Dịch: VoMenh
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Nhìn hai con Lệ quỷ kinh khủng sắp chém giết nhau, Ứng Tư Tuyết bèn lẩm bẩm: - “Dương đại sư”
Cô nàng nhìn Dương Húc Minh, nói: - “Cha của anh hình như mạnh lắm nha... Cô tiểu thư nhà họ Vương này sắp phát điên đến nơi rồi.”
Cô ấy nhìn về dáng người mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành kia, lại nói: - “Trong hai người, thì cha của anh có vẻ khá bình tĩnh, chẳng tỏ vẻ nóng nảy gì cả.
Dù đối mặt với đội ngũ đưa dâu đáng sợ trong buổi minh hôn như thế này, chú ấy cũng bình tĩnh như thường, lấy đó làm một phép so sánh thì... ai hơn ai kém đã rõ rệt rồi.”
Dương Húc Minh im lặng nhìn cô ấy, sau đó nói: - “Em còn ở đó giải thích nữa hả?”
Ứng Tư Tuyết cười khổ, - “Anh không coi phim sao, mấy thím bình luận viên đều sống từ đầu đến cuối đó! Chỉ cần em mở miệng ra giải thích, em sẽ không bị trận chiến này ảnh hưởng đến!” Ứng Tư Tuyết nói nhăng nói cuội, - “Anh cũng lấy điện thoại ra đi, sẵn sàng mở hình ảnh hay video của mẹ anh lên, không chừng một lát nhờ thế mà anh thoát chết đó!”
Đến lúc này, Dương Húc Minh mới hiểu được ý nghĩ trong đầu của cô ta.
- “Cũng vô dụng thôi em à.” Dương Húc Minh nói: - “Nếu ba anh dám xuống tay với anh, chứng tỏ ông ấy đã mất hết nhân tính, chỉ còn giữ lại ý định giết chóc và oán hận mà thôi, cho dù show ảnh của mẹ anh ra cũng vô ích.”
Ứng Tư Tuyết thể hiện một vẻ mặt bất đắc dĩ với hắn, sau đó giải thích: - “Vậy là anh không hiểu rồi... Vậy là anh cũng không hiểu rõ cái sinh vật mang tên là CHA.
Để em nói cho mà nghe...
Đối với cha anh, anh chỉ là một vật cưng mới mẻ mà gia đình anh vừa nuôi dưỡng thôi, cũng y hệt như nhận nuôi một con mèo, con chó vậy đó. Còn mẹ anh, đó mới chính là người mà cha anh yêu thương cả đời.
Trừ khi cha và mẹ anh có vướng mắc gì đó trong chuyện tình cảm, không thì anh vĩnh viễn cũng không thể nào thay thế được vị trí của mẹ anh trong lòng cha anh.”
Lời mói của Ứng Tư Tuyết làm Dương Húc Minh phải cạn lời, thế nhưng, hắn lại không biết phải phản bác như thế nào. Trong khi đó, bóng người cao to mặc áo đỏ, mũ rộng vành khủng khiếp kia đã giơ cao ngọn cờ chiêu hồn, tiến đến gần đây; tiếng chuông lảnh lót, dễ nghe vang lên day dẳng giữa ruộng ngô đồng. Trên đường đi đến, một đội ngũ đưa dâu cản bước của gã.
Đứng đầu đội ngũ là hai bóng quỷ mặc áo đỏ đang giơ cao một cây kèn mà thổi vang, một âm thanh quỷ dị từ loại nhạc cụ này vang lên lảnh lót. Ngay lập tức, đội ngũ đưa dâu này hành động. Áo vải thấm đẫm máu tươi rủ xuống đất, đứa bé phụ dâu với mảnh vải đỏ che kín khuôn mặt đờ đẫn vung vẩy những đóa hoa tươi từ chiếc lẳng hoa đang cầm trên tay. Giữa bầu trời, một trận mưa hoa màu máu kỳ dị xuất hiện. Từng cánh hoa đỏ thẫm máu tươi tung bay, bao trùm một phạm vi cực lớn, lan đến vị trí của nhóm người Dương Húc Minh đang đứng.
Mùi tanh tưởi gay mũi nồng nặc trong không khí.
Từng làn gió lạnh u ám, xuất phát từ vị trí trung tâm của đội ngũ đưa dâu, làn tràn ra bốn hướng.
Một phe là bóng dáng vạm vỡ có gương mặt ẩn giấu trong bóng tối, một phe là đội ngũ đưa dâu thổi lên tiếng kèn ma quái, cả hai phe sắp sửa chạm mặt nhau. Khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần. Tiếng kèn đưa dâu chói tai, tiếng chuông lanh lảnh, hai âm thanh giao thoa lẫn nhau tạo nên một giai điệu vừa ma quái vừa rợn người, khiến người sống nghe thấy phải ớn cả sống lưng.
“... Lùi xa hơn nữa!” Dương Húc Minh cảnh báo.
Dù đang ở khoảng cách khá xa, cả nhóm người vẫn cảm nhận được lực sát thương của giai điệu hợp tấu ma quái kia. Nếu như có người sống đứng giữa giao điểm của hai loại sóng âm đó, kẻ ấy chắc chắn mất mạng ngay lập tức.
