Trong khi bọn Trần Mộ đang chuẩn bị để tiến nhập Bách Uyên Phủ, Liên Bang lại phát sinh biến hóa. Quân đội rốt cục bắt đầu can thiệp sự vụ của Liên Bang, trong mắt rất nhiều chuyên gia nhân sĩ, tiêu chí này thể hiện Liên Bang thật sự đã tiến vào thời đại hỗn loạn.
Chỉ là đội quân mà Sương Nguyệt Hàn Châu ký thác kỳ vọng cao vào nó, cũng không giúp cho bọn họ được nhiều hỗ trợ. Túc Hắc Minh âm độc quỷ kế cũng đã sớm liệu đến khả năng hai đại quân đoàn có quan hệ mật thiết với Sương Nguyệt Hàn Châu sẽ tham gia,nên hắn đã thuyết phục hai đại quân đoàn thân cận với Mạc Doanh chặt đứt đường trợ giúp của đối phương.
Mà Tinh Viện cũng đỡ không nổi áp lực cực lớn đến từ Đường Hàm Phái, không ngừng bại trận tan tác. Mắt thấy học viện cổ xưa nhất của Liên Bang sắp bị tiêu diệt, đệ nhất thiên tài chiến thuật Liên Bang là La Tây Cư lúc này rốt cục nhịn không được mà quay về trợ giúp, hắn cùng Ni Khắc chính thức làm chủ Tinh Viện. Ngay khi gã béo tiến nhập Tinh Viện, thế cục nhanh chóng ổn định. Hắn liên hợp với Trung Đạt Thư Phủ cùng Khổ Tịch Tự, ba phương cấp tốc đạt thành đồng minh, khiến cho Đường Hàm Phái phải tạm thời dừng bước.
Đến lúc này, Liên Bang thực sự bước vào một thời đại hoàn toàn mới. Trong Lục Đại, ngoại trừ Khổ Tịch Tự và Sương Nguyệt Hàn Châu vẫn còn do hiệu trưởng cũ quản lý, bốn nhà còn lại, Liên Bang tổng hợp học phủ, Mạc Doanh, Trung Đạt Thư Phủ, Tinh Viện toàn bộ đã thay đổi người chấp chưởng bằng một thế hệ mới.
Thừa dịp này, Trần Mộ ngoài việc chuẩn bị chuyện đi Bách Uyên Phủ, hắn còn hạ lệnh đem gia quyến của Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn và đội viên Mộc Tự Doanh toàn bộ tiến nhập thành Đông Thương Vệ. Tuy rằng dọc đường loạn lạc, chiến tranh không ngừng, thế nhưng với cờ hiệu của Mộc Tự Doanh với Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn, gia quyến của các đội viên không chỉ không gặp bất cứ chuyện khó dễ gì, mà ngược lại còn được các thế lực dọc đường bảo hộ.
Trần Mộ đã là nhân vật quan trọng tầm cỡ Liên Bang, lực lượng của hắn mọi người đều đã thấy. Trong thời điểm mẫn cảm này, không ai nguyện ý đắc tội với hắn. Một doanh một đoàn dưới trướng hắn đều có chiến tích huy hoàng, danh tiếng lẫy lừng lăn lộn trong biển máu mà ra.
Đám cường hào ác bá trong thành Đông Thương Vệ rốt cục cũng biết được lai lịch đám người trong thành, nhưng chuyện này lại càng khiến cho bọn họ câm như hến. Thế nhưng đối với dân chúng khu phổ cư mà nói, đó là chuyện vui vẻ dị thường. Có Trần Mộ trấn giữ, thành Đông Thương Vệ đã trở thành một trong những địa phương an toàn nhất trên toàn Liên Bang.
Đám người ngày xưa từng cùng Trần Mộ dây dưa ân oán, lúc này tuy rằng trong lòng lo sợ, nhưng thấy Trần Mộ cũng không có chút ý trả thù nào. Mà Lôi Tử Lam Phong một đôi cầm sắt hòa hợp, lúc này đã phát huy được kỹ xảo cao siêu của bọn họ.
Kết minh cùng câu lạc bộ huyễn tạp đã mang lại cho bọn họ một con đường thu thập nguồn tin và cơ hội đối ngoại mới. Đài truyền hình Đê Huyễn có vô số cơ sở ngầm rải trên toàn Liên Bang, bọn họ chỉ kém đài truyền hình của chính phủ Liên Bang mà thôi.
