Thân hình Doanh Thừa Phong thoáng ẩn một cái như một con cá đã lách vào giữa đám đông.
Khi đối diện với người bình thường, tà áo trên người hắn khẽ rung động, tự sinh ra một luồng sức mạnh đẩy bắn những người đó ra. Nhưng nếu như gặp phải võ giả của Hồ gia, thì hắn ra tay quyết liệt không thương tiếc.
Linh binh trong tay tuy chỉ là Linh khí sư cấp bình thường, hơn nữa dưới sự khống chế của hắn, mặc dù chỉ phóng thích ra chưa đầy phân nửa uy năng, nhưng chỉ cần như vậy thôi, hắn cứ tung hoành ngang dọc như mãnh hổ giữa đám đông, hầu như không có kẻ nào có thể cưỡng lại sức mạnh của hắn.
[CHARGE=2.1]
Ở bên cạnh hắn, lại có thêm Ngụy Tinh tay cầm đại khua múa như phong ba bão táp, hung khi trên cơ thể hai người hô ứng với nhau, tạo nên một cặp đôi dể khiến người ta để ý nhất trong chiến trường.
Chỉ có điều, Doanh Thừa Phong tuy nhìn có vẻ như lấy hết sức bình sinh ra, nhưng phần lớn tâm tư thì lại đang tập trung vào hai nhân vật vẫn chưa tham chiến.
Ở giữa hai đội thuyền, mỗi đội đều ẩn phục một vị cường giả Bạch Ngân Cảnh.
Doanh Thừa Phong biết rõ, hai bên chém giết lẫn nhau tuy có vẻ thảm liệt, nhưng nhân tố thắng bại lại chủ yếu do hai vị Bạch Ngân Cảnh và 12 vị cường giả cấp võ sư này quyết định.
Trong bọn họ kẻ thắng mới là kẻ có tiếng nói quyết định sau cùng.
Trong lòng cười lạnh lung, bởi vì trong Thái Hồ có Tề Thiên lão tổ thống lãnh, cho nên tuy rằng thế lực các bên không ngừng đấu tranh, nhưng lại đều tuân chủ một quy tắc ngầm.
Chỉ cần nhìn vào số lượng cao thủ được phái đến tham chiến lần này ngang sức nhau, cũng hiểu được cả hai nhà đều không mong muốn làm cho sự việc thêm nghiêm trọng, càng không muốn hủy diệt lẫn nhau.
Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong đã nằm vùng ở đây lâu như vậy, đâu có dễ dàng cam tâm dừng lại.
Nhãn thần hơi ngưng tụ, Doanh Thừa Phong cảm ứng được hai vị Bạch Ngân Cảnh kia không chịu ngồi yên, họ không ai nói với ai cùng ẩn phục về phía hòn đảo nhỏ.
Hai đội thuyền tuy chiến đấu kịch liệt, bất kể là 12 vị cường giả cấp võ sĩ hay là số đông các tráng sĩ đều tự động tránh né phương hướng dẫn đến hòn đảo, bọn chùng thà giằng co đối phương trên thuyền, trên mặt nước, tuyệt nhiên không dám tiến đến phía hòn đảo nhỏ.
Doanh Thừa Phong lấy làm khó hiểu, nhưng hắn lập tức hiểu ra rằng, hòn đảo nhỏ đó là nơi hai nhà họ đặc biệt bố trí cho cường giả Bạch Ngân Cảnh giao đấu với nhau.
"Oành" một tiếng.
Trong chốc lát, trên hòn đảo nhỏ truyền đến tiếng nổ vang trời. Chỉ là, tất cả mọi người đều không thấy lạ lùng, tựa như họ không hề để tâm tới.
Con ngươi của Doanh Thừa Phong đảo quanh một vòng, đột nhiên thét lên một tiếng, hắn chém mạnh một đao, khiến một tên võ giả của Hồ gia chết ngay tại chỗ.
Sau đó, hắn như kẻ sát nhân điên cuồng, giơ cao đại đao, chém mạnh về phía một võ sư cấp Hắc Thiết Cảnh.
