Theo từng cái linh khí được báo ra, tất cả mọi người đều trở nên kích động,
bởi vì những thứ mà Doanh Thừa Phong luyện chế này lại toàn là linh khí.
Những người trông mong mà chạy đến Thánh Điện xếp hàng, chờ dùng Thánh
giáo công hiệu độ đổi trang bị chủ yếu đều là những kỵ sĩ bình thường
của các điện.
Bọn họ không có hậu trường cường ngạnh, thiên phú cũng không nghịch
thiên là mấy. Cho nên bọn họ chỉ có thể đấu tranh gian khổ ở tầng lớp
thấp nhất của Thánh Điện, nghĩ mọi biện pháp để nâng cao thực lực của
chính mình, mà còn phải tự bản thân cố gắng để đạt được những điều đó.
Đối với bọn họ mà nói, Thánh khí loại trang bị cấp cao này thực sự hơi quá xa vời.
Mà linh khí lại là loại trang bị mà bọn họ cần nhất.
Nhưng một món linh khí thượng hạng cũng rất hiếm có.
Nói chung, chỉ có rèn sư bình thường mới rèn linh khí, mà trong đó đa số đều là Rèn Linh Sư cấp rèn sư.
Tuy họ cũng có thể rèn tạo ra linh khí thích hợp, nhưng do giới hạn thực lực tự bản thân bọn họ nên cấp bậc những linh khí này không không quá
cao, hơn nữa khả năng có được bí văn của linh khí cũng hơi thấp.
Ngoài ra, Tước vị cường giả cấp rèn sư đa số say mê rèn thánh khí, rất ít người bằng lòng luyện tập qua việc rèn tạo linh khí.
Về phần rèn đại sư…
Qua từng ấy năm trời, bọn họ cũng chưa nghe nói qua việc đại sư cấp rèn sư tự tay rèn một số lượng lớn linh khí.
Bởi vì đối với rèn đại sư, loại cấp bậc thấp như linh khí này thật sự là không đáng giá nhắc tới.
Cái họ rèn đều là bí văn thánh khí, cao hơn nữa là Thiên Kỵ Thánh Khí và nhiều vòng thánh khí.
Trừ những con cháu thân nhất có thể làm cho họ rút ra thời gian quý báu
để đi rèn tạo linh khí phổ thông, người khác cũng đừng mơ có được loại
đãi ngộ này.
Nhưng hôm nay, bọn họ may mắn được nhìn đến một số lượng lớn linh khí do Doanh đại sư rèn tạo ra.
Tuy mấy thứ này chỉ là linh khí chứ không phải thánh khí. Nhưng tất cả
mọi người đều biết, linh khí do Doanh đại sư rèn tạo ra hơn xa so với
linh khí do Rèn Linh Sư bình thường rèn tạo ra.
Điều này giống như hai người vẽ tranh, một người là họa sĩ bậc thầy của
quốc gia bấy giờ, một người khác lại chỉ là học sinh tiểu học vừa mới
học được phác họa.
Mặc dù học sinh cũng có thể vẽ được một số tác phẩm đủ xem, nhưng cùng
một nội dung, tác phẩm do họa sĩ bậc thầy vẽ chắc chắn hơn xa so với của học sinh.
Đó cũng không phải do học sinh tiểu học không cố gắng, cũng không phải
do họa sĩ bậc thầy dốc hết tâm huyết để vẽ tranh, mà vì khoảng cách cấp
bậc giữa hai bên thật sự rất xa, cho dù đổi lại là một bên dốc lòng một
bên không chuyên tâm, bức tranh họ vẽ ra cũng vẫn có chênh lệch cực lớn.
Trong lúc nhất thời, bọn kỵ sĩ xung quanh nhìn thấy mà thèm, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.
Rốt cục, tên tổng quản béo lau mồ hôi trên trán, nhìn Doanh Thừa Phong một cách kính sợ, nói:
- Doanh đại sư, tiểu nhân đã kiểm kê xong. Ở đây có một nghìn linh tám mươi hai món linh khí.
Y ngừng một chút, nói:
- Mỗi một món linh khí đều là thượng phẩm hoặc cực phẩm, hơn nữa hiệu quả thực tế còn rất tốt.
Y hướng Doanh Thừa Phong khom người hết sức, nói:
- Tiểu nhân thay mặt những kỵ sĩ Thánh giáo cảm ơn Doanh đại sư ban ân.
- Cảm ơn Doanh đại sư ban ân.
Đột nhiên, phần đông những kỵ sĩ xung quanh ầm ầm hô.
Không có ai tổ chức, không có ai dẫn đầu, đây là tiếng nói phát ra từ nội tâm của bọn họ.
Với thân phận địa vị bây giờ của Doanh Thừa Phong, căn bản cũng không
cần rèn tạo mấy thứ linh khí cơ bản này. Như vậy, hắn rèn tạo ra hơn một ngàn linh khí, không phải chỉ vẻn vẹn có một mục đích.
Hắn làm thế còn giúp tạo ra phúc lợi cực lớn cho phần đông các kỵ sĩ Thánh giáo.