Trần Mộ quyết định trong khu vực của thành Đông Thương Vệ và Hạ Thành thành lập một khu vực của riêng hắn. Gia quyến của các đội viên dưới quyền toàn bộ đều di về căn cứ có tên là Đông Vệ Cơ này.
Quyết định này chiếm được sự nhất trí ủng hộ của mọi người, trên dưới sĩ khí tăng vọt. Thế cục hiện tại càng ngày càng hỗn loạn, các đội viên đã sớm lo lắng chuyện an toàn cho gia quyến của mình. Giờ vấn đề này đã được giải quyết, bọn họ làm sao mà không nhảy lên reo mừng cho được? Mà đám người Ba Cách Nội Nhĩ cùng Hề Bình cũng tán thành. Trước giờ bọn họ vẫn không có địa vực của chính mình, phải chạy trốn tán loạn mà chịu nhiều đau khổ.
Thành Đông Thương Vệ thuộc về khu phổ cư khoảng cách tới năm đại hoa khu và kinh đô xa lắc, có thể nói là rời xa hẳn khu vực chiến tranh. Ở chỗ này bọn họ có thể an tâm phát triển, không cần lo lắng chuyện tùy thời có người tới cửa chém giết. Huống chi, nơi này có kính song! Có kính song tức là bọn họ có không gian vô hạn để phát triển.
Ngay sau quyết định này, Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn cùng Mộc Tự Doanh hành động như sấm ngang chớp giật, mạnh mẽ quét ngang cả vùng, hầu như chỉ trong một đêm các thế lực bất lương to nhỏ tất cả đều bị bọn họ nhổ tận gốc. Sinh hoạt của dân chúng bình thường không một chút nào ảnh hưởng, mà ngược lại, dưới kỷ luật nghiêm ngặt của Mộc Tự Doanh và Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn, trị an trong thành phố trở nên cực kỳ tốt đẹp.
Sau khi hoàn thành kế hoạch tảo thanh, là đến nhiệm vụ kiến thiết. Tạp tu kiến trúc sư trưởng Bố Nhĩ Nạp tự thân kí tên đầu tiên trong văn kiện, xây mới duy tu các loại công sự phòng ngự, làm nên một làn sóng sửa chữa. Những công sự phòng ngự cổ quái này đã làm cho dân chúng hết sức hiếu kỳ, cảm giác an toàn cũng tăng mạnh.
Mà theo thời gian, gia quyến của đám đội viên không ngừng mà du nhập, khiến khối lượng công việc của Hề Bình tăng đột biến.
Người Mặc Sĩ tộc ở Hạ Thành cũng tham dự nhiệm vụ kiến thiết. Mặc Sĩ tộc đối với việc sử dụng tạp giới không người có thể tưởng tượng nổi, sự phối hợp của hai bên đã làm cho lực lượng kỹ thuật của căn cứ nhanh chóng tiến bộ. Đông Vệ học phủ cũng đã thành lập một cơ sở chi nhánh quan trọng nhất của học phủ, ở đó trình độ nghiên cứu tạp giới là cao nhất Liên Bang.
“Trần Mộ.” Thanh Thanh gọi lại Trần Mộ.
Trần Mộ có chút kỳ quái, Thanh Thanh mấy ngày nay vẫn rất an tĩnh, riêng hôm nay có chút dị thường. Hắn dừng bước: “Thanh Thanh tiểu thư, có chuyện gì không?”
“Ta là đến nói lời chào từ biệt.” Thanh Thanh vẻ mặt nhàn nhạt.
“Chào từ biệt?” Trần Mộ có chút vui vẻ hứng khởi, người này âm hồn bất tán bám theo hắn, nàng đối với rất nhiều chuyện đều có cách lý giải, bản thân thực lực lại cao, vẫn là chuyện khiến hắn lo nghĩ bấy lâu. Nhưng hắn vẫn hỏi: “Thanh Thanh tiểu thư đã phải đi rồi sao?”
“La Tây Cư đã tiếp quản Tinh Viện, ta cũng đã đến lúc quay về hỗ trợ hắn, mặc dù bọn họ không chắc đã chào đón ta.” Thanh Thanh thản nhiên nói.
