Dịch: BsChien
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Trong bóng tối đột nhiên xuất hiện nhân vật mới tới, hoàn toàn vượt qua dự đoán của Dương Húc Minh. Dù kẻ đi theo phía sau Lâm Thu và Ứng Tư Tuyết có là Cthulhu Tà Thần(*), Dương Húc Minh cũng sẽ không kinh ngạc như vậy.
Nhưng tình huống trước mắt khiến hắn thật sự bị chấn kinh.
Nơi này không phải Vương Quan doanh sao? Không phải là nơi diễn ra thảm án diệt môn của Vương gia sao? Vì cái gì cha hắn lại xuất hiện ở đây?
Người đàn ông mặc áo choàng đỏ, đội mũ rộng vành, giơ cao lá cờ chiêu hồn, bên trên treo một cái chuông đang lay động…
Dương Húc Minh cuối cùng đã biết cái chuông đồ cổ còn lại ở đâu. Trước đây vốn là một cặp hai cái chuông, hắn đang cầm một cái, còn một cái kia căn bản không phải ở chỗ Lâm Tông Lễ, mà chính là đang ở chỗ cha hắn nơi này.
Hoặc có thể nói, từ đầu đến cuối, Lâm Tông Lễ chỉ tìm được một cái chuông mà thôi.
Tỉnh táo trở lại, Dương Húc Minh bắt đầu suy đoán tình huống trước mặt.
Chẳng lẽ cha hắn bị tiếng chuông rung vang từ tay hắn dẫn đến? Nếu không thì làm sao lại xuất hiện thân ảnh huyết y mũ rộng vành ở nơi này?
Hơn nữa, cha hắn còn khiến ông Sáu sợ hãi đến như vậy…
Quỷ đoạt mạng Huyết hà…
Cha hắn thật sự đã biến thành quỷ rồi?
Dương Húc Minh vừa sợ hãi vừa chờ mong nhìn thân ảnh áo đỏ mũ rộng vành nơi xa, hắn vô thức siết chặt thanh Sát phụ kiếm trong tay.
Cha hắn biến thành quỷ, không biết còn nhớ đứa con trai là mình hay không?
Mà phong cách xuất hiện tràn ngập tà khí bá đạo như thế này, nhìn kiểu gì cũng thấy cha hắn không giống người tốt chút nào.
Dương Húc Minh nhìn thoáng qua kiệu hoa sau lưng, chỉ thấy tấm vải phủ trước kiệu đã hoàn toàn tốc lên, Huyết sát nữ quỷ đặt hai tay lên đầu gối, ngồi im ắng ngay ngắn bên trong kiệu hoa, tựa hồ không có chút phản ứng nào.
Nhưng Dương Húc Minh lại nhạy cảm phát hiện ra rằng khoảng cách giữa hắn và cái kiệu hoa đã âm thầm kéo giãn ra. Nói cách khác.... Thời điểm cha hắn xuất hiện, con mẹ Huyết sát nữ quỷ này lui lại rồi?
Mịa! Cuối cùng tình huống là như thế nào?
Dương Húc Minh quay nhìn chòng chọc vào bóng người áo đỏ mũ rộng vành đang chậm rãi đi tới trong bóng tối. Theo khoảng cách của hai bên càng ngày càng gần, hắn rốt cục cảm nhận được rõ ràng sự tà ác cuồng bạo khó nói nên lời.
Mặc dù Dương Húc Minh đoán rằng đối phương có thể là cha của mình, nhưng hắn vẫn vô thúc lui lại một bước, sắc mặt tái mét kinh hãi.
… Cảm giác này… Thật sự đó có phải là cha hắn?
Cha hắn vốn là một người đàn ông hiền lành vô hại, chưa từng làm điều gì ác độc, bây giờ lại biến thành dạng này?
Mà ông Sáu của Lâm Thu đã hoảng loạn chạy đến trước đội ngũ rước dâu, nhưng lão không dám tới gần bầy quỷ và chiếc kiệu hoa, chỉ chọn một hướng xa xa tránh qua.
Cùng sau lưng bóng quỷ ông Sáu là Lâm Thu cùng Ứng Tư Tuyết, tất cả đều nhìn thấy Dương Húc Minh đứng lẫn trong đám lệ quỷ. Ứng Tư Tuyết lo lắng gọi lớn:
- “Tiểu Minh, anh đang làm gì thế? Chạy mau, đừng dừng lại!”
Dương Húc Minh ngơ ngác hỏi lại:
- “Đây rốt cuộc là tình huống như thế nào? Mọi người sao lại chạy trở về rồi?”
Ứng Tư Tuyết chỉ vào thân ảnh huyết y mũ rộng vành phía sau, vẻ mặt kinh hoàng nói:
- “Bên kia xuất hiện kẻ mạnh hơn! Nó đã xé nát mấy lệ quỷ rồi!
Tên kia hoàn toàn là cỗ máy giết chóc, nhìn thấy ai cũng giết luôn, bất luận là quỷ Vương gia hay Lâm gia, nó đều giết sạch!”
Dương Húc Minh vội vàng dừng tay, không còn rung chuông nữa. Ngay khi tiếng chuông ngừng lại, những con quỷ đang bò rạp kêu rên trên đất xung quanh hắn rối rít đứng lên.
Nhưng đám lệ quỷ không có con nào để ý quan tâm đến Dương Húc Minh, dù cho hắn đang đứng sừng sững ngay trong vòng vây của bầy quỷ. Tất cả chúng nó đều nhìn về phía bóng người áo đỏ mũ rộng vành bên kia.
Cùng theo hình bóng hung hãn tà ác kia tiếp cận, một tiếng chuông thanh thúy cũng ngân vang, truyền đến nơi này.
