Tiếng gầm rú của ác long phát ra trong quầng sang, nó dường như cũng cảm thấy nó không chịu đựng thêm được nữa.
Ban đầu vầng sáng này có thể vây khốn nó nhưng lúc nó bắt đầu tấn công thì vầng sáng này lại lung lay như sắp tắt, dường như chỉ thêm một lúc nữa là sẽ tắt
Nhưng trong lúc này bất kể nó dùng sức như thế nào đều không thể lay chuyển được vầng sáng ấy
Quang minh kết giới kiên cố như một bức tường thành đã đem ác long nhốt lại chặt chẽ
Cuối cùng ác long đã mệt nó đành nằm xuống nghỉ ngơi
Doanh Thừa Phong và thiếu nữ áo trắng cùng nhau thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống, không đủ sức để tiếp tục nói chuyện nhưng lại có một bầu không khí quỷ dị xuất hiện giữa hai người họ
Chân khí của Doanh Thừa Phong có thể còn kém xa với thiếu nữ áo trắng nhưng thần lực của hắn lại rất lớn, vượt xa cả tu vi lẫn chân khí thậm chí cả Linh sư cấp bậc Hắc Thiết bình thường cũng không thể bì kịp
Cho nên dưới sự trợ giúp của hắn, thiếu nữ có thể dễ dàng phát huy năng lực của ngọc bài
Chỉ có điều, thần lực hoà hợp sẽ tạo ra một cảm giác khó giải thích, mà loại chuyện này đối với bọn họ, hai người vốn không ưa nhau sẽ tạo ảnh hưởng không hề nhỏ
[CHARGE=2.1]
Một lúc lâu sau thiếu nữ áo trắng nói: - Ta sẽ truyền thụ cho ngươi nhiều phương pháp tu luyện hơn nữa, ngươi cứ ở trong này an tâm tu luyện tranh thủ đạt tới bậc võ sư đi
Doanh Thừa Phong hơi giật mình nói: - Ngươi đang nghĩ cách để chạy thoát đấy hả
- Ngươi toàn nói những lời vô nghĩa vậy chúng ta căn bản là trốn không thoát đâu Thiếu nữ áo trắng tức giận đáp: - Cách duy nhất đó là phong ấn ác long lại sau đó dùng lệnh bài quang minh lực dẫn lối đi như vậy mới có thể bình yên vô sự rời khỏi đây
Doanh Thừa Phong giật mình gật đầu hai mắt sáng rực rỡ trầm giọng nói: - Nhưng theo ta nhớ trong không gian của tháp Truyền Thừa thì không có cách nào để tu luyện đến bậc võ sư
Thiếu nữ áo trắng nhíu mày, dường như cũng vì thế mà buồn rầu, sau một lát nàng khẽ thở dài: - Đúng thế, vậy thì ngươi luyện khả năng chiết xuất quang lực và chân khí, chờ ngươi và ta hợp lực lại có thể nhanh chóng phong ấn ác long cũng chính là lúc chúng ta rời khỏi đây
Doanh Thừa Phong nhìn ác long đang bị vây khốn giữa vầng sang, cười khổ rồi chậm rãi gật đầu, chỉ có điều trong lòng hắn lại tràn đầy một cảm giác mâu thuẫn
Hắn nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này nhưng lại có chút chờ mong, mong rằng có thể tiếp tục cùng nàng hợp sức
Loại cảm giác 2 thần lực giao hoà với nhau thật sự là tuyệt không thể tả, giống như nghiện thuốc phiện hít phải một lần luôn muốn có thể hít thêm lần nữa
"Ào"
Một mảng hào quang va phải mảnh tường vây lớn phát sáng lên
Tông chủ Phương Phù, thái thượng trưởng lão Phong Huống và hơn mười người đứng ở trong sân liền yên lặng nhìn ánh hào quang phát ra đó
- Các vị sư huynh, các huynh nói xem lúc này đây sẽ có bao nhiêu người có thể trở về Lâm Sâm Diệu trầm giọng hỏi
Tất cả mọi người im lặng không nói Phương Phù than nhẹ một tiếng nói: - Hy vọng bọn họ có thể bình yên trở về và mang theo thành quả
Hôm nay, cách ngày tháp Truyền Thừa mở cửa khoảng 3 tháng.
Mà hễ cứ tiến vào trong tháp hay lại gần tháp trong vòng trăm dặm là đều bị một lực thần bí đẩy ra
Đương nhiên, tháp Truyền Thừa cũng chỉ đưa ra những người còn hơi thở sinh mạng, còn đối với những người đã chết thì nó cũng để mặc.