“Ah.” Trần Mộ gật đầu, hắn đối La Tây Cư ấn tượng rất sâu sắc: “Với tài năng của La Tây cư, nhất định sẽ có cách nhìn khác.” Những lời này tuyệt đối không phải là khách sáo. Tuy rằng hắn chưa từng gặp gỡ La Tây Cư, nhưng đối với năng lực của hắn cũng cực kỳ bội phục.
Thanh Thanh quay sang, trên mặt nhìn không ra một chút vui buồn: “Chỉ trong chớp mắt, thành Đông Thương Vệ này đã rực rỡ hẳn lên, khí thế hơn xa ngày xưa. Năng lực của Trần huynh, Thanh Thanh bội phục. Bất quá, Trần huynh định sau này sẽ ra sao?”
Trần Mộ chặt nhìn chằm chằm Thanh Thanh, trong lòng lại nghiêm nghị, ánh mắt của nữ nhân này thật đúng là sâu sắc.
Lần này đi Bách Uyên Phủ sống hay chết rất khó nói, hắn ít nhiều cũng có chút tâm tư. Thành lập cái căn cứ này, mục đích của hắn rất đơn giản. Hắn cũng không có mục đích tranh bá thiên hạ gì, chỉ là muốn đồng đội chiến hữu lâu năm của hắn có một ít bảo đảm cơ bản. Trong loạn thế lúc này, có thể có một cõi an vui cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Thanh Thanh buồn bã nói: “Chuyện rời xa thị phi, với thực lực của Trần huynh thật sự là tuyệt không đối thủ. Mà Trần huynh lại sở hữu kính song hai cửa, lại có kỹ thuật tạp giới, thời gian sau này chắc chắn sẽ phát triển ghê gớm, tiền đồ vô lượng.”
Trần Mộ lắc đầu: “Thanh Thanh tiểu thư nghĩ xa quá.”
Thanh Thanh ánh mắt thật sâu nhìn Trần Mộ, thản nhiên nói: “Trần huynh hà tất phải khiêm tốn?” Nàng ngẩng đầu, nhìn bầu trời xa xa, bỗng nhiên nói: “Hôm nay anh hùng thiên hạ lớp lớp xuất hiện, ta có một cảm giác, người có thể ngăn được Đường Hàm Phái khả năng cao là Trần huynh!”
Trần Mộ xem thường: “Thanh Thanh tiểu nói đùa.”
“Hi vọng lần sau cùng Trần huynh gặp mặt, chúng ta không phải là địch nhân.” Dư âm của Thanh Thanh vang vọng từ trên trời bay tới, thân ảnh của nàng dần biến mất.
Những lời Thanh Thanh nói cũng không khiến tâm trí của Trần Mộ rung động đến nửa điểm, hắn có rất nhiều chuyện cần phải làm.
Tin Đông Vệ Cơ được thành lập không được tuyên truyền rộng rãi, thế nhưng rất nhanh, các thế lực lớn đều có được tin tức. Tuy tất cả bọn họ đều không hiểu, vì sao Trần Mộ lại chạy đến cái chỗ hẻo lánh kia để phát triển, nhưng tất cả đều tuyên bố gửi lời chúc mừng. Tư Nguyên học phủ vốn từng có liên hệ cùng Trần Mộ lập tức phái người đến thương lượng chuyện hợp tác.
Nhưng chuyện mà khiến Trần Mộ thật sự không ngờ chính là, căn cứ thành lập tuy cơ sở rất thấp kém, thế nhưng vẫn như cũ có một số lượng lớn tạp tu cùng chế tạp sư đến đầu nhập. Trong thời đại hỗn loạn này, một địa phương an toàn là thiên đường cho mọi người hướng tới. Mà vô luận là Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn hay Mộc Tự Doanh, danh tiếng về mặt kỷ luật đều thật tốt.
Chuyện thành lập Đông Vệ Cơ, cũng đã khiến tia lo lắng cuối cùng của Trần Mộ biến mất.
Hắn từ Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn và Mộc Tự Doanh trích ra một phần nhân lực, nhưng vẫn giữ một phần tạp tu trú quân ở lại.
