Tạp Đồ

Chương 566: Chương 566: Kính song




Động lớn và sâu ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Cả bọn đi mười phút vẫn chưa có dấu hiệu tới được đầu cuối, tất cả mọi người đều dè dặt, thần tình khẩn trương.

Bỗng nhiên Trần Mộ dừng lại, không riêng gì hắn, hầu như tất cả các tạp tu cấp bảy đều dừng chân lại, trên mặt mỗi người đều lộ ra kinh nghi cùng vui mừng.

Năng lượng xung động! Bọn họ cảm thụ được rõ ràng xung động năng lượng!

Chưa ai đi tới kính song, thế nhưng trong miêu tả về kính song, đều có một thứ, đó chính là năng lượng xung động. Kính song là chỗ mà không ngừng phát ra xung động năng lượng, cường độ xung động năng lượng cũng không được tính là mạnh, thế nhưng chỉ cần kính song còn tồn tại thì vẫn còn.

Đây là một loại xung động năng lượng khá quái lạ, cùng với những xung động năng lượng mà bọn họ trước đây trải qua đều không giống. Thần tình mọi người đều kích động mà cẩn thận tăng lên, trong đội ngũ thỉnh thoảng có thể nghe được có người thở ồ ồ.

Trần Mộ cũng không khỏi trở nên phấn chấn. Nữ ma quỷ che chắn đủ kín, thế nhưng Trần Mộ vẫn còn có thể cảm thụ được sự kích động của nàng ẩn dưới hoa mặt quỷ.

Thế nhưng chuyện để hắn không giải thích được là Duy A tựa hồ đối với nơi đây cũng rất quen thuộc. Chó béo đi bên chân Duy A, thỉnh thoảng rống lên những tiếng trầm thấp, tiểu Bộ Mặc nhắm mắt bám theo sau, trên mặt vẻ hiếu kỳ nhiều hơn là sợ hãi.

Theo đoạn đường thâm nhập ngắn ngủi, năng lượng xung động càng ngày càng mạnh. Trần Mộ rốt cục cũng hiểu vì sao kính song khó tìm như vậy. Nếu như đứng ở ngoài sơn động, tuyệt không có khả năng phát hiện được xung động của luồng năng lượng này.

Bỗng nhiên, phía trước xuất hiện một luồng sáng yếu ớt. Tinh thần mọi người đều bị chấn động mạnh.

Luồng sáng càng ngày càng lớn. Vòng qua một góc ngoặt, trước mắt mọi người rộng mở. Một vùng sáng không ổn định rất lớn xuất hiện trước mắt mọi người. Vùng sáng này không ngừng biến hóa thay đổi, tựa như có sinh mệnh. Tình hình quỷ dị như vậy làm cho không khỏi dựng chút lông tóc.

“Chính là nó.” Thanh âm của nữ ma quỷ mười phần khẳng định.

Duy A nhìn chăm chú vào vùng sáng ngơ ngẩn xuất thần.

Ba Cách Nội Nhĩ trong miệng tựa hồ đang thì thào cái gì đó. Hắn ngơ ngác nhìn vùng sáng lớn trước mắt, thần sắc phức tạp, trong con ngươi ẩn hiện một giọt lệ.

Cả một vùng sáng dường như trong lúc lay động tản ra xung động năng lượng kỳ dị. Đây là kính song trong truyền thuyết?

Nữ ma quỷ là người đầu tiên tiến vào vùng sáng, trên mặt bọn Trần Mộ không khỏi hiện lên vài phần do dự, cái vùng sáng quái dị này thực sự là cái gì, không ai dám đoán chính xác. Chính vào lúc này, Trần Mộ thấy hoa mắt, Duy A mang theo chó béo đã tiến vào trong vùng sáng. Thấy vậy Trần Mộ không do dự cũng chui đầu đi vào.

Sau khi tiến vào vùng sáng Trần Mộ chỉ cảm thấy hoa mắt, rồi cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi. Bầu trời màu xám bụi, dưới chân là đất màu đen, xung quanh tất cả đều là bụi tầng tầng lớp lớp.

