Sắc mặt của Dương Húc Minh lập tức trở nên vô cùng khó coi: “Ý ngươi muốn nói…”
Hắn nhìn chòng chọc vào Từ Huyên trước mặt, trong đầu lại nghĩ đến Lý Tử còn đang trong thùng gỗ. Tự tay hắn đưa nàng vào trong thùng gỗ, thuật pháp sử dụng chính là thuật càn thi của Dương gia. Mà theo kế hoạch chỉ cần bảy ngày thì sẽ chữa trị thành công, thế mà tới giờ vẫn chưa hoàn thành. Dương Húc Minh vốn tưởng nàng bị thương quá nghiêm trọng, khiến cho quá trình chữa trị bị kéo dài. Nhưng bây giờ xem ra không phải. Hắn muốn tái tạo lại thân thể cho Lý Tử hoàn hồn, nhưng không ngờ lại đang hãm hại nàng.
Dương Húc Minh khó tin nhìn Từ Huyên nói: “Ta đã hại chết Lý Tử sao?”
Trong bụi hoa, Từ Huyên lắc đầu.
“Cái này cũng không chắc.”
Nàng giơ thẳng một ngón tay, vừa cười vừa nói: “Loại thuật pháp bị biến chất này không thể khống chế, không ai biết được là tốt hay xấu. Trừ khi anh cố ý muốn dẫn nó đi vào con đường xấu xa.
“Nói cách khác, nếu để cho thuật pháp này thi triển một cách ngẫu nhiên, thì nó sẽ có thể biến thành tốt, cũng có thể biến thành xấu. Giống như hai mặt của đồng xu, lật ra mặt nào thì chỉ có thể dựa vào sự may mắn của bản thân anh.”
Từ Huyên cười đến híp mắt lại: “Em lại hi vọng nó sẽ biến thành dạng tốt, bởi vì chỉ như vậy thì khi em đến được thế giới thực mới có thể tự tay giết chết được con tiện nhân đó. Dán một mình độc chiếm anh Minh của em, thật sự là một con hồ ly tinh thích ăn vụng đáng ghét. Nếu cứ im im mà chết trong cái thùng gỗ đó thì tiện cho cô ta quá.”
“Cái loại hồ ly tinh đáng ghét này phải để đích thân chính thất như em đánh chết thì mới hả dạ. Anh Minh thấy đúng không?”
Từ Huyên nhìn về Dương Húc Minh, nụ cười sâu xa. Biểu hiện của hắn lúc này nhìn về nàng thì rất khó coi. Những chuyện khác còn đỡ, nhưng Từ Huyên lại nói đến vấn đề này đã triệt để khiến nội tâm Dương Húc Minh cuồng loạn. Hắn hiện tại bây giờ cái gì cũng không nghĩ, chỉ muốn lập tức trở về biệt thự của Ứng Tư Tuyết, nhìn xem tình huống của Lý Tử lúc này thế nào.
Nhưng bản thân hắn lúc này đứng trong bụi hoa Bỉ Ngạn, cách đó không xa có huyết hà phun trào. Bây giờ muốn rời đi cũng không cách nào lập tức trở về bên trong thành. Chưa kể lúc này bên ngoài thế giới thật còn có con lệ quỷ kinh khủng Ngô Tiểu Tùng đang đến gần. Hắn nhất định phải tại chỗ này tìm thấy đồ vật đã đánh mất, tìn lại năng lực chan chính của bản thân.
Bình tĩnh hít thở thật sâu mấy cái, lúc này mới khiến tâm tình bất an của hắn bình tĩnh lại. Sau đó lần nữa nhìn về người con gái trước mặt.
Thái độ của Dương Húc Minh hoà hoãn hơn rất nhiều.
“Từ…Từ Huyên.” . Được copy tại ++ TRUМtrцye n. м E ++
Dương Húc Minh nói: “Có thể nói cho ta, phải làm sao mới có thể tìm lại kí ức cùng năng lực đã mất? Ta đến cùng đã mất đi cái gì?”
Vừa nghe được những lời này của ăn, Từ Huyên giống nhịn không được bật cười ha hả. Nàng cười chảy cả nước mắt, vừa cười vừa lắc đầu nói:
“Rõ ràng trong lòng đang cảm thấy sợ hãi, thế mà cách nói chuyện lại có thể nhẹ nhàng mềm mỏng như vậy…Anh Minh, anh diễn cũng quá chân thật rồi đấy.”
“Chúng ta gặp mặt nhiều lần như vậy, nhưng câu nói vừa rồi, tuyệt đối là câu nói ôn nhu tình cảm nhất của anh dành cho em. Ha ha ha ha ha ha ha.”