Hắn và Ngụy Tinh cùng liên thủ, sát khí ngút trời, cho dù là võ sĩ có chân khí tầng 10 cũng không dám coi thường mà chống đỡ trực diện. Nhưng, khi hắn xông về phía cường giả cấp võ sư, những người bên cạnh không khỏi chột dạ, ngay cả Ngụy Tinh cũng vội vàng rụt bước.
Võ sĩ và võ sư là hai cấp bậc khác nhau một cực lớn, đừng nói là Doanh Thừa Phong chỉ biểu hiện ra chân khí cấp 8, kể cả cường giả Điên Phong cấp 10, cũng không thể chủ động khiêu chiến với cường giả cấp võ sư.
Hành vi này của hắn trong mắt người ngoài, chính là tự tìm đến cái chết.
Vị võ sư Hồ gia đang vật lộn với đối thủ đó, giận dữ quát lên:
- Đồ tiểu bối vô tri, thật quá ngông cuồng, giết
Doanh Thừa Phong vừa mới áp sát lão, thân hình lão bỗng xoay chuyển một cách quỷ mị tránh khỏi đao quang, trên ngực Doanh Thừa Phong đã in dấu một trưởng lực rất mạnh của lão.
Doanh Thừa Phong há hốc mồn, phát ra một tiếng kêu thảm thiết vong dội khắp chiến trường, toàn thân co giật rơi xuống hồ nước.
Xong, trước khi rơi xuống hắn toàn lực phản kích, mũi đao sắc bén trong tay hắn nhanh lẹ tột cùng đã lưu lại một vết máu dài trên người vị cường giả cấp võ sư kia.
Tuy nói vết máu này không thể nguy hại đến tính mạng của người này, nhưng vào giây phút này trước mặt lão vẫn còn một võ sư Ngụy gia không đội trời chung với lão. Hai người chiến đấu kịch liệt một hồi, vết máu trên người lão dần dần chảy đẫm máu tươi, và ảnh hưởng đến chiều hướng thắng bại chung cuộc.
Phần đông cao thủ Hồ gia trong lòng thầm nhủ, một hành động khó hiểu của một kẻ điên, hy sinh sinh mệnh của mình, lại làm thay đổi cục diện của chiến trường, đây cũng là một sự việc hiếm gặp.
"ùm" một tiếng.
Sau khi Doanh Thừa Phong rơi xuống nước, mọi thanh âm lập tức tiêu tan.
Chân khí trong người hắn bị phát tán, cơ thể không nổi lên mà lập tức chìm nghỉm.
Lúc này dưới nước đã có hàng chục thi thể, trên cơ thể chúng thương tích đầy mình, hoặc là gẫy xương đứt gân, chết ngay tại chỗ. Doanh Thừa Phong đảo con ngươi, đưa tay ra kéo mấy bộ thi thể xuống dưới đáy.
Đao quang trong tay lóe sáng, mấy bộ thi thể bị phanh ra lamgf 8 khúc, máu tươi tức thì khuếch tán khắp nơi.
Một lúc sau, từng đàn cá xông vào như điên, bắt đầu cắn xé thi thể. Tốc độ của chúng rất nhanh, chẳng bao lâu sau tất cả thi thể bị rơi xuống nước, không còn hơi thở đều bị chúng cắn xé không còn nhận ra hình dạng.
Doanh Thừa Phong cười lạnh lùng, đem hai cỗ thi thể ném ra xa, và lấy quần áo của một cỗ thi thể có vóc dáng giống mình mặc lên người.
Sau đó, hắn lặng lẽ bơi vào hòn đảo nhỏ, khẽ ngẩng đầu lên, lực lượng tinh thần lập tức bao phủ toàn bộ hòn đảo.
Hai vị lão nhân đang giao đấu trên hòn đảo, một người mặc áo đen, một người mặc lam bào, trong tay mỗi người đều có Linh khí, trên người có khoác Linh giáp, trong lúc vận chuyển chân khí, trong bán kính hơn mười trượng đất đá bay mù trời, uy thế rung trời.