Không khí khô ráo, đôi khi có cơn gió tình cờ làm cuốn lên một mảnh bụi bặm màu xám. Trước mắt là một vùng đất nhìn hút tầm mắt, mênh mông vô bờ mà hoang vu đơn điệu, tràn ngập cảm giác thê lương.

Tầng bụi! Trần Mộ trong đầu trực tiếp nhảy ra cái này danh từ!

Có mấy từ quan hệ chặt chẽ với kính song ấy là: tầng bụi, tài phú và nguy hiểm. Tầng bụi là một trong số đó. Đi qua kính song là tiến vào tầng bụi. Kính song nối với kính song là do tầng bụi liên kết. Tầng bụi cực kỳ rộng lớn, phần lớn hoang vắng và khuyết thiếu sinh vật sống. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là nó cằn cỗi nghèo nàn, mà ngược lại, nói về tầng bụi thông thường ý nghĩ đầu tiên là tài phú.

Tầng bụi hàm chứa một lượng lớn những tài nguyên khan hiếm dùng để làm các tài liệu chế tạp, nhất là loại khoáng sản quý hiếm. Thế nhưng hòa lẫn cùng tài phú là nguy hiểm. Từ kinh nghiệm của những người đã từng thăm dò tầng bụi mà xem, cho dù nơi này không có dã thú thường xuyên lui tới, nhưng việc khai phá tầng bụi độ khó cũng cực lớn. Hoàn cảnh ác liệt đã trở thành đệ nhất chướng ngại vật ngăn trở, Con người đứng trước loại khí trời kỳ quái này, luôn luôn cảm thấy mất tự chủ mà cảm khái rằng nhân loại thật bé nhỏ.

Đám đội viên lục tục từ trong vùng sáng chui đi ra. Khi Ba Cách Nội Nhĩ từ trong vùng sáng chui ra thì sắc mặt đột nhiên xấu tới mức không gì sánh được.

“Ông chủ!”

Ba Cách Nội Nhĩ túm lấy Trần Mộ hét lên ở bên. Trần Mộ phát hiện ra sắc mặt Ba Cách Nội Nhĩ xấu tới mức không gì sánh được, không khỏi thân thiết hỏi: “Làm sao vậy? Lão Ba? Có khó chịu sao?”

“Ông chủ!” Vẻ do dự hiếm thấy trên mặt Ba Cách Nội Nhĩ hiện lên.

“Xảy ra chuyện gì?” Trần Mộ có chút cẩn thận cảnh giác. Ba Cách Nội Nhĩ chu đáo không gì sánh được phải chăng đã phát hiện chuyện gì sai sót?

“Nơi này, ta hình như đã tới.” Ba Cách Nội Nhĩ hạ giọng nói.

Trần Mộ cả kinh: “Ngươi đã từng tới?” Hắn có chút không thể tin tưởng chỉ chỉ xuống đất: “Ở đây?”

“Ừm.” Ba Cách Nội Nhĩ sắc mặt rất khó coi, trong mắt toát ra vẻ thống khổ: “Chỗ này cùng với chỗ hơn mười năm trước chúng ta đi qua rất giống.”

“Hơn mười năm trước?” Trần Mộ bỗng nhiên nghĩ đến một thân phận khác của Ba Cách Nội Nhĩ, không khỏi động dung hỏi: “Các ngươi? Đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen?”

“Ừm.” Ba Cách Nội Nhĩ tựa hồ không muốn nhiều lời về chuyện trước đây, hắn nói lời kết thúc: “Chỗ chúng ta đi qua cùng với chỗ này rất giống, bất quá ta cũng không dám khẳng định.”

Lời của Ba Cách Nội Nhĩ khiến cho Trần Mộ chú ý. Hắn biết Ba Cách Nội Nhĩ nhìn đôi lúc trông như lan man vô lương, nhưng trên thực tế lại là ổn trọng lão luyện, không có vài phần nắm chặc, hắn tuyệt không mở miệng.

Đúng vào lúc này, nữ ma quỷ nhìn thoáng qua bầu trời, bỗng nhiên nói: “Chúng ta cần lập tức rời khỏi nơi này.”