Dương Húc Minh và hai cô gái còn lại lùi xa thêm chút nữa, kéo dài khoảng cách lần thứ hai. Trong khi đó, giữa màn đêm xa xa, bóng người mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành kia đã đến trước mặt đội ngũ đưa dâu.
Khoảng cách của hai bên chưa đầy một mét!
Từng tiếng chương leng keng, lanh lảnh vang lên dồn dập. Dáng người vạm vỡ kia vẫn bước đều, có vẻ không định dừng chân, rốt cuộc, đụng vào đám quỷ đưa dâu quái đản.
Đứng hàng đầu tiên của đội ngũ chính là hai bóng quỷ áo đỏ thôi kèn, bọng chúng va mạnh vào kẻ mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành kia. Dường như thời gian bị đóng băng trong một giây. Sau đó, hai bóng quỷ áo đỏ thổi kèn kia bỗng chốc trở nên vặn vẹo cả thân hình.
Một tiếng gào thảm thiết, đầy thê lương vang lên, con con quỷ hồn này trực tiếp biến thành một màn sáng nhợt nhạt màu đỏ, sau đó bị hút vào tấm cờ chiêu hồn trên tay gã to con kia. Tiếng chuông treo trên ngọn cờ chiêu hồn vẫn vang lên lanh lảnh.
Bóng người mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành vẫn bước tiếp, nhanh chóng dấn thân vào giữa đội ngũ đưa dâu. Từng tiếng thét ghê rợn vang lên từ bầy quỷ lan truyền ra xa xa khiến người nghe tê cứng cả da đầu. Ba người nhóm Dương Húc Minh nhìn thấy cảnh này liền bị dọa cho phát hoảng, chẳng ngờ hiệu suất tàn sát quỷ hồn của ông bố này lại lợi hại đến như vậy.
Thế nhưng mà, dù nhìn thấy từng đầu Lệ quỷ bị hút vào ngọn cờ chiêu hồn, thì bọn quỷ khiêng kiệu cùng với nữ chủ nhân bên trong chiếc kiệu hoa đỏ thẫm kia vẫn bình tĩnh, không có bất cứ phản ứng thái quá nào cả.
Bọn phu khuân kiệu vẫn lạnh lùng nâng cỗ kiệu kia, chậm rãi đi về phía trước.
Bóng người áo đỏ, đội mũ rộng vành vẫn thế, tiến đến trước mặt chiếc kiệu hoa.
Đến lúc này, toàn bộ quỷ hồn trong đội ngũ đưa dâu đã bị tiêu diệt, bị cờ chiêu hồn hốn thu. Trước mắt, phe bên này chỉ còn mỗi cỗ kiệu hoa đỏ thẫm và vài tên quỷ khiêng kiệu.
Lúc sắp sửa chạm mặt, cả hai đột nhiên dừng lại, tựa như có một loại hiểu ý ngầm nào đó. Thứ bên trong chiếc kiệu hoa màu đỏ kia bỗng nhiên xông ra ngoài trong nháy mắt bằng một tốc độ kinh người, thậm chí hiện ra từng đạo ảo ảnh nối tiếp nhau.
Nữ quỷ bên trong kiệu hoa kia tạo ra một con đường ảnh ảo đỏ thẫm dọc theo tốc độ bay ra, lao lên tấn công của nó.
Từng cơn gió lạnh âm u gào thét trong bóng tối.
Bóng người mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành kia phải đứng mũi chịu sào, bị cơn gió lạnh kia thổi đến khiến áo khoát bay phần phật, mũ rộng vành bị xốc lên, hiện ra một khuôn mặt trắng bệch, cứng đờ của người chết.
Tận mắt thấy cảnh này, Dương Húc Minh nhón một bước chân về trước, mặt hiện vẻ khiếp sợ.
Gương mặt đó... Đúng là gương mặt của cha hắn rồi?
Đây là kết quả mà hắn đã sớm đoán ra, thế nhưng tận mắt nhìn thấy cái sự thật này vẫn làm Dương Húc Minh vô cùng kinh hãi.
Cha hắn đúng là biến thành Lệ quỷ mất rồi!
Dương Húc Minh há to miệng, vô thức muốn hô lên một điều gì đó.
Nhưng một giây sau, hắn ngậm mồm, nuốt lời nói vào bụng.
Trong lúc bóng tối đang bao phủ xung quanh người đàm ông vạm vỡ kia, một hiện tượng lạ đột nhiên phát sinh trên bầu trời.
Một bàn tay quỷ khổng lồ, vượt qua sự tưởng tượng của nhân loại, tựa như bàn tay của thần linh đủ sức điều khiển tất cả chúng sinh và thiên địa, đột nhiên giáng xuống.
Dù vẻn vẹn chỉ là một ngón tay trắng bệch, khô gầy trơ xương cũng đã dài mười mấy mét.
Bàn tay khủng khiếp không rõ nguồn gốc này cứ thế đột ngột xuất hiện từ bầu trời đen kịt bên trên, ác độc quét về phía bóng dáng mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành kia.
Thì ra, bàn tay quỷ khổng lồ này lại là đồng bọn của ả tiểu thư nhà họ Vương!