Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 566: Chương 566: Huyết Hà Bỉ Ngạn




Dịch: Sói Già Đơn Độc

Nhóm dịch: Vô Sĩ

***

Nụ cười của Từ Huyên giống như ẩn chứ rất nhiều ý nghĩa sâu xa. Nàng nhìn Dương Húc Minh, ánh mắt loé lên thâm sâu, khoé miệng nở một nụ cười có chút không bình thường.

Nhìn thấy Từ Huyên như thế này, Dương Húc Minh có chút chần chờ, tâm lý vô ý xuất hiện một sự cảnh giác. Người con gái này lúc đầu còn truy lùng để giết hắn, một nữ quỷ mang theo tâm lý vặn vẹo của yêu thương và thù hận đối với hắn, cô ta thật sự sẽ giúp sao? Liệu có cạm bẫy gì không?

Suy nghĩ một chút thì mục tiêu lớn nhất của Từ Huyên chính là giết chết Dương Húc Minh, sau đó triệt để độc chiếm lấy hắn. Về sự sống chết của hắn thì cô ta căn bản không để ý. Thái độ trước đó đã thể hiện rất rõ ràng. Mà mục đích cô ta muốn đến thế giới thực cũng không phải vì sự sống hoặc ý vị trùng sinh. Điều cô ta muốn kho đến thế giới hiện thực là độc chiến Dương Húc Minh, tiện tay giết chết Lý Tử, Ứng Tư Tuyết và những người con gái mà mô ta thấy chướng mắt - đó mới là mục địch thật sự. Cho nên nếu như ở chỗ này có thể bẫy chết Dương Húc Minh, triệt để chiếm hữu được hắn, khẳng định Từ Huyên cũng vô cùng tình nguyện.

Ý thức được điều này, Dương Húc Minh nhíu mày. Bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến một việc. Dựa theo Sinh Tử Lục từng nói, nếu như bản thân hắn nằm bên trong suối máu thì có thể lấy lại được đồ vật đã mất. Sinh Tử Lục vốn không nói nếu hắn tiến vào huyết trì thì sẽ gặp được Từ Huyên.

lại đã từng mất đi đồ vật. «Sinh Tử Lục» căn bản không có nói hắn nằm tiến huyết trì gặp được Từ Huyên.

Quyển sách nát này mặc dù nhiều lần không đứng đắn nhưng khi nhắc nhở trong nhiệm vui thì rất đáng tin cậy. Nhưng lần này Dương Húc Minh dựa theo chỉ dẫn của Sinh Tử Lục nằm trong suối máu nhưng lại không thấy bất cứ đồ vật gì của mình, ngược lại thì gặp Từ Huyên. Lại còn bị cô ta bắt ở lại chém gió mất cả nửa ngày, tiêu tốn rất nhiều thời gian. Nếu Từ Huyên cứ úp mở không nói, như vậy chẳng phải hắn sẽ không thể nào tìm lại đồ vật đã mất? Loại tình huống này thật sự không bình thường. Cho dù Sinh Tử Lục có lừa mình thì cũng sẽ không ở địa phương thế này bày trò. Khả năng cao là Từ Huyên đang bày trò. Đáng lẽ sau khi Dương Húc Minh tiến vào bên trong suối máu thì không thể đến được nơi này. Nhưng lại bị cô ta cản trở, lôi kéo hắn đến thế giới Huyết Hà khiến hắn mất nhiều thời gian nhưng không đạt được gì.

Dương Húc Minh híp con mắt: “Ta hỏi ngươi một vấn đề rất nghiêm túc.”

Hắn nhìn thẳng vào Từ Huyên hỏi: “Nơi đáng lẽ ta nên xuất hiện chắc không phải là chỗ này nhỉ?”

Từ Huyên sửng sốt một chút, che miệng cười trộm: “Rốt cuộc cũng phát hiện ra rồi à? Hì hì ha ha.”

“Mất một lúc lâu như vậy mới có phản ứng, anh cũng quá đáng yêu rồi. Giống hệt với cái hồi còn bé, vẫn ngốc nghếch hồ đồ, dáng vẻ ngơ ngác đáng yêu, khiến người ta không thể khống chế nổi mà.”

Từ Huyên thẹn thùng nói: “Anh Minh thật sự quá đáng ghét, cố ý dụ dỗ người. Tí nữa là người ta không khống chế nổi bản thân rồi, thật là một đứa trẻ xấu xa.”

Da mặt của Dương Húc Minh có cảm giác run rẩy. Thế quái nào hồi bé mình lại thích lái máy bay, lại còn là một tỷ tỷ mắc bệnh diễn sâu, thích giả ngây thơ đáng yêu cơ chứ? Chưa kể còn cùng cô ta làm rất nhiều chuyện? Con mẹ nó ta hồi xưa ăn mặn vậy cơ à?

Dương Húc Minh tắt tiếng không biết nói gì. Mà Từ Huyên cười một lúc cũng dừng lại, đứng thẳng người, nhếch miệng nói: “Rất tốt, có khác biệt.”