Người ở tầng lớp càng cao lại càng coi trọng ích lợi của bản thân mình,
thường thờ ơ, không thèm để ý đến sự cực khổ của những người sống ở tầng dưới chót.
Nhiều năm qua, đừng nói là chưa từng nghe qua có vị rèn đại sư lại rèn
một số lớn linh khí, đến Tước vị cường giả cấp rèn sư cũng chỉ chú trọng vào việc rèn tạo thánh khí, mong năng lực của mình có thể đột phá.
Từ trước tới nay không có ai quan tâm đến nhu cầu của các kỵ sĩ bình
thường, cho nên không ai rèn tạo ra một số lớn linh khí đem ra bán.
Mà Doanh đại sư thì khác, hăn biết được sự khó khăn của các kỵ sĩ, cũng
đồng tình sự phấn đấu gian khổ của bọn họ, cho nên tự hạ mình rèn tạo ra nhiều linh khí như thế cho mọi người.
Việc làm này thật sự đã khiến các kỵ sĩ biết ơn muôn phần.
Cho nên, khi tên tổng quản béo đại biểu cho các kỵ sĩ nói lời cảm tạ,
tất cả kỵ sĩ này đều đồng thanh nói lời cảm tạ phát ra từ đáy lòng.
Doanh Thừa Phong nao nao, thấy đột nhiên có rất nhiều người cảm tạ mình, thái độ còn rất chân thành, nghiêm túc, tuyệt đối không có vẻ gì qua
loa.
Đây là lần đầu tiên hắn được hưởng loại đãi ngộ này.
Hơi mơ hồ, trái tim hắn đập mạnh hơn một chút, chẳng biết tại sao, trong lòng hắn lại đột ngột trào ra cảm giác vui sướng mãnh liệt. Đây là tác
dụng khi được mọi người thành khẩn nói lời cảm ơn mang lại, nó khiến thể xác và tinh thần của hắn đều trở nên khoan khoái hơn.
Trong lòng không khỏi vừa động, hắn dường như nghĩ đến điều gì, nhưng ý
nghĩ đó chỉ lóe lên một chút trong đầu, lúc muốn giữ lấy nó đã không còn kịp rồi.
Tên tổng quản béo lắp ba lắp bắp, đang định báo ra một số tích phân làm
người ta kinh ngạc, lại thấy Doanh Thừa Phong khoát tay chặn lại, nói:
- Ta còn có một số thánh khí, ngươi xem đi.
Hắn vung tay lên, lập tức trên mặt đất xuất hiên thêm hơn hai mươi đồ trang bị.
Vẻ ngoài của những trang bị này có lẽ không lộng lẫy, nhưng mỗi một cái đều toát ra một tia khí thế rắn chắc, thâm trầm.
Đối với những kỵ sĩ bình thường này, mỗi một đồ trang bị đó đều có áp lực cực lớn lên bọn họ.
Lập tức, toàn bộ khu vực xung quanh nhà kho lại trở nên yên lặng không tiếng động.
Mà ở chỗ cửa của tầng lầu, đám rèn đại sư kia cũng nhìn chăm chú không
nháy mắt mấy thánh khí đó. Tuy họ không tự tay đụng chạm vào nhưng ánh
mắt họ lại sắc bén vô cùng, chỉ cần thoáng cảm ứng một chút liền lập tức biết rõ thánh khí đó có giá trị như thế nào rồi.
Nhưng điều làm cho họ cảm thấy lo lắng chính là những thánh khí đó có
giá trị cực cao. Cho dù họ có chuẩn bị đầy đủ, dốc tâm sức rèn tạo đi
chăng nữa cũng không dám chắc có thể làm ra đồ tốt hơn như thế.
Tên tổng quản béo vừa lau mồ hôi lạnh, vừa kiểm tra một cách cẩn thận.
Y cảm nhận được một loại áp lực chưa từng có từ trước đến giờ, phải giám định nhiều trang bị như thế trong một lần tuyệt đối là một việc làm ai
nghe cũng thấy kinh sợ.
May mà y biết những trang bị này đều do Doanh đại sư chính tay rèn tạo
ra, mỗi một cái đều là tinh phẩm. Có ý nghĩ như vậy cộng thêm sự hỗ trợ
từ một số đồ vật do bọn thuộc hạ đưa đến, y mới có thể kiên trì làm hết.
Tuy hôm nay phải chịu mệt nhọc, nhưng tổng quản béo lại biết, năng lực giám định của y chắc chắn sẽ tăng lên cực lớn.
Đột nhiên, động tác của y ngừng lại, cánh tay đang cầm một đồ trang bị hơi hơi phát run.
Trang bị nhập kho qua tay của y không biết đã có bao nhiêu cái rồi, cho dù là thánh khí cũng tuyệt không hiếm thấy.
Nhưng khi tiếp xúc đến vật này, tâm thần y vẫn chấn động, gần như khó có thể khắc chế.
- Này, này…
Tên tổng quản béo lắp bắp nói:
- Đây chẳng lẽ là… Thiên Kỵ Thánh Khí.
