Tiếng nổ cực lớn dần dần lắng xuống, nét mặt của thiếu nữ áo trắng đầy vẻ mệt mỏi, toàn thân quần áo đều ướt đẫm mồ hôi.
Doanh Thừa Phong ở một bên nhìn xem cũng hết hồn, nàng này có lẽ có chút khiếm khuyết về phẩm chất đạo đức nhưng thực lực và nghị lực của nàng cũng khiến cho người ta phải khâm phục.
Có vài lần Doanh Thừa Phong cho rằng có lúc nàng sẽ không có cách nào kiên trì được nữa, thì nànglại cắn răng chịu đựng và chống đỡ lại tất cả. Khi đó khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng cũng có vài phần tuyệt vọng nhưng từ đầu đến cuối nàng đều không chịu từ bỏ.
Có lúc Doanh Thừa Phong không thể tượng tượng nàng đã trả giá nhiều như thế nào nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt luôn dữ tợn của nàng thì hắn biết nàng đang phải chịu đựng biết bao nhiêu là áp lực.
Thở phào một cái, Doanh Thừa Phong lấy từ phía sau lưng ra một bình hồ lô đưa tới bên môi nàng dịu dàng nói: - Uống một ngụm đi.
Thiếu nữ áo trắng thở hổn hển, lạnh lùng liếc hắn một cái sau đó mới chịu mở miệng, bất chấp hết tất cả uống hết chỗ nước trong hồ lô không thừa một giọt.
Nhưng khi nàng uống đến giọt cuối cùng, cả người đột nhiên cứng đờ giọng run run hỏi: - Cái hồ lô này là của ngươi?
Cơ mặt thiếu nữ áo trắng giật giật xấu hổ đến mức chỉ muốn giết chết nam nhân trước mặt. Nhưng lúc này lực bất tòng tâm đành nghiến răng chịu đựng trong lòng thề rằng phải giết hắn để giết người diệt khẩu
Doanh Thừa Phong thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn vào khoảng sáng giữa không trung cười khổ nói: - Đại tỉ, tôi thấy cô chịu khổ quá rồi, aizzz
- Cái gì? Thiế[CHARGE=2.1]u nữ áo trắng giật mình nói: - Ngươi vừa kêu ta là cái gì?
Doanh Thừa Phong không vui nói: - Đương nhiên gọi cô là đại tỉ rồi, không lẽ cô hy vọng tôi gọi cô là tiền bối sao?
Thiếu nữ áo trắng giận tới mức run cả người, nhưng dù gì nàng cũng là một nhân vật có tiếng nên nhanh chóng lấy lại tinh thần nói: - Tiểu tử ngươi rốt cục muốn nói cái gì?
Doanh Thừa Phong do dự một lát nói: - Ta sợ đại tỉ cô không thể chiụ đựng thêm được nữa
Thiếu nữa áo trắng thầm nghĩ trong đầu, nếu lúc trước ngươi không nói những lời buồn nôn ấy thì ta ngay lúc này đây cũng có thể chịu đựng thêm được nữa
Trên thực tế, ngọc bài trong tay nàng là một vật có uy lực, nếu có thể đem toàn bộ năng lượng phóng ra ngoài đừng nói là ác long chứ tổ tông của ác long cũng có thể bắt được
Nhưng tiếc là, thực lực bản thân nàng không đủ, không thể phát huy uy lực thực sự của nó.
Lúc trước khi bị ác long tấn công, nàng đều yếu thế không khống chế được. Chỉ có điều vừa nghĩ đến việc bị ác long cắn nuốt thành từng miếng nhỏ, trong nàng lại có một sức mạnh khiến cho nàng vượt qua cửa ải này.
Nhưng sau đó thì
E rằng nàng cũng không đủ sức để tiếp tục nữa.
Suy nghĩ vừa thay đổi, ánh mắt thiếu nữa áo trắng chợt sang lên nhìn thiếu niên trước mặt một lượt từ trên xuống dưới
Doanh Thừa Phong bị nàng nhìn trong lòng có chút mơ hồ sợ hãi cười cười nói: - đại tỉ, cô như vậy Trong lòng hắn quyết định nếu nữ nhân ngốc nghếch này muốn hắn cùng cô đi vào chiến đấu với ác long chắc chắc chắn hắn sẽ không đáp ứng
Nhưng đầu óc của thiếu nữ áo trắng không kịp nghĩ đến bước đấy nàng chỉ hạ giọng nói:
- Ta có cách rồi.
- Cách gì? Doanh Thừa Phong mừng rỡ hỏi.
Vào lúc này có lẽ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào cô nàng xinh đẹp này thôi.