Trần Mộ có chút do dự, bọn Ba Cách Nội Nhĩ đều là vì hắn nà đến chỗ nguy hiểm như thế này, hắn không muốn có ai bị tổn thương.

“Có chuyện gì vậy?” Trần Mộ hỏi. Hắn đối với nữ ma quỷ cũng không tín nhiệm, xét về bản chất, song phương bất quá chỉ là một loại quan hệ giao dịch.

Nữ ma quỷ liếc mắt nhìn Trần Mộ, nói: “Ở đây bình thường sẽ có bão cát. Chúng ta cần tìm được một chỗ ẩn thân – một cái khe núi.”

Hắn còn đang tự hỏi, thanh âm của Duy A bỗng nhiên bật ra: “Nàng đúng.”

Gần như ngay khi cái từ ‘bão cát’ bật ra, Ba Cách Nội Nhĩ trên mặt không tự chủ mà lộ ra biểu tình sợ hãi.

Ánh mắt của Trần Mộ không khỏi chuyển hướng sang Duy A, Duy A vẫn như cũ mặt không một chút biểu lộ, hắn không thể làm gì khác hơn là đem ánh mắt một lần nữa quay lại nữ ma quỷ: “Ngươi dẫn đường.” Sau đó hướng đến tạp tu bên người phân phó: “Đánh dấu tiêu ký cho tốt.”

Năm cái la bàn bay trên trời không, sau đó tản ra tứ phía. Chúng có nhiệm vụ vẽ lại địa hình xung quanh, đồng thời trinh sát tình hình địch nếu có. Ở đây mênh mông bát ngát, có tình huống gì cũng rất dễ bị phát hiện. Từ biểu hiện của câu nói của Duy A và Ba Cách Nội Nhĩ, mức độ tin tưởng đối với lời nói của nữ ma quỷ tăng lên rất lớn. Tuy còn chưa biết bão cát này đến tột cùng sẽ có hình dạng như thế nào, nhưng cứ xem phản ứng của Ba Cách Nội Nhĩ và Duy A hai người, chỉ sợ bão cát này uy lực không nhỏ.

Bầu không khí trong đội ngũ đột nhiên khẩn trương trở lại.

Dương Sơn Phi hiếu kỳ đá đá xuống mặt đất: “Đất này màu đen nhỉ? Đây là tầng bụi? Thật là rất không giống a.”

Biểu tình của Tô đích được giấu ở sau lớp mặt nạ màu vàng, nhìn không ra chút biểu hiện nào, nhưng là mấy người kia nói chuyện khiến hắn trong lòng thất kinh. Kính song tầng bụi xưa nay là tin tức nghiêm ngặt bảo mật của Liên Bang, người thường căn bản không được tiếp xúc. Chính là nghe ra ý tứ của mấy người này, nữ ma quỷ đã tới, Duy A hẳn là cũng là tới, Ba Cách Nội Nhĩ hình như cũng tới. Ngắn ngủn có mấy câu, hắn nghe được liền hết hồn.

Ánh mắt của hắn chạm đến Trần Mộ, lại phát hiện ra người này tựa hồ nhìn không thấu. Trước từng nói là đi Bách Uyên Phủ, hắn còn tưởng rằng bọn Trần Mộ sẽ thông qua kính song nối Liên Bang thông với Bách Uyên Phủ, không nghĩ tới thế nào lại là một cái kính song mới.

Một kính song mới, nghĩa là vô số tài phú! Chính là Trần Mộ thế mà không chút lo lắng dẫn dắt hắn cùng với Dương Sơn Phi tới đây, hắn chẳng lẽ lại không sợ mình để lộ bí mật sao? Trần Mộ tuổi tác cũng không lớn, thế mà đã có thành tựu như vậy. Người có một gia nghiệp như vậy, lại là kẻ ngốc sao? Là không thèm để ý, hay hắn vẫn còn ý đồ khác?