Cho nên vào lúc này tất cả các đề tử trong tông môn đều lo lắng đề phòng, không biết đã có biết bao nhiêu đệ tử đã hao tổn tâm sức với toà tháp này
Ánh hào quang cũng bắt đầu trở nên nhạt dần mà xung quanh vầng hào quang ấy dường như mơ hồ có thể nhìn thấy hình ảnh của bảy bóng người.
Đám người Phương Phù thở phào một cái, có thể sẽ có bẩy người an toàn trở về. Như vậy tổn thất sẽ là một nửa, vẫn trong phạm vi chịu đựng được của tông môn
Cuối cùng ánh hào quang từ đậm chuyển sang nhạt dần rồi biến mất khỏi không gian
Lúc này mọi người mới thấy rõ khuôn mặt của bẩy người kia, trên mặt mọi người đêu mang vẻ đau buồn, cho dù có hay che dấu cảm xúc tốt thế nào cũng có lúc không thể giấu nổi cảm xúc thật của mình
Lần tuyển chọn người vào này đều được các vị trưởng lão tỉ mỉ lựa chọn, rất nhiều người trong số đó là đệ tử do một tay họ nuôi nấng. Hơn hai mươi năm tình cảm sâu đậm thật không dễ dàng gì mà vứt bỏ
Phong Huống đảo ánh mắt một lượt sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi
Trương Học Lâm, Đặng Hạ mấy người mới vào môn phái này cũng đã bình an trở về. Như vậy cũng là điều đương nhiên thực lực càng mạnh thì tỉ lệ sống sót càng cao cuối cùng có thể an toàn trở về cũng là khả năng lớn
Nhưng lấy tu vi ra mà nói thì Doanh Thừa Phong cũng không kém họ là mấy lại không thấy tung tích đâu
Thân thể Phong Huống lập tức run rẩy tay nắm chặt nắm đấm
Đám người Phương Phù không hẹn mà cùng nhau chuyển ánh mắt đến hắn, tất cả đều cảm nhận được sự thay đổi của hắn
Tháp Truyền Thừa sau hai mươi năm mới mở ra một lần, mỗi lần mở ra thì sẽ có người chịu đả kích lớn nhưng ngược lại cũng sẽ có người có thu hoạch lớn
Phương Phù giơ tay đặt lên vai Phong Huống vỗ nhẹ một cái
Phong Huống dù sao cũng không phải người yếu đuối, hắn hít một hơi thật sâu cứng rắn dồn nén đau buồn xuống hướng tới sư huynh gật nhẹ đầu một cái
Phương Phù quay đầu trầm giọng nói:
- Các ngươi làm tốt lắm, có thể sống sót quay trở về hẳn là có thu hoạch gì đó
- Vâng
Tất cả mọi người đều khom người thi lễ, trên mặt đều có một tia hưng phấn không gì có thể che giấu được
Vào tháp Truyền Thừa tu luyện cũng không phải chuyện dễ dàng gì, có thể bình an trở về chứng tỏ thực lực của bọn họ cũng đã tăng lên
Lần này chính là lần tu luyện quan trọng. Đợi mấy ngày nữa khi họ tu luyện đến bậc võ sư có thể cho họ phát huy hết khả năng chiến đấu của võ sư hùng mạnh
Mọi người trong tông môn đều thống nhất nói vậy khiến các vị trưởng lão rất vui và đều mỉm cười
Lúc này đây đám người Trương Học Lâm cũng thu hoạch được không nhỏ không chỉ lấy được ba phần kế thừa quý giá, hơn nữa còn tìm được ít dược liệu và tài liệu quý, nếu có được hết những thứ này thì sẽ nâng cao được thực lực, xứng đáng là người của tông môn
Nghe mọi người nói xong Phong Huống không kiềm chế được trầm giọng hỏi: - Các ngươi có nhận được tin tức gì của Doanh Thừa Phong không.
Trương Học Lâm lập tức trầm mặt lại, trước đó Doanh Thừa Phong đã có tiếng tăm bọn họ biết hắn được các bậc trưởng lão coi trọng. Lần này Doanh Thừa Phong không trở về mười phần là đã bỏ mạng lại tháp Truyền Thừa, bọn họ không dám khinh suất nói gì.
