Nhìn ánh mắt Giáo Tông Bệ Hạ, trên mặt vị lão nhân này vẫn như cũ là nụ cười hiền hòa, sắc mặt không có chút thay đổi.
Đón ánh mắt của Doanh Thừa Phong, Giáo Tông Bệ Hạ cười dài mà nói:
- Quyền trượng trong tay bổn tọa tuy có đại pháp lực, nhưng pháp lực này
đến từ Quang Minh thần tọa, mà không phải xuất từ chính ta.
Sắc
mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến, tim đập của hắn như sấm, Tim hắn đập
như sấm, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Giáo Tông Bệ Hạ.
Thân là
đệ tử đầu tiên của Quang Minh thần linh, cũng là nhân vật tiêu biểu cho
Quang Minh Thần dưới thế gian, lại có thể nói ra những lời đại nghịch
bất đạo như vậy.
Tuy trước đây hắn mơ hồ cảm nhận được, giữa Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni dường như có gì đó hẹn ngầm, hơn nữa loại
hẹn ngầm này cảm giác có chút bất kính đối với Quang Minh lực.
Nhưng, cho tới giờ khắc này, Hắn mới chính thức xác định.
Vị Giáo Tông Bệ Hạ đứng trên vạn Quanh Minh Thánh giáo quả nhiên là có dị tâm đối với Quang Minh Thần.
Giáo Tông Bệ Hạ mặt không đổi sắc, Lão chầm chậm nói:
- Doanh đại sư, ngươi không có tín ngưỡng gì đối với Quang Minh Thần đúng không?
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong hơi hơi quẫn bách, Hắn là người trong nhà biết chuyện nhà mình.
Hắn đến từ một thế giới khác, đối với những thứ thần linh gì đó thực ra rất khó để có niềm tin tín ngưỡng.
Bởi vì theo hắn, cái gọi là thần linh, chẳng qua là một vài siêu cấp cường
nhân đang trên con đường tu luyện để đi xa hơn mà thôi. Chỉ cần hắn cố
gắng tu luyện, tương tự hắn sẽ có cơ hội bước vào Thần đạo.
Đương nhiên, trước khi thật sự đặt chân được vào thần đạo, Hắn vẫn sẽ duy trì đầy đủ sự kính nể đối với sự tồn tại của Thần linh.
Sụp ánh mắt xuống, Doanh Thừa Phong nói:
- Bẩm Bệ hạ, vãn bối lần này đến đây, chỉ là rèn Bán thần khí giúp Ngài, những việc khác vãn bối nhất thảy không biết.
Những lời này của hắn vô cùng rõ ràng, mối bất hòa giữa ngài và thần linh Hắn tham gia không nổi, cũng không muốn bị cuốn vào, đến nơi đây chỉ là vì
làm trọn lời hứa mà thôi.
Giáo Tông Bệ Hạ không kìm nổi cười, nói:
- Cũng được thôi, trước tiên rèn vật này đi.
Doanh Thừa Phong lên tiếng, nhẹ nhàng đem hộp ngọc mở ra.
Ở bên trong quả nhiên đặt đầy nguyên liệu châu báu, nếu đem những nguyên
liệu này nhập vào quyền trượng, đồng thời vẽ lại Linh văn lần nữa, thì
vật này thật sự có thể tấn thăng thành tứ vòng Thiên Kỵ Thánh Khí.
Chỉ có điều, bán thần khí vượt xa năng lực của các thánh khí thông thường,
trong đó nếu có một sai lầm thì bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển.
Nếu là một đại sư rèn bình thường, cho dù là đã đạt đến cấp Bán Thần cường
nhân, sau khi nhìn thấy những bảo vật này cũng không dám vỗ ngực đánh
cược.
Nhưng Doanh Thừa Phong không giống như vậy, có sự giúp đỡ
của Trí Linh và Đan Lô Khí Linh, số lượng Bán Thần khí đã sinh ra từ
trong tay hắn gần như sẽ đạt tới hai số đếm.