Từ Huyên cười đến mức toàn thân run lên, vui đến mức nước mắt bên khoé mi không ngừng chảy. Phải một lúc sau thì cô ta mới ngừng lại được. Nàng lau qua nước mắt trên mặt, đứng thẳng người, nhìn về phía Dương Húc Minh. Lần nữa lộ ra một nụ cười giả tạo đầy xán lạn: “Chẳng lẽ anh Minh không muốn hỏi em vấn đề khác sao? Ví dụ như bảy năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao em lại ở đây? Thi thể của thúc thúc tại sao lại chôn bên cạnh quan tài của nữ quỷ…Chẳng lẽ anh không có chút quan tâm nào ư?”
“Những chuyện này cho dù anh có tìn lại ký ức cũng không thể biết được. Dù sao đó cũng là chuyện đã trải qua của em và cha anh, anh căn bản không hề biết. Anh không có chút tò mò bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì sao?”
Dương Húc Minh chần chờ mấy giây lại nói: “Thời gian ở chỗ này cùng với bên ngoài có giống nhau không?”
Điều hắn lo lắng nhất là ở chỗ này gặp phải Ngô Tiểu Tùng. Hắn đã trù hoãn ở đây lâu như vậy, cũng không biết Ngô Tiểu Tùng đã đến chưa. Hiện tại trong sơn động chỉ có một mình Ứng Tư Tuyết. Nếu lúc này Ngô Tiểu Tùng xuất hiện thì sẽ vô cùng nguy hiểm. Chưa kể trong sơn động này còn có nữ thi trong quan tài máu khống chế một đống trành quỷ. Lũ trành quỷ này bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công Ứng Tư Tuyết. Nếu so với Dương Húc Minh lúc này, Ứng Tư Tuyết thật sự đang lam vào hoàn cảnh nguy hiểm hơn rất nhiều.
Nếu như thời gian ở nơi này trôi chậm hơn so với bên ngoài, rất có thể…
Trong đầu Dương Húc Minh vừa loé lên suy nghĩ này, Từ Huyên liền lắc đầu nói: “Khiến anh thất vọng rồi, thời gian trôi qua ở đây giống hệt với thế giới bên ngoài.”
“Nói cách khác, anh Minh ở nơi này bao lâu, thì bên ngoài thời gian anh biến mất cũng từng đó.”
Từ Huyên trầm ngâm mấy giây, vừa cười vừa nói: “Tính toán thời gian thì anh Minh ở trong này cũng được một khoảng thời gian khá lâu rồi, không biết đứa con gái đi cùng anh đang ở bên ngoài đã chết chưa nhỉ? Em rất mong chờ, nếu con tiểu tam đó đã chết ở bên ngoài thì em lại bớt đi một sự phiền phức.”
Dương Húc Minh biểu lộ hơi đình trệ, sau đó không chút do dự nói: “Nói cho ta biết, phỉ làm thế nào thì mới tìm lại được kí ức đã mất, nếu như ta đã từng làm những chuyện đó với ngươi, ta chắc chắn sẽ đền bù lại.”
Ngữ khí kiên định của Dương Húc Minh khiến người khác không thể hoài nghi quyết tân của hắn. Từ Huyên lại lắc đầu nói: “Đền bù sao? Em đâu có nói muốn anh phải đền bù? Mà thật sự em cũng không cần.”
“Em biến thành cái dạng này hoàn toàn là do tự nguyện. Bất kể là thúc thúc hay là em cũng không hề hối hận, không cần anh phải đền bù.”
Nàng nhùn Dương Húc Minh, khẽ cười nói: “Em chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về mình thôi.”
“Về phần những chướng ngại ngăn cản em, lũ hồ ly ăn vụng đáng ghét thì tốt nhất để tất cả chúng chết đi. Chủ cần bọn chúng chết hết, anh Minh sẽ lại là người đàn ông của em. Hai chúng ta có thể trở lại cuộc sống như ban đầu.”
Từ Huyên cười rất đáng yêu, vô cùng vui vẻ. Giống như đã nhìn thấy cảnh mình giết chết tất cả những kẻ cản đường, một mình độc chiếm Dương Húc Minh.
Lúc này hắn nhìn chòng chọc vào nàng, cảm giác sau lưng phát lạnh. Bởi vì hắn nhận ra nữ quỷ trước mặt này thật sự không hề nói đùa. Cô ta vô cùng nghiêm túc. Sau khi rời khỏi được nơi này thì sẽ giết hết tất cả những người khiến nàng căm hận. Cô ta có đủ năng lực để làm vậy.
Trong lúc nhất thời, Dương Húc Minh không biết phải nói cái gì cho phải. Bởi vì cô gái trước mặt đã nói trước kia từng có mối quan hệ như vậy với hắn. Dương Húc Minh bây giờ giống như bị tắt tiếng hoàn toàn. Mà trong bụi hoa, Từ Huyên dần thu lại nụ cười. Sau đó nhìn về Dương Húc Minh trước mặt nói: “Rất tốt, cuối cùng thời khắc công bố tất cả cũng đến. Anh Minh, anh đang chờ mong sao?”