Thiếu nữ áo trắng nghiêm mặt nói: - Bây giờ ta sẽ truyền cho ngươi một chiêu, lúc nữa khi ta đánh trúng ác long, ta và ngươi sẽ hợp lực lại để duy trì kết giới, như thế có thể thể lỏng chút.
- Cách đánh phối hợp sao? Doanh Thừa Phong trợn trùng mắt nói - Ngươi đồng ý dạy ta công pháp à?
Hắn bị người phụ nữ này đuổi đến cùng đường rồi, tự nhiên hiểu rõ nguyên cớ đó
Ý của nàng là muốn thu hồi cái gì mà tông môn công pháp đấy, nhưng lúc này lại phải truyền thụ cho hắn khiến hắn có chút buồn bực và cảnh giác.
Thiếu nữa áo trắng bất mãn nhìn hắn nói: - Dù sao ngươi cũng là y bát truyền nhân của thế hệ sau của nam tước cấp kỵ sĩ đại nhân, cũng miễn cưỡng được xem là chính tông cho nên ta truyền cho ngươi công phu cũng không tính là đi quá giới hạn
Doanh Thừa Phong nghĩ thầm nếu ngươi sớm nghĩ như thế thì tốt rồi. Hừ nếu như không phải tình thế bắt buộc thì ngươi sẽ hào phóng thế sao
- Nghe cho kỹ, đây là khẩu quyết hợp kích, ngươi chỉ cần học thuộc là chúng ta có thể cùng nhau hợp sức duy trì kết giới. Thiếu nữ áo trắng lớn tiếng nói
Chỉ có điều, ở dưới dung nhan tuyệt mỹ kia từ đầu đến cuối đều không có cách nào khiến cho người khác thấy sợ hãi
Doanh Thừa Phong chỉ nghe một lần đã ghi nhớ cẩn thận. Không những thế, Trí Linh còn đang kết hợp với đủ các loại ghi chép và sổ tay trước kia, không ngừng cân nhắc nội dung trong đó.
Sau một lát hắn trầm giọng nói: - Ngươi là muốn ta tu luyện quang minh lực, chỉ có quang minh lực mới có thể phối hợp một cách hoàn mỹ với lực lượng của ngươi.
- Đúng vậy, quang minh thủ hộ lệnh bài chính là bảo vật của bổn tông, cũng chỉ có đệ tử của môn hạ mới có thể sử dụng nó. Thiếu nữ áo trắng nghiêm nghị nói: - Ta không yêu cầu ngươi phải chuyển toàn bộ lực lượng thuộc tính của ngươi thành quang minh lực nhưng ít nhất ngươi phải nắm giữ được một chút, chỉ có như thế ta mới có thể lợi dụng linh lực này dẫn đường để tinh thần lực và chân khí của ngươi cho ta sử dụng
- Quang minh Trong miệng Doanh Thừa Phong thì thào nói
- Đúng vậy là quang minh lực. Thiếu nữ áo trắng trầm giọng nói - Ta biết trong khoảng thời gian ngắn mà bắt ngươi nắm bắt được quang minh lực thì cũng hơi quá đáng, nhưng sức mạnh ác long quá lớn, ta mặc dù có sinh mạng dịch bổ sung nhưng một khi dùng hết dược liệu ta cũng lực bất tòng tâm. Hy vọng ngươi trước đó có thể luyện ra được một tia quang minh
Lời của nàng trong chốc lát ngừng lại, một đôi môi và đôi mắt xinh đẹp trợn tròn
Bởi vì nàng nhìn thấy Doanh Thừa Phong vươn tay ra, ở lòng bàn tay của hắn tách ra một tia hào quang màu trắng
Loại ánh sáng này nàng đã rất quen thuộc bởi vì loại sức mạnh này đã khắc sâu trong xương cốt nàng dù thế nào cũng không thể bỏ qua hay quên mất
Tia quang minh lực trước mắt tên tiểu tử thối ấy trong một khoảng thời gian ngắn đã ngưng tụ thành một chùm quang minh lực
- Ngươi ngươi sao ngươi có thể làm ra được Nàng thì thào hỏi
Doanh Thừa Phong vỗ tay một cái ánh hào quang trong lòng bàn tay màu trắng ngà lập tức biến mất
Kỳ thực quang minh lực là một lực lượng lớn trong thiên nhiên
Thể chất của Doanh Thừa Phong tương đối kỳ lạ, ngoại trừ thần lực sát khí sở trường ra thì nó tương đối thuần khiết giống như một tờ giấy trắng không có bất kỳ tì vết
Với tinh thần lực lượng như vậy mà có thể tu luyện ra quang minh lực nhưng với tốc độ và hiệu suất kia thì thể chất rõ ràng hơn cả thiếu nữ áo trắng
Nhưng trong đầu của Doanh Thừa Phong lại nẩy ra một ý nghĩ
Sau khi hấp thu chân khí trải qua sự điều khiển tinh vi lập tức tạo ra được một tia quang minh lực, Doanh Thừa Phong cũng lấy một tia linh lực ra làm dẫn khiến thuộc tính tinh thần lực cũng biến đổi theo.