Vì thế, chỉ cần là đồ vật cấp bậc này, hắn tự nhiên trở nên tràn đầy tự tin.
Cầm quyền trượng, lẳng lặng vuốt ve, Doanh Thừa Phong nhắm hai mắt lại.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng được, Chiếc quyền trượng này tuy không phải Bán thần khí, nhưng trong nó lại ẩn chứa năng lượng khổng lồ, hơn nữa trong quyền trượng vẫn có một tia linh tính dao động.
Chiếc quyền trượng này quả nhiên cũng là một Thiên Kỵ Thánh Khí, hơn nữa trí tuệ của Khí linh tương đối cao.
Có lẽ bởi vì có được dặn dò của Giáo Tông Bệ Hạ, cho nên khí linh này
không có chút ý niệm chống cự đối với sự dò xét của Doanh Thừa Phong.
Hơi hơi gật đầu, Doanh Thừa Phong cười nói:
- Bệ hạ, Thánh khí này khá tốt, chắc chắn có thể tấn thăng thành Bán thần khí.
Trong cảm nhận của hắn, phẩm giai của Thiên Kỵ Thánh Khí này thậm chí còn
mạnh hơn một bậc so với thanh giáo của lão Cường Ni, hơn nữa, quang minh lực hàm chứa bên trong là như nhau, ánh sáng rực rỡ mãnh liệt kia thuần khiết vô cùng, thậm chí có một tia thần tính tồn tại mơ hồ.
Giáo Tông Bệ Hạ cất chứa quả nhiên là không bình thường, càng hùng mạnh hơn so với Bán thần Cường Ni.
Chậm rãi gật đầu, trên mặt của Giáo Tông Bệ Hạ toát lên một tia nụ cười thản nhiên, nói:
- Vậy đã làm phiền ngươi rồi.
Doanh Thừa Phong lên tiếng, hắn khoanh chân ngồi xuống.
Cổ tay hơi run run, lập tức đem Đan Lô Khí Linh phóng ra.
Khí linh thần vật này đã cùng Doanh Thừa Phong phối hợp nhiều lần, cho dù
là rèn bán thần khí bảo vật cấp bậc này, nó cũng không có cảm giác đặt
biệt gì.
Hơn nữa, gần đây nó tương đối vừa lòng đối với biểu hiện của Doanh Thừa Phong.
Liên tiếp vài kiện bán thần khí rèn thành công, khiến nó nhân cơ hội khôi
phục rất nhiều, đã mơ hồ có viễn cảnh cường thịnh năm đó.
Đương
nhiên, muốn hoàn toàn khôi phục thật sự, bán thần khí như cũ vẫn kém một chút. Trừ phi là hấp thu sức mạnh to lớn kia của thần khí lúc tiến
thăng, mới có thể khiến nó thật sự khỏi hẳn.
Phía trên của Đan lô đột nhiên hiện lên một đám sương trắng, bóng người nho nhỏ lập tức ngưng tụ xuất hiện.
Bóng người này khiến Đan Lô Khí Linh khiếp đảm, nó giương mắt ngắm nhìn 4
phía, đột nhiên nghênh đón ánh mắt như sao trời biển rộng thâm thúy của
Giáo Tông Bệ Hạ, đột nhiên đầu co rụt lại, chui trở lại.
Doanh
Thừa Phong không kìm nổi cười, Đan Lô Khí Linh này cũng coi là thượng
phẩm rồi. Nó khiếp đảm như vậy, thật không biết là như thế nào mới có
thể tu luyện tới bực này cảnh giới đấy.
Tuy nhiên, người này mặc dù là nhát như chuột, nhưng thực lực của nó cũng không thể khinh thường
Nắp của lò luyện tự động xoáy mở, lộ ra không gian bên trong u ám tối tăm.
Mặc dù lò luyện đan này không lớn, nhưng bên trong có Động thiên, đừng nói
là Quang minh quyền trượng trong tay Doanh Thừa Phong, cho dù là cái gì
lớn hơn thập bội, cũng có thể dễ dàng chứa vào bên trong.
