"Đinh linh linh..."
Đột nhiên một tràng âm thanh leng keng vang lên giống như tiếng chuông gió, lấp loáng đao quang kiếm ảnh.
Ẩn núp trong nước hồ, sắc mặt cua Doanh Thừa Phong hơi biến đổi, hắn cảm ứng được một cách rõ rang, trong ánh đao quang này ẩn chứa sát khí cực lớn không gì sách nổi.
Trong lực lượng tinh thần của lão trần đầy sát khí, nếu là sử dụng hai linh binh siêu phẩm kích phát ra, ắt sẽ có được uy thế lớn như vậy.
Nhưng vị cường giả Bạch Ngân Cảnh họ Hồ này chẳng qua chỉ là một võ giả bình thường mà thôi, tuy vậy vào thời khắc này hơi thở thâm hiểm mà lão phóng thích ra thật đáng sợ, dường như hóa thân thành một Đại Ma Vương hung hãn, mang theo một tràng âm thanh quỉ dị trần đầy ma lực và kỳ dị bao phủ cả phía trước.
Ngụy Trung Lương hú lên một tiếng quái dị, toàn thân chân khí vận chuyển đến cực hạn, kích hoạt toàn bộ sức mạnh phòng hộ vốn có.
Chỉ có điều, dưới ảnh hưởng của âm thanh quỷ dị của đại đao, động tác của lão rõ rang chịu ảnh hưởng lớn, nhãn thần của lão trở nên có chút mơ hồ, động tác cũng trở nên chậm chạp hơn.
Đầu của Doanh Thừa Phong chợt hơi nhói đau, hắn ẩn mình trong đám cỏ dưới nước bên cạnh hòn đảo, nhưng khi nghe thấy âm thanh quái dị đó, trong đầu bỗng sản sinh ảo giác, những cây cỏ xung quanh dường như đã biến thành những khúc xương cẳng tay khô bám chặt lấy hắn. Ngoài ra, trong tai hắn còn rít lên từng trận âm phong, tiếng gầm thét của ác quỷ.
Trong lòng hắn thầm nhủ không xong rồi, hai hàm răng gồng lên cắn chặt vào nhau, trên đầu lưỡi lập tức máu tươi đầm đìa.
Cảm giác đau đớn kịch liệt kích thích lên não, Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, mọi ảo giác trước mắt tiêu tan hết, tuy nhiên âm thanh quỷ dị trong tai vẫn liên hồi khiến người ta phải sởn tóc gáy.
Ánh mắt hắn dừng lại ở cây trường đao trên tay lão giả họ Hồ, thanh đao này có tạo hình kỳ dị, sau khi hấp thụ một ngụm máu của chủ nhân, xuất hiện hắc quang cuốn quanh thân đao, dường như có vô số oan hồn đang ồ ạt phát tán ra. Chính là do sự ảnh hưởng của oán khí khổng lồ này, cho nên mới khiến người ta sản sinh ra các loại ảo giác khó tin.
Doanh Thừa Phong ở cách rất xa hai người, nhưng cũng bị ảnh hưởng lớn như vậy, Ngụy Trung Lương lại chỉ cách lão ta mấy bước, chắc chắn phải gánh chịu xung kích lớn hơn nhiều.
[CHARGE=2.1]
Nhưng dù sao lão cũng là một cường giả Bạch ngân cảnh hạng mạnh, một khi phát hiện bất ổn, lập tức gào lên một tiếng, cái động tác vốn đang chậm dần lại bỗng nhanh nhẹn trở lại.
Trên đầu mũi kiếm tuôn ra từng tầng kiếm quang, giống như những bông sen nở rộ, ngăn cản sự công kích của luồng âm sát quỷ khí bất tận.
Đồng thời, lão rống lên một tiếng giận giữ:
- Hồ lão quái, Tuyệt phách đao tuy rất lợi hại, nhưng cũng chẳng làm gì được ta.
Ánh mắt lão giả lam bào long lên song sọc, lão gầm lên một tiếng, quay ngược mũi đao, liên đâm mạnh vào vai của chính lão.