Biến hoá như thế duy nhất chỉ có người có tinh thần lực không thuộc tính như hắn mới có thể làm được. Chỉ cần có một tia sắc thái là có thể điều chỉnh được tờ giấy trắng thêm màu sắc
Hơn nữa loại màu sắc này cực kỳ thuần khiết không hề lẫn lộn với cái khác
Đối diện với câu hỏi của thiếu nữ áo trắng Doanh Thừa Phong đương nhiên không thể ăn ngay nói thật được rồi. Hắn cười ha hả nói:
- Chỉ cần dùng tinh thần lực đi cảm ứng quang minh tồn tại trong hư không sau đó dùng sức mạnh này đi thích ứng và dẫn đường là có thể giải phóng sức mạnh cùng thuộc tính, đấy không phải là rất đơn giản sao.
Thiếu nữ áo trắng chống mắt líu lưỡi. Dưới ánh mắt bức bách của Doanh Thừa Phong, nàng chậm rãi gật đầu một cái nói: - Đúng là rất đơn giản
Chỉ có điều trong lòng của nàng dù thế nào cũng không thể bình tĩnh được
Doanh Thừa Phong nói không sai, tu luyện quang minh lực hay các loại thần lực khác đều có đạo lý như vậy
Nhưng biết phải làm sao là một chuyện còn làm được hay không lại là chuyện khác
Trong lúc xem thể thao người ta luôn theo một lối mòn vô cùng đơn giản nhưng nếu tự mình thử một chút thì người thường sẽ biết muốn luyện được phải trải qua biết bao gian nan thử thách
Nhưng Doanh Thừa Phong này tuổi hãy còn trẻ mà không ngờ trong khoảng thời gian ngắn như thế đã có thể mở được cánh cửa đấy
Không, như này không thể xem như là cánh cửa bình thường, tuy màu sắc của hào quang kia không có màu sắc thuần khiết như hào quang của nàng tu luyện nhưng nếu vào tông môn thì những đệ tử đã tu luyện hơn 10 năm kia cũng không bằng được hắn
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của thiếu nữ áo trắng nhìn Doanh Thừa Phong lập tức có chuyển biến rất lớn.
Nam tử này chẳng lẽ là con trai của quang minh sao?
Doanh Thừa Phong có thể bất chấp cảm tưởng và rung động của nàng. Tuy hắn không muốn khoa trương như thế nhưng trong thời gian cấp bách hắn cũng không dễ dàng buông lỏng
Nếu để hắn đem tính mạng của bản thân ký thác vào nghị lực của thiếu nữ áo trắng kia thì có lẽ hắn không còn là Doanh Thừa Phong nữa rồi.
Nhắm mắt lại, Doanh Thừa Phong yên lặng tu luyện
Cũng không biết qua bao lâu một âm thanh lớn đã đánh thức hắn
Doanh Thừa Phong giương đôi mắt nhìn, thiếu nữ áo trắng bất động nhìn ánh hào quang phát ra từ ác long, nàng khẽ nói: - Này, nó muốn công kích, ngươi phải hỗ trợ ta.
- Ta phải làm gì?
- Đưa chân khí vào kinh mạch của ta rồi đem tinh thần lực hoá thành quang minh lực cùng ta đối phó, cùng tiến cùng lui.
Doanh Thừa Phong hơi sửng sốt, hắn bước nhanh đến phía trước, tới sau lưng thiếu nữ áo trắng, bắt chước nàng khoanh chân ngồi xuống, vươn hai tay dán vào lưng nàng
Đồng thời, chân khí của hắn truyền đến cho nàng hơn nữa tinh thần lực cũng hoàn toàn buông ra, tinh thần lực của nàng với hắn hoà vào nhau.
Ngay sau đó thân thể hai người đột nhiên run lên trong lòng đồng thời nổi sóng
Chân khí truyền chưa thấm vào đâu nhưng thần lực hoà vào nhau cũng đã tạo thành một cảnh tượng khó mà miêu tả được
Nếu đổi vào một thời gian và đại điểm khác, hai người bọn họ tuyệt đối sẽ không buông ra tinh thần lực để hoà hợp vào người khác như thế, cho dù là người thân nhất cũng tuyệt đối không ngoại lệ.
Nhưng lần này nếu không muốn làm món ăn cho ác long thì chỉ có cách buông ra hết hợp tác một cách thân mật
Tinh thần lực là nguồn gốc của tất cả sức mạnh, lấy tinh thần lực của hai người hoà hợp với nhau sẽ tạo thành nguồn sức mạng không gì sánh được.