CHƯƠNG 10.
Mặt Lăng Mộc hồng rực, không muốn trả lời hắn đâu, thế nhưng phía dưới vẫn bị người nào đó trêu chọc, đã bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy rồi, thậm chí còn xuất hiện suy nghĩ muốn hắn nhét ngón tay vào bên trong.
“Đừng……đừng chạm vào đó…….” Lời cự tuyệt lại bị nhuốm màu tình sắc hờn dỗi, khiến cho dục vọng của Dương Khinh Phong lập tức tăng vọt.
“Tiểu Mộc vẫn còn chưa nói cho anh biết, đã từng ảo tưởng anh nhét cái đó vào nơi này của Tiểu Mộc chưa mà, hơn nữa cảm giác thế nào?” Ngón tay Dương Khinh Phong càng thêm ác liệt như tiến như lùi trước cửa huyệt, nhẹ nhàng đâm vào, rồi nhẹ nhàng rút ra.
“Aha…..đừng…..có….. mỗi buổi tối……em rất khó chịu…..muốn học trưởng cắm vào……hết sức đâm em…..” Không chịu nổi trêu chọc của Dương Khinh Phong, Lăng Mộc nức nở đành phải nói ra, tuy rằng cảm thấy thẹn, nhưng thân thể lại hưng phấn không hiểu nổi. Lăng Mộc đã từng ít nhiều ảo tưởng hàng đêm, rằng học trưởng sẽ khi dễ cậu thế nào, cắm cái thô lớn, xuyên xỏ vào bên trong cậu ra sao, *** đãng tới mức khiến cậu bắn tinh. Nhưng tâm tư ấy luôn khiến cậu xấu hổ sau mỗi lần tình mộng, hận không thể giết chết chính mình, để không bao giờ……phải ra ngoài gặp người nữa, cảm giác xấu hổ khi bản thân lại lấy hình ảnh học trưởng ra thủ ***. Nó khiến cậu cảm nhận được bản thân xấu xa dơ bẩn tới mức nào.
“Đứa ngốc, không cần phải cảm thấy thẹn!” Như biết được cậu suy nghĩ cái gì, Dương Khinh Phong hôn lên khóe mắt ửng đỏ của cậu, ngữ khí thật dịu dàng. Thật ra trong lòng hắn cảm thấy vô cùng sung sướng, nhưng khi phát hiện phản ứng của Lăng Mộc lúc nói xong, ngoại trừ ngượng ngùng còn có chút tự ti, tâm hắn tê dại, nhịn không được cúi đầu hôn cậu.
Dương Khinh Phong nắm tay Lăng Mộc sờ xuống hạ thân mình, nơi đó đã sớm cứng đến phát đau. Vừa đụng tới phân thân nóng cực đại ấy, Lăng Mộc giật mình run rẩy, muốn kháng cự nhưng tay cậu đã bị hắn nắm chặt không buông. Hơn nữa hạ thân cậu cũng đã thẳng đứng dưới kĩ xảo vuốt ve siêu việt của Dương Khinh Phong mất rồi.
“Cảm giác thế nào?”
“Thật lớn…..còn rất……..nóng……..” Lăng Mộc đỏ mặt trả lời. Thật sự đây là lần đầu tiên cậu chạm tới nơi đó của đàn ông ngoại trừ bản thân, so với cậu thứ của hắn lớn hơn rất nhiều, hình như không khác mô hình chocolate kia lắm……. Và còn rất cứng, rất nóng nữa………
“Tiểu Mộc, thật ra tối nào anh cũng nghĩ tới em mới ngủ được, lần nào cũng mơ cùng một giấc mơ, đè em dưới thân, sau đó mạnh mẽ xỏ xuyên trong cơ thể em, khiến em khóc lóc cầu xin nhưng vẫn quyết không buông tha. Có thể em cảm thấy anh rất biến thái, nhưng anh thực sự thích em!”
Lúc này đây, khi nghe những lời tâm tình của học trưởng, nước mắt Lăng Mộc không nhịn được nữa ào ạt tuôn rơi. Trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn. Thấy Lăng Mộc bật khóc, Dương Khinh Phong quýnh quáng không biết nên làm thế nào, hắn không nghĩ sẽ khiến thỏ nhỏ nhà hắn khóc, mới ban nãy đâu có khóc kịch liệt như thế này.
