Đám người Doanh Thừa Phong không tự chủ thầm đưa mắt nhìn nhau.
Đây không phải vô nghĩa sao, cường giả bán thần là tồn tại cường đại cỡ
nào. Mà đối với một thế lực mà nói, bán thần tồn tại có tầm quan trọng
gấp trăm ngàn lần Vương Cấp.
Để tạo nên vài cường giả Vương Cấp mà hy sinh một cường giả bán thần. Chuyện này, trừ người ngu ngốc thì chẳng ai làm.
Đương nhiên, nếu giết bán thần của thế lực khác tạo nên cường giả trẻ tuổi cho ta thì lại là một lựa chọn tốt.
Nhưng vấn đề là cường giả bán thần kia khủng bố cỡ nào, sao nói bắt là bắt dễ như vậy.
Thế nên, biện pháp này nhìn qua rất tốt nhưng lại không có cách thực hiện.
Giáo tông bệ hạ tiếp tục nhìn họ, một lát sau mới nhẹ nhàng nói.
- Doanh đại sư, lúc ngươi quay về còn có đồng bạn của nó sao?
Doanh Thừa Phong khẽ rùng mình, trầm giọng,
- Bệ hạ, người đuổi theo ta đều ở đây rồi.
Thấy hắn tránh vấn đề này, ánh mắt Bang Đức linh hoạt, sắc bén hẳn lên. Nhưng sắc mặt giáo tông bệ hạ vẫn ôn hòa như cũ.
- Doanh đại sư, bổn tọa nghe nói trong luyện ngục Long tộc đã xảy ra tai kiếp lớn, ngươi có nghe nói qua.
Doanh Thừa Phong gật đầu nói.
- Lúc vãn bối tu luyện nhàn rỗi cũng nghe được chút phong thanh.
Hắn ngừng một chút nói.
- Nghe nói có một vị hay nhiều vị thần linh giáng lâm luyện ngục Long
tộc, giết chết đại địa hạch tâm khí linh và phá hủy lực lượng phong tỏa
không gian luyện ngục.
- Chúng ta cũng gặp may nên mới có cơ hội trốn thoát luyện ngục đó.
Trong ba năm nay, dù họ dốc lòng tu luyện nhưng Vua thời không cũng chẳng nằm yên một chỗ mà thường ra ngoài hỏi thăm, đem số tin tức này về cho đám
người Doanh Thừa Phong.
Giáo tông bệ hạ chậm rãi gật đầu.
- Doanh đại sư, bên Long tộc truyền tin tới, nguyện ý bồi thường vì đã khiến người chịu kinh hãi.
Ông ta khẽ cười, trong mắt ẩn chứa nét phức tạp.
- Tuy nhiên, bổn tọa nói ngươi chưa về đây, nên chuyện này vẫn đang kéo dài.
Doanh Thừa Phong khẽ động, nói.
- Bệ hạ, Long tộc thành thật như vậy sao?
Dựa vào sự kiêu ngạo của Long tộc, Doanh Thừa Phong không tin họ dễ cúi đầu như thế.
Giáo tông bệ hạ cười ha ha,
- Vì hồng long Cát Lợi Phi Nhĩ Đức ở đây đã ba năm rồi.
Doanh Thừa Phong kinh sợ thốt lên, thế mới biết vị hồng long xui xẻo kia không ngờ lại trở thành con tin mà ở lại Thánh giáo.
Do dự một chút, Doanh Thừa Phong nói.
- Bệ hạ, việc này xin ngài làm chủ.
Hắn nghiêm nghị nói.
- Ta tin ngài sẽ đòi lại công đạo cho ta.
Giáo tông bệ hạ gật đầu nói.
- Cũng đúng, hiện giờ ngươi không nên gặp Long tộc thì hơn.
Đám người Doanh Thừa Phong có thể thăng tiến Vương cấp, nguyên nhân là do
hấp thu tinh hoa sinh mệnh của bán thần Địa Hành Long. Đối với Long tộc
đây chính là nhục nhã tuyệt đối, chẳng may để lộ chuyện này thì sẽ dẫn
tới mâu thuẫn lớn hơn. Nếu vậy, bọn họ nên khiêm nhường một chút.
Nói xong, Doanh Thừa Phong cũng không để việc này trong lòng.
Năm xưa lúc mới gặp Cát Lợi Phi Nhĩ Đức là lúc hồng long này đang uy phong
lẫm liệt, đối mắt với trăm cường giả cùng giai vẫn uy chấn tứ phương.
nhưng giờ trong mắt đám Doanh Thừa Phong, nó không có gì khác những
cường giả Vương cấp bình thường.
Vì hiện giờ ngay cả Khấu Minh, ai cũng có một kiện bán thần khí.
