Cước bộ của Doanh Thừa Phong hơi dừng lại. Nghe thấy thanh âm truyền đến từ phía sau, hắn không khỏi sửng sốt một chút, theo sau trên mặt hắn lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Chẳng qua, ngay cả hắn cũng không ngờ rằng linh khí do chính mình rèn tạo lại được các kỵ sĩ săn đón đến như vậy.
Trên thực tế, bời vì hắn thăng cấp lên rèn đại sư chưa lâu cho nên còn không hiểu rõ lắm lực lượng chân chính của danh hiệu này. Rèn đại sư là những người có địa vị ngang tầm với các Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ. Cho nên tuyệt
đối không thể dùng thái độ bình thường để đối đãi, trong mắt một người
luyện võ bình thường, một món linh khí do rèn đại sư tự tay đoán tạo ra
đã là một bảo vật vô giá rồi.
Những người này đã tận mắt nhìn
thấy Doanh đại sư lấy ra hơn một ngàn linh khí, nếu mà bọn họ vẫn có thể thờ ơ thì mới là kỳ quái.
Doanh Thừa Phong chậm rãi mà đi, đến cửa thông đạo, hắn không khỏi hơi ngẩn ra.
Ở chỗ đấy đã đứng mấy vị rèn đại sư, xem bộ dáng của họ hẳn là cố ý ở lại chỗ này chờ hắn.
Thực ra, vừa mới ở chỗ này đứng càng nhiều rèn đại sư, nhưng thấy Doanh Thừa Phong sắp đi ra nên có mấy người trong số đó tạm thời rời đi mà thôi.
Đối với các vị đại sư này, Doanh Thừa Phong cũng không dám có chỗ thất lễ.
lập tức, trên mặt hắn lộ vẻ tươi cười vui mừng, bước nhanh đến, nói:
- Thừa Phong bái kiến các vị đại sư.
Trong những đại sư ở đây cũng bao gồm Khấu Nhuệ, ông nội của Khấu Minh, rõ
ràng ông ta chính là nhân vật đại biểu mà mọi người ở đây ngầm thừa
nhận.
Nhìn thấy Doanh Thừa Phong đến, Khấu Nhuệ cười ha ha, nói:
- Doanh đại sư, ngươi bế quan suốt hai tháng, đến giờ cuối cùng cũng xuất quan, mấy ông già chúng ta liền tới đây nhìn xem, xem ngươi lấy ra vật
gì tốt.
Doanh Thừa Phong cười khổ, nói:
- Khấu đại sư, ngài lại chế giễu ta rồi.
Hắn đối với mọi người lễ phép cười, nói:
- Trong hai tháng này, ta chỉ là làm mấy thứ vặt vãnh mà thôi, thật sự không đáng giá nhắc tới.
Một ông già râu dài mặc áo bào trắng khẽ lắc đầu, bật cười nói:
- Doanh đại sư quá khiêm tốn rồi, nếu hơn một ngàn linh khí, hơn mười
thánh khí và một Thiên Lỵ Thánh Khí còn coi là chuyện vặt không đáng
nhắc tới, thì mấy mấy người chúng ta chẳng phải là muốn càng xấu hổ?
Tất cả mọi người nhịn không được bật cười, khẽ lắc đầu.
Mặc dù lời nói của ông già này hơi có vẻ đố kỵ, nhưng được nói ra qua cách
nói trêu chọc này ngược lại lại làm bầu không khí ở đây trở nên hòa
thuận vui vẻ hơn.
Tuy nhiên mọi người cũng biết, Doanh Thừa Phong bế quan lâu như vậy nhất định là rèn tạo ra được thứ tốt. Tuy rằng mấy
thứ mà hắn lấy ra cũng đủ để giao ngạch, nhưng không có vị rèn đại sư
nào sẽ nộp lên cho tông môn bảo vật tốt nhất do chính mình rèn tạo ra.
Chỉ có điều, quan hệ giữa bọn họ còn không tốt đến mức đấy, cho nên cũng không có ai truy hỏi Doanh Thừa Phong rốt cuộc đã làm cái gì trong hai
tháng qua.