Doanh Thừa Phong cười ha ha, nói:
- Thằng nhóc, ánh mắt tốt đấy, đây là Thiên Kỵ Thánh Khí.
Mọi người nghe thế, đều kinh ngạc mà hít một hơi.
Thiên Kỵ Thánh Khí, đấy chính là trang bị cao cấp nhất. cho dù chỉ là Nhất chuyển Thiên Kỵ Thánh Khí cũng đã vô cùng quý giá.
Nhiều năm qua, trừ khi trong Thánh giáo có ai cần, họ sẽ phải trả một
cái giá cực cao mới có thể cầu được một vị đại sư tự tay rèn tạo ra
Thiên Kỵ Thánh Khí cho.
Cái giá phải trả đó cực cao, vượt xa tiền lời có được nếu bán Thiên Kỵ Thánh Khí cho Rèn tạo nhà kho.
Đó là lý do vì sao cho tới bây giờ không có một vị rèn đại sư nào bán Thiên Kỵ Thánh Khí cho tông môn ngay trước mặt mọi người.
Nhưng hôm nay, tiền lệ này lại bị phá vỡ lần nữa, mà người phá vỡ vẫn là Doanh đại sư.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nói:
- Thế nào? Không mua Thiên Kỵ Thánh Khí à?
- Mua, tất nhiên là mua.
Tên tổng quản béo theo bản năng kêu lên, tuy nhiên, sau nháy mắt, y liền cảm thấy được sự bất thường. Cụp mắt xuống, y giống một cô vợ bé nhỏ
chịu uất ức, nỉ non nói:
- Doanh đại sư, ngài thật sự không hối hận chứ?
Doanh Thừa Phong nhíu mày, hào khí ngất trời mà nói:
- Chỉ là một cái thánh khí mà thôi, có gì phải hối hận.
Tên tổng quản béo liên tục vâng dạ, nhưng trong lòng thì thầm nhủ.
Gì mà chỉ là một cái thánh khí, đây chính là một cái Thiên Kỵ Thánh Khí mà
Đứng ở xa xa, đám rèn đại sư đưa mắt nhìn nhau, trong mắt rốt cục cũng lộ vẻ kinh hãi.
Lúc đầu nhìn thấy Doanh Thừa Phong không e dè gì mà bán linh khí phổ
thông, họ chỉ có ý nghĩ đứng xem trò vui mà thôi, có lẽ còn có thể cười
thầm thằng nhóc này không biết tự lượng sức mình.
Có rèn tạo ra nhiều linh khí hơn nữa cũng không thể so sánh được với
thánh khí, tên đại sư Doanh Thừa Phong này không làm việc đàng hoàng,
chỉ sợ rất khó có được tiền đồ tốt hơn.
Nhưng khi Doanh Thừa Phong lấy ra thánh khí đem bán, trong lòng của họ
cũng có chút lo lắng. Mà lúc này, nhìn thấy hắn bán Thiên Kỵ Thánh Khí,
trong lòng đám rèn đại sư chỉ có một suy nghĩ duy nhất là, thằng nhóc
này điên rồi.
Hay là hắn không biết giá trị của Thiên Kỵ Thánh Khí? Vậy mà lại đi bán ở chỗ này, thật là một thằng ngốc.
Hơn nữa, trong lòng của họ cũng xác định một đánh giá trực quan đối với thực lực rèn tạo của Doanh Thừa Phong.
Lúc nghe thấy hắn rèn tạo ra Tam chuyển thực Thiên Kỵ Thánh Khí, họ vẫn
bán tín bán nghi. Nhưng khi thấy trong hai tháng ngắn ngủi, Doanh Thừa
Phong lại hoàn thành được nhiều đồ vật như vậy, trong đó còn bao gồm một món thực Thiên Kỵ Thánh Khí, họ rốt cục có chút tin tưởng, thằng nhóc
này sợ là đã thực sự đạt đến trình độ bực này, bỏ xa đám đại sư bọn họ
rồi.
Môi tên tổng quản béo hơi run run, nhưng y vẫn chuẩn xác mà tính toán xong, y cung kính nói:
- Doanh đại sư, những trang bị của ngài tổng cộng có thể đổi ra ba lăm nghìn hai trăm mười tích phân, ngài xem…
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, đưa cho y một cục đá mà hắn đã ghi vào tất cả tài liệu muốn lấy, nói:
- Đây là những thứ ta cần, chuẩn bị thỏa đáng cho ta.
- Vâng.
Tên tổng quản béo nghiêm nghị nói:
- Tiểu nhân nhất định sẽ hết lòng chuẩn bị, tuyệt đối không có chút sơ sót nào.
Y hạ quyết tâm, nhất định phải chuẩn bị việc Doanh đại sư phân phó cho
thỏa đáng, hơn nữa còn phải dùng tài liệu tốt tốt nhất, tuyệt đối không
phụ sự tín nhiệm của đại sư.
Doanh Thừa Phong khẽ cười một tiếng, quay người rời đi.
Sau khi hắn rời đi, đông đảo bọn kỵ sĩ lập tức hô to:
- Chúng ta muốn đổi linh khí do Doanh đại sư rèn tạo…