Hề Bình bị lưu ở lại, hắn tuổi cao, không thích hợp với chuyến đi mạo hiểm này. Kinh nghiệm của hắn chu đáo nên được giao tổng lĩnh các sự vụ của căn cứ. Khương Lương cũng bị lưu ở lại, hắn cùng Lý Độ Hồng hai người phụ trách về mặt quân sự. Khương Lương còn phải phụ trách huấn luyện đám tạp tu mới tuyển, Trần Mộ đã chế tác một lượng lớn sáo tạp. Các chuyên gia tạp giới tất cả đều được điều đến làm thủ hạ cho A Phương Tác, đảm nhiệm các hạng mục nghiên cứu phát triển. Lôi Tử cùng Lam Phong cũng bị lưu lại, bọn họ không có sức chiến đấu, phụ trách nhiệm vụ đối ngoại và tình báo.
Trần Mộ vốn là muốn Tô Lưu Triệt Nhu cũng lưu lại trấn thủ ở căn cứ, nhưng lần này Tô Lưu Triệt Nhu biểu hiện ra quyết tâm chưa từng thấy, khăng khăng bảo vệ quan điểm tạp tu y tế là tất yếu phải có, cuối Trần Mộ đành đồng ý cho nàng đi cùng đội ngũ.
Sau khi an bài hoàn toàn mọi chuyện, nhóm Trần Mộ rốt cục bắt đầu hành trình đến Bách Uyên Phủ.
Trong rừng, tại một cửa động đen ngòm.
Lý Độ Hồng chỉ vào bên trong nói: “Tiên sinh, chỗ kia là ở bên trong.” Thần tình của hắn có chút sầu muộn, hắn bị Trần Mộ cưỡng bách ở lại, nhưng một vài tộc nhân của hắn lại được phép đồng hành, chuyện này làm hắn buồn bực dị thường.
Trước cửa sơn động cỏ dại hoành hành, mấy người Mặc Sĩ tộc phải mất một phen khí lực mới dọn dẹp sạch sẽ được. Cửa động khoảng chừng có thể cho phép năm người cùng song song tiến vào, thế nhưng bởi dây leo mọc lan tràn nên rất khó phát hiện. Chả trách Tinh Viện mặc dù biết tin nhưng cũng không tìm được.
“Có một lần ta truy đuổi một con thú, nó xông vào đây nên ta mới phát hiện ra.” Lý Độ Hồng giải thích.
Lúc quét dọn, quả nhiên ở xung quanh cửa động Trần Mộ đã phát hiện được một vài tiêu ký. Những tiêu ký này không khác nhiều so với các tiêu ký dùng ở Hạ Thành nhưng vết tích loang lổ, hẳn là do vị đệ tử của La Sâm Bác Cách, người thành lập Hạ Thành lưu lại.
Tới lúc này, nữ ma quỷ nữ Trát Lạp cũng trở nên có chút khẩn trương. Mà ngay cả Duy A thường ngày hiếm khi xung động, biểu tình cũng trở nên ngưng trọng, con chó béo ở bên chân hắn lúc này lông toàn thân dựng thẳng đứng, diện mục dữ tợn tựa như bất ngờ có thể nhào ra cắn xé.
Bầu không khí khẩn trương cấp tốc lan tràn trong đội ngũ, mọi người không kìm lòng nổi mà cố giữ cho chân bước nhẹ nhàng. Độ nghi trên tay đám tạp tu đều sáng lên, còn bao tay năng lượng của người Mặc Sĩ tộc với quang quang màu lam đặc biệt cũng không hẹn mà cùng bừng sáng.
Kính song, mọi người chỉ thấy ở trong sách vở. Mỗi một lần phát hiện kính song, đều là đại sự chấn động Liên Bang. Thế nhưng, giới lãnh đạo Liên Bang đối với các loại tin tức về kính song đều thực thi chính sách phong tỏa nghiêm mật nhất. Điều này dẫn đến mọi người tuy rằng đối với cái từ ‘kính song’ không xa lạ, thế nhưng vật thực lại chưa ai được thấy.
Nó đến tột cùng là cái dạng gì? Có nguy hiểm hay không? Tầng bụi trông như thế nào..
Một loạt vấn đề, hiện lên trong tim mỗi người, rồi bồi hồi, rồi mang theo khẩn trương mà lại mong chờ, cả đội ngũ im lặng nhằm vào trong động xuất phát.