Khấu Nhuệ nói sang chuyện khác:
- Doanh đại sư, lúc trước ngươi trở về từ Thung Lũng Lớn, một đường gian khổ, chúng ta muốn cho ngươi bày rượu ăn mừng.
Ông ta hơi có thâm ý mà nói:
- Nếu thuận tiện, lão phu cũng muốn được cùng Doanh đại sư giao lưu một chút kinh nghiệm về đạo rèn tạo.
Doanh Thừa Phong trong lòng vừa động, vội vàng nói:
- Tại hạ còn trẻ, kinh nghiệm không đủ, nếu có các vị đại sư sẵn lòng chỉ bảo, tại hạ vô cùng cảm kích.
Khấu Nhuệ trong lòng thả lỏng, tươi cười càng thêm rạng rỡ.
Thực ra, tuy Doanh Thừa Phong đã thăng cấp đại sư, nhưng trong mắt của những đại sư lão thành khác, hắn cũng không đủ tư cách sánh vai cùng họ.
Đó là bởi vì Doanh Thừa Phong còn quá trẻ, cho nên mới bị mọi người nghi ngờ.
Nhưng giờ đây, ở Thung Lũng Lớn, Doanh Thừa Phong lại rèn tạo ra Tam chuyển
thực Thiên Kỵ Thánh Khí, Tin tức này được công nhận bởi hơn mười vị Kỵ
Sĩ Vương Điện Hạ của Quang Minh thánh giáo, tự nhiên không có ai sẽ nghi ngờ thêm nữa.
Vì vậy, những điều kiện cùng lấy cớ về tuổi hay kinh nghiệm, đều không còn là mấy thứ mà các đại sư quan tâm nữa.
Trên thế giới này, thứ được mọi người tôn kính nhất vẫn là thực lực vượt trội.
Nếu Doanh Thừa Phong có thể rèn tạo ra Tam chuyển thực Thiên Kỵ Thánh Khí,
như vậy có thể giao lưu với hắn liền trở thành việc mà các đại sư tha
thiết ước mơ rồi.
Chỉ là, quan hệ giữa bọn họ và Doanh Thừa Phong cũng không có nhiều sâu sắc. Tuy trong lòng họ khát vọng nhưng ngại cho mặt mũi mà không đi khẩn cầu.
Chỉ có Khấu Nhuệ là có quan hệ tốt với Doanh Thừa Phong, mượn lời của ông ta đề xuất, lại được Doanh Thừa
Phong đồng ý, mọi người đều rất vui vẻ.
Một vị rèn đại sư khác luôn nhìn Uông Kiệt đang đứng phía sau Doanh Thừa Phong, lúc này cuối cùng không nhịn được mới hỏi:
- Uông huynh, huynh làm sao lại ở đây, chẳng lẽ là có gì đột phá?
Các vị đại sư đồng thời nhìn sang, trong mắt họ cũng lộ vẻ nghi hoặc.
Uông Kiệt, một vị Đại công tước cấp cường nhân đỉnh cấp mà mọi người đều
biết, là người canh gác ở u quang thông đạo. Những đại sư này đều sử
dụng quá u quang thông đạo đương nhiên cũng nhận ra y.
Uông Kiệt mỉm cười, nói:
- Tại hạ cùng Doanh đại sư nhất kiến như cố, muốn làm thủ hạ của đại sư.
Mấy người kia không hẹn mà cùng kinh ngạc hít một hơi, hơi chấn kinh mà nhìn về phía Doanh Thừa Phong cùng Uông Kiệt.
Uông Kiệt cũng không phải là Đại công tước cấp cường giả bình thường, đây
chính là một vị thiên tài bất cứ lúc nào cũng có khả năng thăng cấp lên
Vương Cấp. Người như vậy lại làm sao có thể cam tâm tình nguyện làm thủ
hạ của người khác đâu.
Doanh Thừa Phong nháy mắt, cười nói:
- Các vị đại sư, Uông huynh chỉ là nói đùa thôi, các vị dù thế nào cũng không nên tưởng thật.