Tuy nhiên sau một lát trầm mặc có một người khom người nói: - Phong sư tổ, đệ tử đã nhìn thấy một vị đồng đạo, hắn và Doanh sư đệ cùng tiến vào. Nghe nói Doanh sư đệ có đi cùng với cùng Đường Tử. Hắn dừng một chút lại nói: - Đường Tử là một người tuổi trẻ tài cao, có hắn đi cùng Doanh sư đệ chắc sẽ không
Hắn vốn muỗn an ủi Phong Huống vài câu nhưng nói tới đây thì không thể tiếp tục nổi nữa
Cho dù hắn có giỏi ăn nói thế nào cũng không thể giải thích được nguyên nhân Doanh Thừa Phong đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện
Tháp Truyền Thừa là nơi thần bí khó lường, chỉ sợ Doanh Thừa Phong hãy còn sống mà mọi người lại bỏ lỡ cơ hội này thì lần mở tháp Truyền Thừa tiếp theo sợ là sẽ không giữ được không gian bình yên
"Ài" Phong Huống thở dài một tiếng ánh mắt dần trở nên ảm đạm
- Đường Tử, Đường gia
Xa xa, Võ lão nhíu mày lại hắn mơ hồ nghĩ tới tin đồn đã nghe từ xưa nhưng lại không dám khẳng định
Thoắt cái hắn đã ra khỏi nhã cư trong khi không một ai biết
Tại Tam Hạp thôn có một cảnh sắc rất đẹp
Sau khi Doanh Thừa Phong quật khởi, không chỉ toàn bộ Doanh gia quật khởi theo mà toàn bộ thôn Tam Hạp cũng nước lên thì thuyền lên, được không ít lợi ích
Hiện nay nhân dân Tam Hạp thôn đi ra ngoài đều không khỏi tự hào vì là người của Tam Hạp thôn.
Tuy vài thôn gần đó cũng có võ sĩ trấn thủ chín tầng chân khí thậm chí là có mười tầng có nhưng cũng không thể bằng được Tam Hạp thôn.
Gần như từng thôn dân đều có thể cảm nhận được rằng bọn họ đang nhận được ưu đãi rất lớn
Dù là lúc gặp phải hạn hán nguồn nước bị tranh đoạt hay việc hôn nhân đại sự thì Tam Hạp thôn cũng đã khác trước rất nhiều.
Nhưng mà trời có gió mây không thể nào lường trước được, người có hoạ hay phúc cũng đều không thể biết được
Ở nơi xa đột nhiên truyền đến một đợt sấm như tiếng vó ngựa
Người trong thôn đều đi ra xem rồi lớn tiếng gọi nhau
Đó là một đoàn ngựa thồ hơn mười người phía trên có một người cầm cờ giơ cao, trên lá cờ có thêu liên tiếp hình xương khô
Mã tặc, đây là biểu tượng của Khô Lâu mã tặc vốn tiếng xấu lan xa khắp nơi.
Trước đó nhân dân ở đây chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày bọn cướp chạy đến tận đây
Lập tức vô số tiếng la hét chói tai vang lên, dường như chỉ có cách đó mới khiến bản thân bớt sợ hãi
Lão trưởng thôn chống quải trượng run rẩy trước thôn la lớn: - Các vị đại gia nơi đây là Tam Hạp thôn, là của Khí Đạo tông môn hạ Doanh Thừa Phong, xin các vị giơ cao đánh khẽ lão đây tất có hậu
Lão già còn chưa nói xong bọn cướp đã bắn mũi tên ra xuyên thấu vào cổ họng của lão thậm chí bọn chúng còn bắn thêm tên khiến người lão dính vào vách tường
- Chạy, tản ra chạy đi
Doanh Lợi Đức, một đệ tử khác lớn giọng hô: - Đây là võ sư cao cường chạy mau
Lập tức mọi người hướng về phía thôn ầm ầm bỏ chạy
Trong đám cướp có một thanh niên cao lớn thu cung tên lại lãnh đạm nói: - Giết, một tên cũng không tha
- Vâng
Hơn mười người cưỡi trên lưng ngựa giẫm lên thôn xóm gặp người là giết
Bọn họ có tu vi cực cao, tốc độ nhanh hơn rất nhiều, dường như chỉ trong 15 phút cũng có thể giết sạch mục tiêu
- Hừ Doanh Thừa Phong, ngươi dám giết chết đệ đệ của ta thì ta sẽ giết chết cả thôn này. Đây chính là báo ứng
Người thanh niên lạnh lùng cười, kéo cương ngựa xoay người bỏ đi, bỏ lại sau lưng là cả một thôn cháy đỏ rực khiến Tam Hạp thôn hoá thành tro