Đây là lần đầu Doanh Thừa Phong tận mặt chứng kiến hai võ giả Bạch Ngân Cảnh toàn lực giao đấu, hắn nín thở, quan sát một cách thận trọng đề phòng.
Từ cấp võ sư trở lên, cứ mỗi thăng cấp một bậc, võ lực của nó đều tăng lên cực lớn. Nếu nói về chân khí, tu vi của Doanh Thừa Phong lúc này không thể sánh ngang với hai vị trên hòn đảo này. Tuy nhiên, lực lượng tinh thần của Doanh Thừa Phong lại vượt xa tu vi chân khí của hắn, cho nên nhất cử nhất động của hai người này đều không thể che dấu được linh giác của hắn.
Tuy rằng Doanh Thừa Phong không quen biết hai người này, nhưng dựa theo hơi thở trên cơ thể của họ, hắn có thể cảm ứng được thân phận của mỗi người.
Lão giả mặc áo đen chính là người của Ngụy gia, còn người kia chính là cao thủ của Hồ gia.
Trong mắt ánh lên sát khí, cường giả Bạch Ngân Cảnh đã là lực lượng cao nhất của một gia tộc, tuy thực lực của Hồ gia trong Thái Hồ là không thể lường được, nhưng chắc chắn không thể sở hữu quá nhiều cường giả Bạch Ngân Cảnh. Nếu như có thể hạ được người này, ắt hẳn sẽ là một đòn nặng đối với Hồ gia.
Con ngươi hắn cứ đảo qua đảo lại, hắn lặng lẽ đột nhập, và nhanh chóng âm thầm ra tay tương trợ.
Trong lúc hai bên hỗn chiến ác liệt, Doanh Thừa Phong không những quang minh chính đại ra tay tiêu diệt cao thủ cấp võ sĩ của Hồ gia, mà còn âm thầm dùng các thủ đoạn, lúc thì búng ngón tay, lúc thì sử dụng xung kích tinh thần một cách bí mật, khiến cho những kẻ giao chiến với các võ giả của Ngụy gia tinh thần hoảng loạn, dẫn đến chết thảm dưới đao thương.
Tuy nhiên, những thủ đoạn này cũng chỉ thi triển trên cơ thể của cấp võ sĩ trong lúc hỗn chiến mà thôi, khi đối mặt với 12 cường giả cấp võ sư và hai lão già Bạch Ngân Cảnh trước mặt hắn, thì hắn không dám khinh thường.
Đúng một canh giờ sau, từ nơi đại hỗn chiến vang lên từng tận hoan hô, chỉ cần là người có chút nhãn lực cũng có thể thấy được, phe Ngụy gia đã chiếm được thế thượng phong tuyệt đối.
Trên mặt của Doanh Thừa Phong hiện lên một nụ cười lạnh lùng, tuy hắn đã giả chết trước, nhưng lại rat ay giải quyết hơn mười võ giả chân khí cấp 10 của Hồ gia, trước khi rơi xuống nước, còn lưu lại trên người của một vị võ sư Hồ gia một vết thương vừa vặn không to không nhỏ.
Nếu như thế mà Ngụy gia vẫn không thể thắng lợi, vậy thì bọn họ cũng không có tư cách để tranh giành địa bàn với Hồ gia.
Đương nhiên, Doanh Thừa Phong ra tay cũng có chừng mực.
Qua hơn một canh giờ thảm sát, hai bên dần phân định thắng bại, kết cục này mới không khiến người ta nghi ngờ. Nếu như hắn ra tay tàn sát tứ phía, chỉ trong thời gian ngắn giúp cho Ngụy gia giành thắng lợi, thì mới là hành động ngu ngốc.
Lão nhân mặc lam bào đang giao tranh kia hiện rõ vẻ bối rối, lão ta quát lên một tiếng:
- Ngụy Trung Lương, Ngụy gia các ngươi đừng hiếp người quá đáng.