Lập tức, máu tươi bắn ra tứ phía, lượng lớn máu tươi chảy vào thân đao hóa thành từng làn hắc khí, sắc mặt lão trở nên dữ tợn khiếp sợ, nhìn không khác gì ác quỷ.
Sắc mặt Ngụy Trung Lương đại biến, lão ta kêu lên một tiếng kinh ngạc, trường kiến trong tay khẽ rung lên, múa ra vô số kiếm quang ngang dọc đan xen nhau, hình thành lên một màn lưới kiếm khổng lồ. Tuy nhiên bản thân lão lại lùi nhanh như bay về phía sau, không ngờ lão không dám lưu lại nơi này một giây nào nữa.
Thế lực của Hồ gia bị tổn hại nặng nề, Ngụy gia và các gia tộc khác thừa cơ xông vào cướp đoạt địa bàn. Nhưng Ngụy Trung Lương lại không muốn vì tương lai của Ngụy gia mà cá cược tính mạng của mình trong trận tử chiến này, cho nên khi thấy lão giả lam bào dốc toàn lực, lão lập tức quay lưng bỏ chạy.
Nhưng mà, đúng lúc lão lui bước nhanh như bay, đám mây đen quanh người lão giả lam bào đã đột nhiên khuếch tán rộng ra, thậm chí tốc độ của nó nhanh đến mức không gì so sánh nổi.
Chỉ trong chớp mắt, đám mây đen đã đuổi kịp Ngụy Trung Lương, và bao trùm lão vào bên trong.
Tiếng thét gào của cơn âm phong trong tai đột nhiên phóng đại lân nhiều lần, trong một đám mây đen như mực dường như có thể nhìn thấy vô số tầng tầng lớp lớp âm quỷ đòi mạng ào ạt xông tới.
Ngụy Trung Lương quát lớn một tiếng:
- Hồ lão quái, lão phu chịu thua rồi, hãy dừng tay.
- Hô hô.
Giọng nói của Hồ lão quái chợt cất vang từ trong đám mây đen:
- Lão phu đã dùng máu của mình tế đao, trận này nếu ngươi không chết thì sẽ là ta vong, không còn lựa chọn thứ hai đâu.
Ngụy Trung Lương trong lòng toát lạnh, kêu lên rằng:
- Hồ lão quái, nếu như ngươi giết ta, chắc chắn Ngụy gia sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Hiện giờ thế lực của Hồ gia đã hao tổn nặng nề, làm sao có thể ứng phó với cuộc phản công của chúng ta.
Giọng nói của Hồ lão quái vang vọng không ngớt:
- Chính vì có sự tồn tại của những kẻ lòng tham vô đáy như các ngươi, cho nên Hồ gia chúng ta mới gặp phải nhiều phiền phức như vậy. Hừ, hôm nay lão phu giết ngươi để lấy uy, khiến những kẻ có âm mưu bất chính phải suy nghĩ cho kỹ trước khi hành động.
Sắc mặt Ngụy Trung Lương tái nhợt, lão cũng là một cao thủ bậc nhất trong khu vực Thái Hồ, đương nhiên lão biết sự lợi hại của Tuyệt Phách Đao trong tay Hồ lão quái. Chỉ có điều, nếu muốn kích hoạt toàn bộ uy năng của thanh đao này, ắt hẳn phải hy sinh một lượng lớn tinh huyết.
Sau trận đấu này, bất luận kết quả như thế nào, Hồ lão quái đều sẽ bị tổn thương nguyên khí, có thể tu vi võ đạo trong vòng 10 năm sẽ không có một chút tiến bộ nào.
Cái giá phải trả cho cơn đau khổ hôm nay của Hồ lão quái, chính là để lấy mạng lão làm uy cho kẻ khác, đây là điều mà lão chưa từng nghĩ đến.
Miệng lão rống lên âm thanh tuyệt vọng, Ngụy Trung Lương thi triển toàn bộ vốn liếng bản thân. Chỉ có điều, đám mây đen bao quanh càng lúc càng thêm đen kịt, sau cùng vẫn thiết chặt lão từng tí một.