Uông Kiệt mỉm cười không nói, vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Mấy người bên Khấu Nhuệ liếc nhìn nhau, không nhắc tới nữa, chỉ có điều
trong lòng mỗi người đều đánh giá Doanh Thừa Phong cao hơn một bậc.
Có thể được Uông Kiệt tán thành, dù chỉ nói miệng thôi cũng đủ làm giá trị con người tăng lên gấp bội rồi.
- Ha ha.
Khấu Nhuệ bật cười, nói:
- Doanh đại sư, lúc ngươi đi vắng, tên Bá Vương này gặp phải phiền toái không nhỏ đâu.
Bá vương liếc mắt, nhưng thức thời vẫn chưa phản bác.
Cái ông già này không chỉ là rèn đại sư có thân phận tương đương với Doanh
Thừa Phong, hơn nữa còn là ông nội của Khấu Minh, cho dù nói xấu y mấy
câu, Bá Vương cũng không thực sự để tâm đấy.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, quay đầu lại, nói:
- Bá Vương, ngươi nghe rõ rồi chứ?
Bá Vương tâm không cam tình không nguyện mà cụp đầu ủ rũ, thấp giọng nói:
- Đã nghe rõ.
- Tốt, vậy sau này làm việc nhớ biết động não chút.
Doanh Thừa Phong chỉ chỉ đầu, lại nói:
- Khấu Minh, lần này ngươi làm rất tốt, nếu không có ngươi ngăn lại thì
có trời mới biết thằng nhãi này sẽ làm chuyện ngu xuẩn gì.
Khấu Minh vội vàng nói:
- Đại sư, đây là việc mà ta phải làm.
Bá Vương tức giận lầu bầu mấy câu, chỉ là trong thế giới quan của y, sự
đối đãi với người nhà và kẻ địch là hoàn toàn bất đồng. Nếu Khấu Minh đã được Doanh Thừa Phong tán thành thì phải là người một nhà đáng tin cậy, cho dù y không vừa ý cũng sẽ không đánh người một nhà.
Kim Cương Vương cười ha ha, nói:
- Khấu huynh, tên Bá Vương này quả thật vô cùng lỗ mãng, y còn có thể nghe lời ngươi cũng coi như là việc lạ rồi.
Khấu Minh khiêm tốn cười, cũng không có vẻ dương dương đắc ý.
Thực ra y cũng biết, dựa vào thực lực mà Bá Vương biểu hiện, nếu tên này
không nghe lời của y thì y cũng không còn cách nào khác. Tuy rằng y cũng là một trong những thiên tài kỵ sĩ được Thánh giáo công nhận, nhưng y
cũng không bất kỳ chắc chắn có thể chiến thắng Bá Vương.
Bá Vương nghi hoặc nhìn bọn họ, hỏi:
- Khấu huynh, huynh nhận thức… y?
Khấu Minh gật đầu, nói:
- Ta cùng đại sư đã gặp qua ở trước luyện ngục Vận chuyển Trận.
Bá Vương lập tức trừng mắt lên, nói:
- Khấu huynh, huynh rất không có tình bạn bè rồi, chuyện lớn như vậy lại vì sao không nói cho ta biết?
Khấu Minh nhìn y, vô cùng nghiêm túc mà nói:
- Bá Vương huynh, đây là việc tư của đại sư, ta không thể bàn tán.
Bá Vương há to miệng, tròn mắt líu lưỡi mà nhìn Khấu Minh.
Kim Cương Vương cười ha ha. Gặp phải kỵ sĩ chính tông cũ kỹ như vậy, trong
tình huống không thể đánh đối phương, Bá Vương cũng bó tay không có cách nào rồi.
Khấu Nhuệ vội vàng ho nhẹ một tiếng, nói:
-
Doanh đại sư, chúng ta cũng không có ý gì chỉ trích Bá Vương. Ha ha, ở
Linh thú tranh đấu, Bá Vương đã giúp Thánh giáo chúng ta nở mày nở mặt,
chúng ta cao hứng còn không kịp đâu.
Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:
- Doanh đại sư, ngài quá khen y rồi.