Lão nhân mặc áo đen cười ha hả, nói:
- Hồ huynh, 20 năm trước, vùng Thái hồ này vỗn là đất của Ngụy gia chúng ta, chỉ có điều khi tỷ võ đã bị thua Hồ gia ngươi, cho nên tạm thời cho mượn mà thôi. Ha ha, các ngươi đã mượn 20 năm rồi, cũng là lúc phải hoàn trả rồi.
- Thối rắm. Lão nhân lan bào phẫn nộ nói: - Luận võ tranh tài là đánh giá thực lực các gia tộc, và phân chia tài nguyên đất của Thái Hồ dựa theo thực lực, đây chính là quy định của Tề Thiên lão tổ đã đề ra, các ngươi dám làm trái sao?
Ngụy Trung Lương nghiêm sắc mặt, nói:
- Hồ huynh chớ có nói càn, Tề Thiên lão tổ đưa ra quy định này, nhằm mục đích khích lệ các nhà chúng ta siêng năng tu luyện, cho ra nhiều cường giả. Hừ, một khi ngươi đã hiểu rõ quy định này, vậy thì ngươi phải biết rõ đạo lý có thực lực thật lớn như thế nào mới có thể chiếm cứ địa bàn lớn cỡ đó. Đến nay, Hồ gia đã chết ba vị Bạch Ngân Cảnh, ngay cả gia chủ cũng bị trọng thương bế quan, lẽ nào còn muốn chiếm cứ địa bàn lớn vậy sao, thật là suy nghĩ viển vông.
Tà áo của lão nhân lam bào kêu loạt soạt, trong lòng lão đã sớm hận Hồ Chính Hấn đến tận xương tủy.
Tiểu tử này thật không biết trời cao đất dày, lại trái lệnh muốn báo thù cho em trai hắn. Hậu quả là đã tự rước đại họa vào thân mà không hay biết, liên lụy cả gia tộc, thật đáng chết vạn lần.
Tuy nhiên, trong lòng hắn dù có oán hận cũng không làm được gì. Tâm niệm bỗng chuyển về hiện tại, bèn tức giận nói:
- Ngụy Trung Lương, ngươi đã muốn ép ta tới đường cùng, vậy thì hãy xem thủ đoạn của lão phu.
Thân hình chuyển động như bay, lão lùi về phía sau.
Nét mặt của Ngụy Trung Lương trở nên nặng nề, biết đối phương muốn thi triển sát thủ tuyệt học.
Lão hừ khẽ một tiếng, bộ đồng giáp trên người lão lập tức phóng thích ra ánh hào quang phòng hộ sáng đến chói mắt, đồng thời trường kiếm trong tay cũng múa lên vô số kiếm hoa, toàn thân phòng thủ kín mít không một sơ hở.
Mặt khác, lão giả lam bào lại liên tục đánh mạnh vào ngục mình, lập tức miệng ông nôn ra một ngụm máu tươi.
Ngụm máu tươi một khi tiếp xúc với linh binh trường đao trong tay, bỗng vang lên âm thanh "xẹt xẹt" rất cổ quái. Tiếp theo sau, một luồng sát khí khó có thẻ hình dung được phát ra từ linh binh.
Linh binh sát khí, thanh trường đao trong tay lão lại không phải là linh khí bình thường, mà lại Linh binh sát khí tiếng tăm lừng lẫy.
- Hồ lão quái, ngươi điên rồi. Sắc mặt của Ngụy Trung Lương biến đổi mạnh, hiển nhiên lão rất lo sợ.
Lão giả lam bào với bộ mặt dữ tợn, nói:
- Một khi ngươi đã không cho ta con đường sống, lão phu sẽ tiên ngươi lên đường trước.
Lão khua trường đao trong tay, một vòng đao quang bắn tung téo, trong hư không hình thành nên một luồng đao phong cương khí rất khủng khiếp, cuồn cuộn lao về phía Ngụy Trung Lương.