp Chân Nhân buông ra, cũng là không người nào bằng lòng lấy đầu của
mình ra mà giỡn.
Doanh Thừa Phong ho nhẹ một tiếng, vội vàng nói:
- Các vị miễn lễ.
Hắn hướng Linh Tháp Chân Nhân nói:
- Chân Nhân, ngươi tới thu xếp một chút, cho người không liên quan lui xuống đi.
- Vâng.
Linh Tháp Chân Nhân rất nghiêm chỉnh, hướng phía Doanh Thừa Phong cung
kính hành lễ đáp ứng, lúc này mới bắt đầu phân công nhiệm vụ.
Nhìn thấy Linh Tháp Chân Nhân ở trước mặt của Doanh Thừa Phong chú ý cẩn thận như thế, những nhân tài kia mới chính thực bắt đầu kính sợ.
Sau một lát, ngoại trừ mấy vị trưởng lão và Hứa Bạch Đào, những người còn lại cũng đã tránh đi thật xa.
Linh Tháp Chân Nhân trầm giọng nói:
- Mấy môn phái kia tình huống ra sao?
Đại trưởng lão do dự một chút, nói:
- Những việc này đều thuộc quyền của Bạch Đào, Bạch Đào, ngươi đến trả lời.
Hứa Bạch Đào lên tiếng đáp ứng, nói:
- Tổ gia, mấy vị cường nhân trong môn phái hình như phát hiện chuyện không ổn, có lẽ là hiện đang tụ tập cùng một chỗ.
Gã dừng lại một chút, nõi:
- Con phái cao thủ tiến đến tra xét, nhưng…
Sắc mặt của gã hơi đỏ lên, hạ thấp giọng, nói:
- Người cao thủ này đều một đi không trở lại, mà ngay cả mấy người am hiểu ẩn nấp hành tung nhất đều là như thế.
Linh Tháp Chân Nhân trầm mặt, chậm rãi nói”
- Ngươi phái bao nhiêu người.
- Trước sau cộng lại, vượt qua hai mươi người.
Hứa Bạch Đào cắn răng một cái, nói:
- Trong đó có hai vị khách khanh Tử Kim Cảnh.
- Hừ.
Linh Tháp Chân Nhân bất mãn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nếu biết nguy hiểm, ngươi còn ngu ngốc phái người đi làm chi.
Võ lão bật cười ha hả, nói:
- Lịnh Tháp, ngươi cũng đừng dọa nó, vì thám thính đến thật hư sự việc, cho dù là ta, cũng phải phái người đi.
Hứa Bachj Đào thở phào nhẹ nhõm một hơi, mắt cảm kích nhìn Võ lão.
Linh Tháp Chân Nhân lắc lắc đầu, nói:
- Hiện tại bọn chúng còn cùng một chỗ sao.
- Vâng.
Hứa Bạch Đào do dự một chút, nói:
- Suy đoán từ tình báo con thu hoạch được, bọn họ dường như là đang…
Mọi người đợi nửa ngày, chỉ thấy Bạch Hứa Đào thủy trước sau đều không chịu nói ra.
Linh Tháp Chân Nhân ngẩn ra, dở khóc dở cười mà nói:
- Ngươi đứa ngốc này, nơi này đều là người đáng tín, ngươi nói ra cũng không có việc gì.
Hứa Bạch Đào lúc này mới nói:
- Con đang hoài nghi, bọn họ là đang tu luyện bí pháp, cả đám muốn đánh sâu vào cảnh giới Tước Vị.
Nói đến đây, cơ trên gương mặt gã có chút co quắp, nói:
- Con biết, việc này kinh thế hãi tục, khó có thể tin, nhưng con tin tưởng phán đoán của mình.
Đám người Đại trưởng lão giữ im lặng, nhưng trong mắt mỗi người đều cho là không đúng.
Nơi này chính là Linh Vực a, trăm ngàn năm qua, cũng chỉ có xuất hiện hai vị cường nhân Tước Vị.
Mà không ngờ Hứa Bạch Đào lại đoán những người đó tụ tập một chỗ, là vị đột kích Tước Vị.
Chuyện vớ vẩn như vậy, tự nhiên là làm cho người ta khó có thể tin được
rồi. Trên thực tế, nếu không phải địa vị đặc thù của Hứa Bạch Đào, chính là huyết mạch dòng chính của Linh Tháp Chân Nhân…, chỉ sợ là đám người
Đại trưởng lão đã đem gã nhốt lại rồi.