Đôi mắt của Giáo Tông Bệ Hạ hơi sáng lên, dường như cảm nhận được cái gì.
Mà cổ tay của Doanh Thừa Phong run lên, đem Quanh minh quyền trượng đưa vào lò luyện đan.
Quyền trượng vừa vào Đan lô, lập tức phóng ra vạn trượng hào quang, đem không gian này chiếu rọi hào quang khắp nơi. Nhưng, điều khiến người ta cảm
thấy quỷ dị đó là, ánh quang này lại không thể vượt ra ngoài đan lô.
Đây là điều kỳ diệu của càn khôn, hoặc sức mạnh mà Thiên Kỵ Thánh Khí ẩn
chứa mạnh gấp vạn lần so với bản thân đan lô. Nhưng, một khi nó bước vào đan lô, giống như con hổ bị nhốt vào trong lồng, không thể thoát ra
ngoài được.
Doanh Thừa Phong giơ tay lên một chút, một dải nguyên liệu quý báu nào đó trong hộp lập tức bay lên không trung, lặng lẽ bay
vào trong đan lô.
Phía dưới đan lô lập tức phát sáng, lượng lớn
thiên địa linh lực dường như xả nước tràn vào. Những thiên địa linh lực
này đều hóa thành nhiên liệu thuần khiết nhất, đem năng lượng cuồn cuộn
không dứt cung cấp cho đan lô.
Mà đan lô lúc này dường như là máy chuyển khí tốt nhất trên thế giới, đem tất cả năng lượng hấp thụ vào
bên trong, đồng thời đưa vào bên trong Càn Khôn.
Tuy nhiên lúc
này nó vẫn cần lượng lớn năng lượng để hồi phục, nhưng nó càng hiểu rõ
một đạo lý, đó chính là phải đem bán thần khí luyện ra một cách thuận
lợi, như thế Doanh Thừa Phong mới có thể rèn được càng nhiều bán thần
khí, thậm chí là bắt đầu xung kích thần khí.
Nếu hắn không phối
hợp, mà ngắt lời giữa chừng, thì với khả năng tính toán nghịch thiên của Doanh Thừa Phong rất có thể bắt đầu làm cách khác. Nếu thật sự đến bước đó, nó mới là vì cái nhỏ mà lỡ cái lớn, khóc không ra nước mắt.
Trong đan lô, trước tiên cần nhanh chóng làm tan miếng vật liệu kia, hóa
thành một đống lửa hừng hực bao quanh quang minh quyền trượng.
Sức nóng của ngọn lửa đỏ này đủ để tan chảy vàng luyện sắt, nhưng đã rơi
vào quang minh quyền trượng, Thiên Kỵ Thánh Khí này lại không có bất kỳ
phản ứng nào, mà sức nóng này dường như một chút da của nó cũng không
thể phá nổi.
Một lúc lâu sau, màu đỏ ngọn lửa dần dần suy yếu, và cuối cùng hoàn toàn biến mất, mà ánh quang minh quyền trượng kia lại
trở nên càng thuần khiết hơn, giống như một chiếc đèn ngọc lưu ly, chiếu rọi hào quang vô tận.
Ngoài lò luyện đan, Giáo Tông Bệ Hạ tuy
rằng không thể nhìn thấy tình hình bên trong đan lô, nhưng hành vi vủa
hắn thâm sâu không thể đoán được, thậm chí có phương pháp kỳ diệu giữ
liên lạc với quang minh quyền trượng khí linh trong đan lô, vì vậy hắn
rõ ràng cảm nhận được cảm xúc vui buồn đến từ linh khí.
Trên khuôn mặt già nua lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, trong đôi mắt của Giáo Tông Bệ Hạ đậm màu kỳ vọng.
Khối tài liệu thứ 2, thứ 3 lần lượt bay ra ngoài, cùng nhau bay vào trong đan lô.