Khấu Minh do dự một lúc, miệng hơi mở, một chuỗi thanh âm cực nhỏ như tiếng trùng kêu truyền vào tai Doanh Thừa Phong:
- Đại sư, Bá Vương sau khi sử dụng Thấu Cốt Ngọc Tủy, tu vi đột nhiên tăng mạnh, có khả năng thăng cấp lên Đại công tước rồi.
Lập tức, nụ cười của Doanh Thừa Phong hơi cứng ngắc trong nháy mắt.
Cấp Đại công tước?
Không phải nói đùa đấy chứ?
Phải biết rằng, từ lúc Bá Vương đột phá lên Tước vị thánh thú, đi ra khỏi kỵ sĩ luyện ngục cũng chưa đầy một năm.
Trong thời gian ngắn như vậy, Bá Vương lại có thể đột phá lên cấp Đại công
tước? Cho dù y có thiên phú dị bẩm, tu vi lại được tích lũy lâu dài thì
điều này cũng quá khoa trương đi.
Nhưng Doanh Thừa Phong cũng tin tưởng, là thủ hạ đầu tiên được hắn chấp nhận, Khấu Minh tuyệt đối sẽ không nói dối chuyện này.
Hơn nữa, chỉ cần nhìn thái độ của mấy người nhóm Khấu Nhuệ đại sư đối với
Bá Vương là biết ngay cả đến tổ phụ của y y cũng không báo cho.
Doanh Thừa Phong bất động thanh sắc mà gật đầu, đối với Khấu Minh rất là hài lòng.
Dưới lời mời của Khấu Minh, mọi người đi đến trang viên của ông ta, có mặt
mấy vị đại sư ở đây, ông ta tự nhiên sẽ không chiêu đãi keo kiệt, các
loại món ngon rượu ngon liên tiếp được dọn lên.
Doanh Thừa Phong
và các vị đại sư còn có vài phần lịch sự rụt rè, nhưng hai tên Kim Cương Vương và Bá Vương này cũng là mồm to ăn uống thỏa thích, dường như bất
kể có bao nhiêu thứ đến trong miệng của bọn họ cũng đêu bị bọn họ tiêu
hóa hết.
Sau bữa tiệc rượu, Khấu Nhuệ bắt đầu nói sang đề tài về đạo rèn tạo.
Các đại sư còn lại đều sôi nổi mà nói ra những tâm đắc và nghi vấn của mình.
Thực ra, loại cơ hội này tương đối khó được, những vị cấp đại sư này đều là
những người vô cùng tâm cao khí ngạo, bình thường làm sao có thể tụ lại
cùng một chỗ thảo luận.
Nếu không phải bởi vì khó gặp được một
dịp Doanh Thừa Phong rèn tạo được Tam chuyển thực Thiên Kỵ Thánh Khí,
Khấu Nhuệ cũng đừng mơ có thể tổ chức được buổi trao đổi này.
Có lẽ là trong lòng vẫn hơi nghi ngờ, cho nên những đại sư này quanh co lòng vòng mà hỏi Doanh Thừa Phong một vài vấn đề.
Mấy vấn đề này hoặc là những điều mà họ thường cảm thấy nghi hoặc, luôn
không tìm được biện pháp giải quyết tốt, hoặc là đã có cách để giải
quyết nhưng muốn thử kiểm tra một phen.
Nhưng làm cho họ cảm thấy ngoài ý muốn chính là, bất kể họ hỏi vấn đề gì, Doanh Thừa Phong đều có thể trả lời một cách dễ dàng.
Cho dù có nhiều chỗ có những giải thích bất đồng, nhưng lại làm người khác cảm thấy rõ ràng độc đáo.
Một lúc sau, sự nghi ngờ trong lòng mọi người dần dần biến mất.
Doanh Thừa tuy còn trẻ tuổi, nhưng thực lực về đạo rèn tạo cũng không tha khinh thường.
Cuối cùng, một vị rèn đại sư nhịn không được, thẳng như ruột ngựa mà hỏi:
- Doanh đại sư, nghe nói ở Thung Lũng Lớn, ngài rèn tạo ra được Tam
chuyển thực Thiên Kỵ Thánh Khí, chẳng biết có thật hay không?