Âm thanh kia so với tiếng chuông mà Dương Húc Minh lắc ra thì có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều, cũng không có loại lực lượng khiến Lệ quỷ nghe thấy là phát cuồng gào thét.
Tất cả bầy quỷ nhìn chằm chằm vào hướng tiếng chuông rung vang, không có bất kỳ biểu hiện thống khổ gì.
Ứng Tư Tuyết và Lâm Thu đã cùng ông Sáu lách qua đội ngũ rước dâu, tránh khỏi đám lệ quỷ đang đờ đẫn đứng lố nhố, vượt qua cả cái kiệu hoa đỏ rực.
Ứng Tư Tuyết quay đầu lại, nhìn Dương Húc Minh vẫn đứng ngẩn ngơ giữa bầy quỷ, cô nàng phát hoảng:
- “Dương Húc Minh! Não anh bị lừa đá rồi à? Mau chạy qua đây!”
Dương Húc Minh cũng ý thức được tình huống không thích hợp, hắn nhanh chóng chạy xuyên qua đám lệ quỷ rước dâu, hướng tới nhóm người Ứng Tư Tuyết.
Mà khi Dương Húc Minh rời đi, bọn quỷ vây quanh không hề có hành động nào ngăn cản. Chúng để mặc Dương Húc Minh tùy ý chạy trốn, thậm chí một chút ánh mắt cũng chẳng thèm liếc nhìn hắn. Tất cả đều chăm chăm tập trung ngó bóng người cao lớn mặc áo đỏ đội mũ rộng vành đang tiến đến gần.
Gió lạnh như băng điên cuồng gào thét trong bóng đêm. Mà loại cảm giác âm trầm kinh khủng so với trước đó còn cường thịnh hơn.
Tất cả cho người ta cảm giác tựa như toàn bộ đội ngũ rước dâu cùng thân ảnh huyết y mũ rộng vành đang tiến tới này là một chỉnh thể. Tất cả bóng quỷ đều là chi nhánh, còn kẻ đang tiến tới mới là gốc rễ, là lệ quỷ kinh khủng nhất vừa thức tỉnh.
Lúc này Dương Húc Minh đã chạy đến bên cạnh nhóm người Ứng Tư Tuyết. Nhưng hắn không tiếp tục chạy nữa, mà đứng xa xa tại bên trong ruộng ngô, quay lại nhìn đội ngũ rước dâu cùng bóng người áo đỏ đội mũ rộng vành đang chậm rãi tiến tới.
- “Chạy tiếp thôi Tiểu Minh” - Ứng Tư Tuyết sợ hãi kéo tay Dương Húc Minh giục giã.
- “Chờ một chút” - Dương Húc Minh giữ chặt Ứng Tư Tuyết lại, tỉnh táo nói “Em nhìn đi!”
Ứng Tư Tuyết lập tức hiểu ra ý tứ của hắn:
- “Anh muốn nhìn hai đám quỷ này giết nhau? Anh điên rồi!”
Dương Húc Minh chần chờ một chút, nói:
- “Người mặc đồ đỏ đội mũ rộng vành kia… Có thể là cha của anh!”
Dương Húc Minh lấy cái chuông đồ cổ ra
- “Cái chuông này, phía trong lòng có khắc tên cha anh. Mà trên cái cờ chiêu hồn kia đáng ra phải có hai cái chuông nhỏ mới đúng, bây giờ lại chỉ còn có một!”
Nghe được lời này của Dương Húc Minh, Ứng Tư Tuyết lạnh toát cả tâm hồn, cô lắp bắp nói:
- “Anh.. Anh nói mãnh quỷ… ông chú huyết y mũ rộng vành kia là cha.. cha của anh? Bị anh gọi tới? Cha anh kinh.. kinh khủng như vậy luôn đó hả?”
Vẻ mặt cô nàng xoắn xuýt lầm bầm:
- “Bạn gái là Lệ quỷ kinh khủng nhất thế gian, ngay cả cha cũng là… Nhà anh cuối cùng là có bối cảnh gì? Chẳng lẽ thật sự là gia tộc Cản thi tượng - Tương Tây hay sao?”
Lúc này, ông Sáu của Lâm Thu đã chạy vào trong bóng tối, mất hút khỏi tầm mắt của bọn Dương Húc Minh.
Lâm Thu thì giơ tay nói:
- “Em làm chứng, Anh Minh trước đó có nói qua, bên trong cái chuông nhỏ này có khắc tên của cha anh ấy!”
Ứng Tư Tuyết quay đầu nhìn lại phương hướng mình vừa chạy qua. Trong thế giới hắc ám, không nhìn thấy bầu trời, không nhìn rõ được quá xa, tất cả là một mảng ruộng ngô đen kịt, từng cây ngô cao ngang eo lắc lư phiêu động trong gió đêm.
Trong bóng tối ấy, thân ảnh cao lớn mặc áo đỏ đội mũ rộng vành bình tĩnh đi tới phía bên này.
Kẻ ấy giơ cao lá cờ chiêu hồn, màu cờ trắng bệch vần vũ trong gió như một bóng ma đang uốn éo khiêu vũ. Cái chuông nhỏ treo trên lá cờ lắc lư, tản mát ra tiếng chuông nhu hòa, êm tai.
Nhưng mà theo từng bước thân ảnh huyết y tiếp cận, tất cả bầy quỷ rước dâu trên người sắc đỏ càng thêm tinh hồng. Hàn ý lạnh lẽo lan tràn khắp nơi trong không khí, dù cách rất xa nhưng bọn Dương Húc Minh vẫn thoáng rùng mình bởi sự băng lãnh này.
Đội ngũ rước dâu này vậy mà muốn đánh bạc toàn lực, đối chọi gay gắt, trực tiếp chém giết với thân ảnh huyết y đang đi tới…