Có bán thần khí phụ trợ, dù không đủ lực đối phó với bán thần Long tộc thì đối phó với một hồng long Vương Cấp chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.
Doanh Thừa Phong tiến lên nói.
- Bệ hạ, lần này vãn bối trở về đã điều chỉnh trạng thái bản thân tới mức tốt nhất.
Hắn ngừng một chút nói.
- Trạng thái hiện giờ rèn thần bình cho ngài, khẳng định thành công rất lớn.
Giáo tông bệ hạ sống tới lúc này đã như lão hồ ly, trên thiên hạ đã chẳng có mấy chuyện khiến ông thay đổi sắc mặt. Nhưng khi nghe thấy những lời
này, trong mắt ông vẫn toát lên vẻ vui sướng và mong chờ.
- Được, Doanh đại sư thật có tâm.
Ông chậm rãi, run run đứng lên.
Lão Bang Đức lập tức tiến lên, đưa tay đỡ ông ta.
Nếu có người ngoài ở đây thấy cảnh này, nhất định nghĩ Giáo tông bệ hạ sắp
gần đất xa trời, lúc nào cũng có thể chết nghẻo. Nhưng mọi người ở đây
đều biết, dù bề ngoài Giáo tông bệ hạ có già yếu tới đâu, nhưng trước
khi chết ông vẫn có thể đưa toàn bộ người ở đây tiến vào Địa ngục.
- Bệ hạ, Phi Lâm điện hạ và vài Kỵ sĩ vương điện hạ đang chờ ngoài điện.
Lão Bàng Đức nhắc nhở.
- Bọn họ cùng đi với Doanh đại sư, hẳn là muốn tới phủ đại sư ôn chuyện.
Giáo tông bệ hạ khẽ cười,
- Đám hài tử này, ngươi nói với chúng, mấy ngày nữa hẵng tới.
Dứt lời, ông vẫy tay với Doanh Thừa Phong.
- Doanh đại sư, chúng ta đi thôi.
Doanh Thừa Phong ngẩn người, tiến lên thay thế vị trí lão Bàng Đức, dìu Giáo tông bệ hạ đi vào trong buồng.
Lúc đám người Bá Vương định theo sau, lão Bàng Đức lên tiếng.
- Các vị, mời đi theo ta.
Kim Cương Vương tuy tự phụ nhưng không dám làm càn ở chỗ này, y theo lão
Bàng Đức rời cung điện, hội họp với mọi người bên ngoài.
Lúc lão Bàng Đức truyền ý chỉ của bê hạ, ngay cả Phi Lâm điện hạ cũng đành bất đắc dĩ rời đi.
Khấu Minh, Uông Kiệt, Bá Vương và Kim Cương Vương bốn người đồng hành cùng nhau.
Sau khi rời khỏi cung điện bệ hạ, Uông Kiệt ngưng mặt hỏi.
- Các vị, bệ hạ đã nói gì với các vị?
Khấu Minh đương nhiên không giấu gì hắn, kể tỉ mỉ những chuyện đã qua.
Uông Kiệt lập tức nhíu mày.
- Chẳng lẽ bệ hạ không hỏi các ngươi làm thế nào đưa được tín phù đại sư tới tay Thẩm Ngọc Kỳ sao?
Ba người Khấu Minh ngẩn ra, mờ mịt lắc đầu.
- Bệ hạ không hỏi.
Uông Kiệt nhíu chặt mày hơn, hòa hoãn nói.
- Tín phù của đại sư đột nhiên hiện lên trong tay Thẩm Ngọc Kỳ tiểu thư,
không ngờ việc này đã kinh động tới bệ hạ, ngài còn cẩn thận tự kiểm
tra.
Y ngừng một lát mới nói.
- Bệ hạ từng nói, thủ pháp này vô cùng kì diệu, ngay cả ông ấy cũng không làm được.
- Ba…
Mọi người kinh ngạc nhìn, chỉ thấy Kim Cương Vương sắc mặt âm trầm, mà tiếng vang vừa rồi là do y không kìm nổi vỗ mạnh vào tay.
- Kim Cương huynh, huynh nghĩ ra điều gì.
Uông Kiệt trầm giọng hỏi.
Kim Cương Vương khẽ hừ.
- Ta hiểu, Giáo tông bệ hạ không muốn gặp chúng ta mà muốn gặp Vua thời không.
- Vua thời không?
Uông Kiệt sửng sốt, hít sâu một hơi.
- Không ngờ các ngươi lại gặp được thần cầm trong truyền thuyết.
Khấu Minh không giấu diếm nữa, đem chuyện mọi người tiến vào luyện ngục Long tộc tỉ mỉ kể lại.