Doanh thừa Phong và đám người Khấu Minh trao đổi ánh mắt một chút, Khấu Minh hạ giọng nói:
- Nếu những người đó đều là Tử Kinh Cảnh đỉnh phong…, ở Thánh Giáo có
một bí thuật có thể khiến bọn chúng trong thời gian ngắn thăng tiến Tước Vị.
Gã ngẫm nghĩ một chút, lại nói:
- Tuy nhiên, phương thức thăng tiến như vậy chính là thủ đoạn áp bức
tiềm năng, cho dù là thành công thăng tiến, về sau cũng đừng mơ tưởng
tiến thêm bước nữa. Cho nên, chúng ta bình thường đều sẽ không dùng loại phương pháp này.
Khấu Minh và Uông Kiệt bất đồng, gã hoàn toàn biết rõ ân oán giữa Doanh
Thừa Phong và các vị Điện Hạ Kỵ Sĩ Vương, cho nên mới có thể đưa và đề
nghị và cái nhìn chuẩn xác của mình.
Doanh Thừa Phong lặng lẽ cười, nói:
- Thật sự là mưu kế hay, để những người này thăng tiến Tước Vị xong, cho dù là có xung đột gì, bản thân cũng là vì tranh đấu cho Linh Vực, có
thể loại bỏ bọn họ sạch bọn chúng. Hừ, tính kế như thế, không hổ là Ngô
lão gia tử.
Bang Đức nghe xong lời của hắn mí mắt cũng hơi hơi động, nhưng sau đó lại khép lại, dường như là không nghe được.
Đại trưởng lão mặt nhăn mày nhó, nói:
- Lãnh chúa, muốn thăng tiến Tược Vị, chính là việc khó khăn bực nào.
Lão hướng mọi người ôm quyền thi lễ, nói:
- Hiện giờ cường nhân các phái tập trung lại, ít nhất là hơn mười người, chẳng lẽ bọn họ đều thăng tiến Tước Vị? Tước Vị này cũng không có giá
mấy đi.
Khóe miệng của Doanh Thừa Phong hơi hơi co quắp lại, nhưng trong lòng thì lại nhủ thầm.
Ở Linh Vực, cường nhân Tước Vị là tồn tại cao nhất, nhưng ở Thánh Vực, cường nhân Tước Vị… đúng là không quá đáng giá.
Uông Kiệt hừ nhẹ một tiếng, lãnh đạm nói:
- Chính là hơn mười Tước Vị, lại có gì hiếm lạ.
Đại trưởng lão liếc mắt một cái, thầm nghĩ trong lòng, một tên ngu ngốc
đến từ đâu, ngươi có biết cường nhân Tước Vị đại biểu cái gì không, cũng dám lớn tiếng vọng ngôn như vậy.
Chẳng qua là, ngại Doanh Thừa Phong và Linh Tháp Chân Nhân ở đây, mấy người bọn hắn đều là tức giận nhưng không dám nói.
Doanh Thừa Phong than nhẹ một tiếng, nói:
- Uông huynh, nơi này là Linh Vực, ngươi không cần cùng người không biết tranh chấp.
Uông Kiệt hơi hơi cúi đầu, nói:
- Vâng.
Voi lớn đương nhiên sẽ không chấp nhặt cùng với con kiến rồi, tuy nhiên, nếu để cho Uông Kiệt biết trong lòng lão nhân này đang mắng gã là tên
ngu ngốc, khẳng định sẽ nổi trận lôi đình, một cái tát quất chết lão.
Mắt Doanh Thừa Phong nhìn mọi người, nói:
- Hứa huynh, ngươi có biết địa điểm bọn họ tụ tập?
Hứa Bạch Đào ngẩn ra, vội vàng nói:
- Tại hạ biết.
- Tốt, mời mang chúng ta qua đó.
Doanh Thừa Phong thản nhiên phân phó.
Hứa Bạch Đào do dự mà nói:
- Lãnh chúa đại nhân, thực lực của bọn họ dũng mãnh vô cùng, nếu chưa
thăng tiến thì thôi, chúng ta ít nhất có cùng bọn chúng đánh một trận.
Nhưng nếu như là thật sự thăng tiến, chúng ta đi qua, chẳng phải là dê
vào miệng cọp.
Gã còn một câu không có nói ra, chính là những người bên cạnh bọn chúng, dường như có một đám người thân bí bảo vệ, những người thần bí này mới
là chân chính sâu hiểm khó dò.
Gã phái đi ra hai vị cường nhân Tử Kim Cảnh am hiểu ẩn nấp và tra xét, nhưng là bị hao tổn trên tay những người thần bí này.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Như vậy lấy cách nhìn của người, phải làm như thế nào?