Tô có thể tưởng tượng được, căn cứ Đông Vệ sau này phồn hoa như thế nào. Dựa vào kính song, bọn họ có thể thu được rất nhiều tài nguyên, có thể cùng Bách Uyên Phủ tiến hành buôn bán, mà tự hắn lại còn có kỹ thuật tiên tiến, tự mình có lực lượng vũ trang cường đại, tương lai của hắn là không thể đong đếm được. Kẻ mạnh mẽ như Đường Hàm Phái, lúc này lại rơi vào vũng bùn chiến tranh, không rảnh để bận tâm đến chỗ xa xôi như vậy. Nếu chờ đến ngày hắn lột xác hoàn toàn, đến lúc đó thiên hạ chỉ sợ lại chỏ có một người xoay chuyển! Tô nhìn gã thiếu niên tuổi còn trẻ mới xuất cờ, trong lòng không khỏi thêm vài phần kính nể.

Nhưng hắn đại khái thế nào cũng nghĩ không ra, Trần Mộ thật sự không thèm để ý, bí mật trên người hắn thực sự rất nhiều, tình báo về kính song trong mắt hắn cũng thật không tính là cái gì. Hơn nữa Thanh Thanh cũng đã biết, trông cậy vào việc nàng giữ bí mật cho chính mình, thực sự là có chút hoang tưởng. Dù sao chỉ cần bọn họ bảo trì được vũ lực cường đại, là không cần sợ người khác ham muốn.

Hắn để lại cho Khương Lương rất nhiều tạp phiến, đủ để tổ kiến một đội ngũ cường đại. Tuyết ti trùng tạp tu đoàn gần như là do Khương Lương huấn luyện ra, cách nhìn của Trần Mộ,trình độ của hắn về mặt này dưới xem ra không người có thể so được. Hơn nữa còn có kỹ thuật tạp giới của Mặc Sĩ tộc hỗ trợ, Trần Mộ tin tưởng, ngoại trừ Lục Đại, không ai có thể chiếm được đến tiện nghi của Đông Vệ Cơ. Mà Lục Đại lúc này, bọn họ còn đang phiền phức không ngừng, muốn đánh nhau Đông Vệ Cơ cũng là hữu tâm vô lực.

Nữ ma quỷ không nói hai lời, liền hướng về phía trước dẫn đường. Tốc độ của nàng cực nhanh, đối với địa hình vùng này tựa hồ cũng quen thuộc dễ làm, không có một chút phân vân.

Đoàn xe dưới sự dẫn dắt của nữ ma quỷ, cao tốc tiến lên trên hoang nguyên. Cho lần hành động này, Hề Bình đã chuẩn bị một lượng lớn toa xe vận tải. Những toa xe đều đã được cải tiến sửa sang lại, tính năng các mặt được đề cao rất lớn.

Hoang nguyên tĩnh lặng đơn điệu không có bất luận chút sinh cơ gì, ngoại trừ thoảng hoặc có tiếng gió thổi ù ù, không có một chút động tĩnh. Trên bề mặt không có bất cứ loại thực vật nào, bằng phẳng tựa như đá phiến mài dao, nếu như không phải có nữ ma quỷ dẫn đường, bọn Trần Mộ căn bản không biết đi hướng nào, bởi vì mọi hướng nhìn sơ qua đều như nhau.

Phi hành chừng hai giờ, bọn họ rốt cục phát hiện ra một khe lớn. Cái khe nứt này, độ rộng bình quân ước chừng khoảng hai mươi km, hai bên đều là vách đá cao chót vót. Cái khe rộng như vậy, đủ để dung nạp cả đoàn xe.

Nữ ma quỷ đi đầu trở mình hạ xuống khe, động tác của nàng cực kỳ nhẹ nhàng, không có mượn bất luận công cụ gì, đạp vào vách đá gập ghềnh mà nhảy xuống đáy khe. Mọi người cũng vội vã hạ thấp độ cao phi hành. Bay vào khe lớn, luồng không khí ẩm ướt đập vào mặt khiến tinh thần mọi người rung lên.

Nước! Dưới đáy khe hẳn là có nguồn nước sinh hoạt!

Đoàn xe cũng đã mang theo khá nhiều nước, còn có tạp giới lọc nước từ không khí, thế nhưng nếu như trong không khí không có nước, bọn họ cũng không thể tránh được.

Bỗng nhiên, từ la bàn truyền đến cảnh báo!

Bão cát tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.