Nếu nơi này có người khác thì không dễ mở miệng. Nhưng Uông Kiệt cũng là
một trong những truy tùy giả của Doanh Thừa Phong, nhìn biểu hiện của y
đương nhiên tin được.
Uông Kiệt nghe xong không khỏi hâm mộ, tinh hoa sinh mạng của bán thần Long tộc thì thôi đi, nhưng kế thừa ký ức
mới là vật báu quý giá, ngay cả y cũng thấy động tâm.
Quản lý một điện tuy quyền cao chức trọng, nhưng nếu so với việc tự nâng cao tu vi bản thân, Uông Kiệt tình nguyện chọn vế sau.
Nhưng đáng tiếc cơ hội như vậy chỉ có một lần.
Dìu Giáo tông bệ hạ vào sâu trong hậu điện, lão nhân gia giơ tay nhẹ nhàng
tìm kiếm trong hư không. Không gian trước mắt như vải vóc xé rách, để lộ ra cửa động đen ngòm không biết thông tới nơi nào.
Doanh Thừa
Phong cả kinh, hắn cảm ứng lực lượng của Giáo hoàng bệ hạ phóng thích
không quá hùng mạnh, cũng không khiến không gian dao động quá nhiều.
Cách cổng không gian một trượng thì không còn chút dao động năng lượng nào nữa.
Từ sau khi thấy Vua thời không giao chiến với đại địa hạch tâm khí linh và thăng tiến Vương Cấp. Nhãn lực của hắn đã cao minh hơn nhiều.
Mở lối đi không gian với cường giả Vương Cấp không khó, nhưng sau khi mở
thông đạo mà có thể phong tỏa dao động không gian trong phạm vi nhỏ hẹp
như Giáo tông bệ hạ thì không đơn giản chút nào.
Giáo tông bệ hạ đưa mắt nhìn Doanh Thừa Phong, vui vẻ cười.
- Rồi sẽ có ngày ngươi làm được.
Doanh Thừa Phong vội vàng nói.
- Đa tạ bệ hạ tán thưởng, Thừa Phong nhất định cố gắng.
Hai người bước vào cổng không gian, không ngờ bên kia lại là một tiểu thế giới tao nhã.
Trong tiểu thế giới này, núi giả đình lâu trải rộng, trong núi có dòng suối
nhỏ dạt dào lưu động, khắp nơi mang tới cảm giác mơ hồ kỳ ảo.
Nếu có thể sống ở đây cũng là một loại hưởng thụ.
Doanh Thừa Phong nhìn quanh, kinh ngạc nói.
- Bệ hạ, ngài muốn ta khai lò rèn ở đây sao?
- Đúng vậy.
Giáo tông bệ hạ cười nói.
- Nơi này không thích hợp sao?
Doanh Thừa Phong cười khổ nói.
- Bệ hạ ngài cũng biết, nếu rèn thành công bán thần khí sẽ dẫn tới Thiên kiếp.
Hắn đưa mắt nhìn Giáo tông bệ hạ nói.
- Ta tin dựa vào thực lực của bệ hạ, thiên kiếp không đáng để ý, nhưng uy năng thiên kiếp dữ dội, dù không thể làm ngài bị thương thì cũng sẽ hủy diệt phong cảnh nơi này.
Giáo tông bệ hạ không nhịn được cười nói.
- Hóa ra ngươi lo lắng chuyện này.
Ông ta vẫn lắc đầu nói.
- Không có vấn đề gì, thế giới nhỏ như vậy ta có thể xuất thêm vài cái,
chỉ cần ngươi thấy ở đây thoải mái, lúc luyện chế cũng nắm chắc thêm
được mấy phần, ta cũng hài lòng.
Doanh Thừa Phong lắp bắp, hắn có lòng suy nghĩ hộ người ta mà.
Bản thân hắn không giống những đại sư rèn khác, đồ chơi bán thần khí này
cũng không có gì hiếm lạ, xác suất rèn thành công đã là một trăm phần
trăm.
Tuy nhiên, dù hắn ba hoa cũng phải có người tin mới được.
Khẽ thở dài, Doanh Thừa Phong nói.
- Được, vậy đa tạ ý tốt của bệ hạ.
Hắn thu hồi ánh mắt nói.
- Bệ hạ, tài liệu ngài chuẩn bị đâu.
Tay giáo tông bệ hạ run lên, lấy ra quang minh quyền trượng và một hộp ngọc.
Doanh Thừa Phong kinh sợ ồ lên, hắn cẩn thận nhận lấy quang minh quyền trượng, cẩn thận kiểm tra.
Một lát sau, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Quyền trượng này không phải bán thần khí có được quang minh thần lực vô hạn
ngày thường Giáo tông bệ hạ lấy ra triển lãm trước mặt người khác.