Sau khoảng một khắc đồng hồ (khoảng 15 phút), đám mây đen dần dần tan ra, lão giả lam bào tay cầm đao đứng thẳng, xung quang người lão hắc khí vờn quanh, giống như một ma thần ngạo nghễ đứng giữa trời đất.
Trong khi dưới chân lão ta, cơ thể của Ngụy Trung Lương đã cuộn khoanh thành một đống, khải giáp phòng hộ cứng cáp trên người lão có lưu lại vô số vết cắt, phần giữa ngực và bụng bị phanh ra, máu tuôn chảy thành suối, thấm đẫm một vùng đất.
Sauk hi xác định đối thủ đã chết, thần sắc trên khuân mặt Hồ lão quái nhanh chóng chuyển sang uể oải, và thở dốc từng cơn một, cố sức điều chỉnh hô hấp.
Tu vi võ đạo của lão ta quả thực là cao hơn Ngụy Trung Lương một bậc, nhưng hai bên đều là cường giả Bạch ngân cảnh, nếu thật sự muộn phân chia thắng bại thì cũng không phải chuyện dễ dàng, huống hồ là chém giết đối phương tại chỗ.
Sở dĩ lão ta có thể làm được điểm này, chính là vì trong tay có Tuyệt Phách Đao.
Thanh trường đao này chính là hung binh mà lão đã rất nhọc nhằn mới cầu được, bên trong thanh đao hàm chứa sát khí vô cùng. Khi lão lấy chính máu mình làm tế phẩm kích hoạt ra hung khí trong đao, uy năng của nó là vông cùng tận, gần như là vô địch trong những người cùng cấp độ.
Chỉ có điều, cái vô địch đồng cấp này cần phải hiến tế lượng lớn máu tươi, không có cách gì để sánh ngang với vô địch đồng cấp của Linh võ giả.
Lúc này nhìn cơ thể bất động của Ngụy Trung Lương, trên mặt lão nở một nụ cười mãn nguyện, chậm rãi nói:
- Ha ha, cũng đáng rồi, một cỗ thi hài của cường giả Bạch ngân cảnh, đủ để dương uy đối với thế lực các bên. Hừ, muốn thừa cơ cháy nhà cướp của, thì cần phải có sự chuẩn bị tâm lý cả hai cùng tổn thương. Để xem sau trận này, còn có bao nhiêu người dám tiếp tục khiêu khích.
Cổ tay rung một cái, đại đao được thu về, lão ngồi xổm xuống, nhặt thanh trường kiếm dưới mặt đất lên.
Tuy trường kiếm mà Ngụy Trung Lương sử dụng kém xa so với Tuyệt Phách Đao cấp phẩm trong tay lão, nhưng cũng là một thần binh sắc bén hiếm có, đương nhiên lão ta sẽ không bỏ phí.
Từ xa xa, tuy rằng tiếng chém giết vẫn còn rung trời, hơn nữa đội thuyền của Hồ gia liên tiếp thua trận thoái lui, sợ rằng không thể cầm cự được lâu nữa, nhưng lão không một chút lo lắng. Bời vì lão biết rằng, chỉ cần bản thân lộ diện, ra tay giết chết vài võ sư Ngụy gia, thì tình hình sẽ hoàn toàn chuyển ngoặt.
Đây chính là ý nghĩa của sự tồn tại cường giả Bạch ngân cảnh, chính bọn họ mới là nhân vật mấu chốt quyết định kết cục chiến tranh.
Nhưng mà, chính trong lúc lão mân mê trường kiếm trong tay, trong lòng bỗng có cảm giác ớn lạnh khó hiểu.
Một cảm giác nguy hiểm rất mãnh liệt không thể giải thích trỗi dậy trong lòng, kinh nghiệm chinh chiến sinh tử nhiều năm thúc giục lão ta quay đầu lại đúng vào thời khắc quan trọng, nơi khóe mắt ánh lên một tia hàn quang.