“Ngu ngốc, đừng khóc nữa mà!”
“Em rất vui!” Lăng Mộc đột nhiên dẫy ra khỏi nắm tay của Dương Khinh Mộc, chủ động vòng tay ôm cổ rồi hôn hắn, mặc kệ tất cả, dù hắn có là tên chủ shop biến thái trên taobao hay vị học trưởng cậu luôn sùng bái cũng tốt, chỉ cần hắn chính là hắn thì cậu vẫn thích. Hơn nữa, từ sau khi biết hết mọi chuyện, hình như cậu càng cảm thấy thích học trưởng hơn, bởi vì học trưởng cũng có một mặt giống cậu, cũng có bí mật thầm kín như thế. Quan trọng hơn nữa, bọn họ đều vô cùng khao khát đối phương.
“Ah ~” Không nghĩ tới thỏ nhỏ dưới thân hắn hóa ra chính là một tên yêu nghiệt trá hình, Dương Khinh Phong bị Lăng Mộc trêu chọc một lúc mới lấy lại tinh thần, cắn nhẹ đôi môi hồng nộn của ai kia rồi nói: “Tiểu yêu tinh!”
Vừa nghe câu mắng yêu ấy, Lăng Mộc đỏ mặt muốn lùi bước nhưng lại bị hắn ôm chặt lấy, công kích tới nơi yếu địa.
“Nơi này rất khó chịu đúng không, có muốn học tập kiến thức mới không, nhìn kĩ xem anh giúp em thế nào nhé?!!” Ngón tay vẫn đùa giỡn miệng tiểu huyệt, Dương Khinh Phong tà mị cười.
“Em…….” Lăng Mộc ngượng ngùng không dám nhìn hắn. Hồi lâu sau cậu mới gật đầu, nơi đó thật sự ngứa ngáy, cậu nhớ bản thân ngày trước đã đạt cực khoái thế nào khi ảo tưởng hắn áp cậu, cảm giác sung sướng đến tận xương đó bám theo cậu tới tận bây giờ.
Nhưng lúc này Dương Khinh Phong không đưa tay vào trong mà lại hỏi cậu một câu: “Bảo bối, thứ lần trước anh cho em đâu?”
Thứ Lăng Mộc nhớ đến đầu tiên là lọ thuốc kích dục đã mua, cậu bật người dậy lắc đầu: “Đừng…….đừng dùng thứ đó……..”
“Nhóc con ngu ngốc, ý anh không phải là thứ thuốc đó…..” Dương Khinh Phong bật cười, xoa xoa đầu cậu: “….ý anh là hộp chocolate kia cơ, em nhất định chưa ăn nó đúng không? Yên tâm, anh đã nói rồi, không cần thuốc kích dục anh vẫn có thể khiến em sung sướng, khiến em cả đêm phải bám lấy nơi đó của anh, thèm muốn gào rằng sâu hơn, nhanh hơn…..chồng em thực sự mạnh lắm đó!” Lời nói đáng khinh lại thốt ra, không xứng tý nào so với ngoại hình tao nhã của hắn, làm cho Lăng Mộc xấu hổ cực điểm, nháy mắt toàn thân ửng lên một màu hồng nhạt kiều diễm. Nếu còn ở trên mạng lúc trước, cậu nhất định sẽ mắng tên đàn ông này hạ lưu, nhưng hiện giờ trước gương mặt đẹp trai này, cậu sao có thể mắng được đây; ngược lại lại có cảm giác bản thân đã làm sai chuyện gì, hận không thể lao khỏi phòng chạy trốn.
“Em………..em không……..thứ đó…….trong tủ lạnh……….”
“Haha, bảo bối, em chờ chút nhé!” Dương Khinh Phong hôn chụt cậu một cáu, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng, ngay đến quần áo cũng không thèm mặc.
Lăng Mộc không biết lát nữa sẽ phát sinh chuyện gì, mơ hồ nhớ tới cuộc nói chuyện trên mạng với học trưởng ngày trước……thứ đó……não bộ sắp bốc cháy đến nơi rồi………. Anh ấy sẽ không………không phải là…….thật sự bắt cậu làm như thế chứ………..