Hứa Bạch Đào trầm giọng nói:
- Bọn chúng nếu không phải thành công, kia không cần phải nói. Nếu bọn chúng thành công, khẳng định sẽ muốn diệt Linh Tháp.
Gã đưa mắt nhìn đỉnh Linh Tháp cao ngất, nói:
- Chúng ta ở nơi này bảo dưỡng tinh thần, đợi bọn họ đến đây là được.
Uông Kiệt, Khấu Minh, cùng với hai con thánh thú đều là trở mặt xem
thường, chỉ bằng một vài tên không biết có đột phá Tước Vị hay không mà
bó chân, liền muốn bọn họ ở trong cực khổ đợi chờ sao…
Có lòng muốn quát lớn, thậm chí là động thủ giáo huấn một phen.
Nhưng, khi Doanh Thừa Phong giới thiệu, vị này chính là phụ thân của Hứa phu nhân, trong đầu đám người Uông Kiệt liền lập tức tắt đi ý nghĩ trở
mặt.
Tuy Hứa phu nhân trên danh nghĩa là tỳ nữ của Doanh Thừa Phong, nhưng
thái độ Doanh Thừa Phong đối với nàng như thế nào, tất cả mọi người đều
thấy ở trong mắt, để ở trong lòng.
Bang Đức đại nhân ho nhẹ một tiếng, nói:
- Doanh đại sư, nếu như ngài không ngại…, để cho đám Kỵ Sĩ hành động đi.
Chuyện lão muốn làm nhất lúc này chính là đem việc vặt ở đây giải quyết
xong xuôi, sau đó cùng Doanh Thừa Phong trở về Thánh Giáo.
Cho nên, lão cũng không thèm để ý Doanh Thừa Phong sử dụng sức mạnh của Giáo Tông Bệ Hạ.
Doanh Thừa Phong gật đầu một cái, nói:
- Như thế, làm phiền rồi.
Sau đó, hắn trầm giọng nói:
- Hứa huynh, ngươi liền dẫn đường đi.
Sắc mặt của Hứa Bạch Đào khẽ biến, mắt nhìn Linh Tháp Chân Nhân.
Linh Tháp Chân Nhân cười mắng:
- Tiểu tử ngươi cứ yên tâm dẫn đường, nếu những đại nhân này nguyện ý ra tay, đừng nói có hơn mười Tước Vị, cho dù số người đó có gấp bội hơn đi nữa, cũng có thể một lưới bắt gọn.
Hứa Bạch Đào và mấy vị trưởng lão đều là hít một hơi khí lạnh, Chân Nhân không phải mơ đi, không ngờ sẽ nói ra lời như thế.
Chỉ có điều, Linh Tháp Chân Nhân mấy trăm năm ở đây xây dựng hình tượng
không phải nhỏ, nếu lão mở miệng, cho dù là Đại trưởng lão cũng không
dám phản đối.
Hứa Bạch Đào đứng lên, tuy rằng trong mắt của gã vẫn còn một tia tức
giận và tiếc nuối, nhưng nếu Chân Nhân ra lệnh, gã cũng chỉ có thể thi
hành.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, quay đầu nhìn mọi người, nói:
- Mọi người có hứng thú đi qua xem một cái chứ?
Bá Vương xoa xoa tay nói:
- Chủ nhân, đã mong chờ từ lâu.
Kim Cương Vương nhếch miệng, gã mặc dù không có nói chuyện, nhưng vẻ mặt của gã đã đem suy nghĩ biểu đạt rõ ràng.
Uông Kiệt cùng Khấu Minh mặc dù đối với chuyện ức hiếp những người đó
không có gì hứng thú, nhưng nếu Doanh Thừa Phong đề nghị, bọn họ cũng
không để ý mà đi một lần.
Mà Bang Đức cũng là hận không thể mọc cánh bay tới đó, sớm đem việc là xong một chút.
Hắn vung tay lên, trước người lập tức xuất hiện một con thuyền thật lớn, một chiến hạm có thể chứa mấy trăm người.
Mặc dù chiến hạm này không có xa hoa như tóa chiến hạm của Kỵ Sĩ Vương,
nhưng có thể biến hóa theo ý muốn, coi như là một kiện bảo vật khó có
được.
Hắn vung tay lên, nói:
- Lên đi.
Hứa Bạch Đào và mấy vị trưởng lão tròn mắt líu lưỡi nhìn chiếc thuyền
đầy khí phách, không cần nói, trong lòng của bọn họ tăng thềm mấy phần
tin tưởng.
Có lẽ, những người này thật sự có khả năng đối phó hơn mười vị cường nhân Tước Vị.