Lão không một chút do dự, đổ người sang một bên.
Chỉ có điều động tác của lão ta tuy không chậm, nhưng tia hàn quang đó lại càng nhanh hơn.
Trong tâm trí của Hồ lão quái dường như chỉ còn lại một chữ, lão cố hết sức muốn né tránh, cố hết sức muốn xoay người, cùng lắm là muốn dùng khải giáp trên người hứng chịu lượt công kích bất thình lình này.
Tuy nhiên, mọi nỗ lực của lão đều là vô ích.
Tia hàn quang đó chợt lóe lên ngay trước mắt hắn, lão chỉ cảm thấy trên tay nhẹ bẵng, tiếp theo sau, một cơn đau nhức nhối lan tỏa nhanh chóng bắt đầu từ tay lão.
Hai cổ tay lão thoạt nhiên bị tia hàn quang đó chặt đứt.
Hồ lão quái gào to đến mức kinh thiên động địa, tuy cơn đau đó có thể khiến lão ta ngất ngay tại chỗ. Nhưng lão vẫn gắng gượng chống đỡ cơ thể, vận dụng chân khí cầm máu, đồng thời cơ thể lay động tháo chạy về hậu phương.
Chỉ trong nháy mắt, lão đã nhận ra lai lịch của đường hàn quang này.
Linh võ giả, đây chắc chắn là Linh võ thần binh của Linh võ giả.
Có điều, tốc độ của tia hàn quang này đã vượt quá nhận thức của lão về Linh võ thần binh, thậm chí lão còn hoài nghi rằng đây có thể là Linh võ giả Hoàng kim cảnh đang đánh lén lão.
Cho nên, lão căn bản không màng đến thương thế của đôi tay, mà tập trung hơi thở cuối cùng để cầm máu mà tháo chạy.
"Vù"
Một tiếng gió từ trên trời giáng xuống, trường thương giống như một con độc long bắn ra vô số ánh hào quang, đã chặn đứng lối thoát của lão ta.
Hồ lão quái cắn răng trợn mắt nhìn về phía trước, kẻ chặn đường lão ta lại là một người trẻ tuổi.
Tay hắn cầm một cây trường thương khổng lồ, dường như đã sớm tính toán được đường lui của lão ta, cầm thương ngáng đường.
Hồ lão quái gầm lên giận giữ, lão nhấc chân lên tung ra một cước rất mạnh.
Tuy đã mất đôi tay, nhưng lão già nói cho cùng cũng là một cường giả Bạch ngân cảnh, chứ không phải là một đứa trẻ chưa mọc long chân dễ bị ăn hiếp.
Chỉ có điều, lão vừa mới đá ra, ánh mắt cứng đờ, sau đó hội tụ nỗi kinh hoàng cực độ.
Tia hàn quang đó lại quay lại, nó quay tròn một vòng, bay đến lưng của người thanh niên và treo lên đó một cách vững trãi.
Tất cả đều giống như là cố một đôi tay vô hình đang điều khiển.
"Oành"
Một chân của lão bị cái cán của Bá vương thương đâm sầm vào.
Tu vi chân khí của Doanh Thừa Phong còn kém ra so với đối phương. Nhưng Hồ lão quái bị chém lìa, tâm khí suy kiệt, toàn thân chân khí chỉ có thể phát huy 3 đến 4 phần, cho nên mới chiến đấu ngang sức nhau.
Ánh mắt nhìn thẳng vào Doanh Thừa Phong, Hồ lão quái cười thảm rằng:
- Kiếm pháp thật nhanh, ngươi là ai, Ngụy gia từ khi nào đã có thêm một Linh võ giả cường đại như vậy chứ.
Trong mắt lão ta, chân khí của Doanh Thừa Phong không đáng một xu, nhưng thanh khoái kiếm kinh hồn khiếp vía kia thì lão không thể phòng tránh được, cho dù lão ta bắt gặp nó thì cũng lực bất tòng tâm, chấp nhận thảm bại.