Oanh, oanh, oanh
Sau khi rất nhiều tài liệu lần lượt nhập vào, cho dù là Càn Khôn trong lò đan lô cũng không chịu nổi.
Từng đợt lửa đỏ phảng phất xuyên thấu thế giới này, đem trọn mặt ngoài của đan lô đều nhuộm đỏ.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến, trầm giọng nói:
- Khí linh huynh, huynh làm sao vậy.
Đan Lô Khí Linh vội vàng nói:
- Chết tiệt, cây quyền trượng này quá hùng mạnh, là một trong ba Thiên Kỵ Thánh Khí mạnh nhất mà ta từng gặp, so với Bá Vương thương của ngươi và Khiên của lão Cường Ni vẫn mạnh hơn một bậc.
Trong lòng của
Doanh Thừa Phong khẽ run lên, tuy rằng ngay từ đầu hắn rất xem trọng cây quyền trượng này, nhưng thật không ngờ, sức mạnh của nó vẫn nằm ngoài
dự đoán của bản thân.
Đan Lô Khí Linh tiếp tục nói:
- Vẫn
còn nữa cơ, vật liệu mà người nạp vào vô cùng phù hợp với Thánh Khí này, sau khi chúng hòa hợp với nhau tạo ra sức mạnh lớn lao. Đã vượt ra khỏi giới hạn mà ta có thể khống chế được.
Doanh Thừa Phong hơi mặt nhăn, Trí linh trong não thoáng qua nhiều tính toán.
Giáo Tông Bệ Hạ vì nâng cao xác xuất thành công, chuẩn bị mọi thứ vừa nhiều vừa tốt.
Đối với những đại sư rèn binh bình thường mà nói, cách thức như vậy là hết
sức bình thường, bọn họ còn ước sao vật liệu bổ trợ càng nhiều càng tốt.
Nhưng, Doanh Thừa Phong lại không nghĩ vậy, bởi vì có bổ trợ của Trí Linh, cho nên hắn nắm chắc tính toán tỉ mỉ, dùng vật liệu ít nhất phát huy được
hiệu suất lớn nhất
Cho nên , hắn mới có thể dùng vật liệu tương
đối ít rèn ra bán thần khí, đồng thời vẫn đạt được trăm phần trăm xác
xuất thành công.
Trừ lần đó ra, vật liệu cho vào càng nhiều thì
cơ hội tạo ra đột biến càng lớn, đối với trách nhiệm của Trí Linh cũng
càng nặng. So sánh một chút, tỷ lệ thành công e rằng không tăng lên mà
lại giảm xuống.
Doanh Thừa Phong thở một hơi thật dài, hắn dứt khoát búng ngón tay.
Hộp ngọc ở dưới đất đột nhiên nhảy lên, sau khi trong không trung vẽ lên vòng tròn liền rơi xuống trước mặt của Giáo Tông Bệ Hạ.
Lão ta hơi ngẩn ra, giơ tay tiếp nhận, ánh mắt hồ nghi nhìn Doanh Thừa Phong đang ngưng đọng.
Tại sao lại nghĩ không ra điều này, rõ ràng bảo vật quý giá này vẫn chưa
dùng hết, nhưng Doanh Thừa Phong đại sư sao lại không thèm để ý tới.
Hắn tuy rằng kiến thức rộng rãi, người thường khó có thể so sánh được,
nhưng sự tồn tại của Trí Linh lại vượt ra khỏi lẽ thường của thế giới
này, sức tưởng tượng của hắn lại phong phú gấp vạn lần, cũng không thể
đoán được nguyên cớ thật sự.
Lượng lớn thiên địa linh lực không
được rơi vào bên dưới đan lô, bởi vì không còn vật liệu bổ sung, vì thế
sau khi trải qua một thời gian dung hợp, đan lô cuối cùng hồi phục được
nguyên dạng, tất cả đều bị bao phủ trong càn khôn lại cũng không thể lan ra ngoài được nữa.
Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi, hắn đưa tay ra, bắt đầu chuyển động chậm rãi trong hư không.