“Anh Minh khẳng định đang vô cùng lo lắng nhỉ? Là nhớ con bé đang ở bên ngoài sao? An tâm đi, Huyên Huyên tỷ đây mặc dù muốn cô ta chết, nhưng cái chuyện hấp dẫn như báo thù này thì phải tự tay mình làm nó mới thú vị. Nếu ngay cả chuyện này cũng phải để kẻ khác làm thì không còn gì hay nữa. Cho nên Huyên Huyên tỷ sẽ không cố ý hại hai người đâu.”

“Tất nhiên, nếu như anh Minh không chạy đến cứu cô ta kịp thì cũng đừng trách em.”

Từ Huyên nhún vai nói: “Về phương pháp tìm lại đồ vật đã mất của anh, thật ra rất đơn giản. Anh chỉ cần quay đầu nhìn sau lưng là thấy.”

Từ Huyên híp mắt, nở nụ cười đầy thâm ý: “Đồ vật anh luôn muốn tìm hiện đang ở ngay sau lưng. Chủ cần quay đầu lại nhìn liền có thể thấy.”

Dương Húc Minh có chút khẩn trương. Hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm cô gái trước mặt nói: “Quay đầu? Nhìn sau lưng? Chủ đơn giản vậy sao? Đồ vật bị mất ở ngay sau lưng, quay đầu là nhìn thấy? Đơn giản quá vậy?”

Dương Húc Minh ngàn lần không tin. Từ Huyên lại lắc đầu: “Không phải ngay sau lưng anh, mà là ở bờ bên kia huyết hà sau lưng anh cơ. Anh đến nơi này nhiều lần như vậy, chẳng lẽ không phát hiện ra có gì đó không đúng sao? Chẳng lẽ anh chưa bao giờ chú ý đến cảnh vật phía bờ bên kia của huyết hà này à?”

Dương Húc Minh có chút một chút chưng hửng.

Quả thật hắn đã đến thế giới này nhiều lần, nhưng lại chưa bao giờ để ý đến hình dạng của bờ bên kia huyết hà. Những lúc hắn phóng tầm mắt nhìn sang, ấn tượng duy nhất trong đầu chủ có dòng huyết hà cuộn trào mãnh liệt, bên trong có vô số gương mặt lệ quỷ, cùng với vô số hoa Bỉ Ngạn nở bên bờ sông. Còn về thế giới bên kia hắn không rõ. Bây giờ nhớ lại, căn bản không thể nào nhớ bên bờ kia có gì.

Ý thức được điểm này, Dương Húc Minh híp mắt: “Ngươi muốn nói…Bờ bên kia huyết hà có thứ gì đó kì quái?”

Từ Huyên gật đầu cười: “Không sai, mặc dù là anh Minh ngốc nhưng có nhiều lúc cũng rất thông minh. Sự kinh khủng thật sự của thế giới này vốn nằm ở bờ bên kia. Nếu như người bình thường đến đây, lại không có ai chỉ dẫn, thì dù có đến đây cả vạn lẫn cũng sẽ không bao giờ chú ý đến tình huống đó. Dưới nguyên nhân này, anh sẽ không quan tâm bờ bên kia huyết hà, dù anh đứng ở đây nhìn qua cũng chỉ có thể nhớ được bờ bên kia có rất nhiều hoa Bỉ Ngạn, trong kí ức sẽ không nhớ được thêm bất kì điều gì, không thấy gì.”

“Mặc dù không nhìn thấy, thế nhưng đó là nơi đáng sợ nhất ở thế giới này, cũng là tự bản thân anh đang bảo vệ lấy mình. Dù sao nếu nhìn thấy cái thứ khủng bố kia thì nếu không chết thì cũng phát điên.”

“Cho nên anh Minh, anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Từ Huyên híp mắt, nụ cười trở nên vô cùng cổ quái: “Nếu đã sẵn sàng, anh có thể trực tiếp quay đầu. Mặc dù lúc đầu anh nên đến thẳng nơi đó nhưng nếu bây giờ quay đầu nhìn thì cũng không muộn. Dù sao kết quả cũng giống nhau.”

Dương Húc Minh chần chờ mấy giây, vậy mà lại không dám tùy tiện quay đầu.

Hắn đứng ở nơi đó, có chút không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Ngươi nghiêm túc?” Hắn hỏi một cách nghiêm túc.

Từ Huyên cười tủm tỉm nhìn hắn, nói: “Nếu không tin, anh có thể ngẩng đầu nhìn bờ bên kia một chút.

Dương Húc Minh nhìn nàng, lần nữa chần chờ mấy giây, lúc này mới chậm rãi nghiêng đầu sang một bên, nhìn về phía sau lưng.

Bên tai hắn vang lên tiếng cười nhẹ nhành của Từ Huyên: “Huyết hà bỉ ngạn, anh nhìn thấy cái gì vậy?”

Sắc mặt Dương Húc Minh trở nên vô cùng trắng bệch.

“Vật kia.”

Dương Húc Minh hoảng sợ hét lên một tiếng thét chói tai đầy cuồng loạn. Từ Huyên thấy thế cũng hứng phấn cười to. Tiếng cười kia giống như một bản xô nát kinh khủng tràn ngập máu tanh của địa ngục, đang không ngừng vang lên bên bờ huyết hà.

“Hì hì…Rất đẹp có đúng không? Anh Minh thích phong cảnh hoàn mĩ này chứ? Thế nào? Đó chính là Huyết Hà Bỉ Ngạn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.