Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 415: Chương 415: Ảo cảnh tuyệt vọng




Dịch: Thập Dạ

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Ẩn nấp trong bóng tối gian phòng, Dương Húc Minh thở nhẹ, cố gắng không phát ra tiếng động tránh thu hút sự chú ý của đối phương, căn phòng này âm u ẩm ướt, khuất bóng mặt trời, sau khi hạ rèm cửa xuống và đóng chặt cửa lớn, nơi đây chìm vào bóng tối tuyệt đối. Trốn trong nơi này, Dương Húc Minh có cảm giác hắn đã hoàn toàn chìm vào hắc ám.

Nhưng bất luận gian phòng này tối tăm cỡ nào, Dương Húc Minh vẫn không có được cảm giác an toàn, sinh vật đứng cuối hành lang kia, mức độ nguy hiểm cực độ của nó là không thể nghi ngờ.

Từ biểu hiện sức mạnh và tốc độ của nó khi nãy, Dương Húc Minh hiểu rõ hắn không có một cơ may nào nếu giáp mặt đối phương.

Nhưng chí ít, tình hình Dương Húc Minh vẫn còn chưa đến mức tuyệt vọng, sinh vật kia hiện tại vẫn chưa biết vị trí cụ thể của hắn, chỉ cần trước khi đối phương tìm ra, hắn có thể nhân cơ hội tận dụng thời gian này, suy nghĩ phương pháp phá cục. Vả lại, hắn không phải chiến đấu một mình mà còn có viện quân, căn cứ vào việc Ứng Tư Tuyết không xuất hiện trong thế giới này, hẳn là cô gái vẫn còn bên ngoài thế giới hiện thực.

Dương Húc Minh tin tưởng Ứng Tư Tuyết tuyệt đối sẽ không ngồi không.

Hắn giấu mình trong bóng tối, lặng lẽ lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Phía cuối hành lang, sau khi đập phá cánh cửa phòng đầu tiên, tiếng bước chân đã ngừng lại.

Qua một lát, quái vật kia lần nữa lê bước chậm rãi tiến vào bên trong gian phòng.

Dương Húc Minh không biết bên trong gian phòng đó có gì, hắn tiếp tục chờ đợi trong bóng tối, vừa suy nghĩ đối sách.

Chẳng mấy chốc trên hành lang lại vang lên từng tiếng bước chân, có lẽ quái vật kia đã xem xét xong căn phòng đầu tiên, bắt đầu tiếp cận căn thứ hai, trong lòng Dương Húc Minh xiết chặt. Xem ra, thời gian hắn có cũng không nhiều.

Dương Húc Minh vểnh tai, chăm chú lắng nghe.

Đông...đông...đông...!!!!

Từng tiếng bước chân của quái vật nện trên hành lang, được vài bước liền dừng lại, sau đó vang lên âm thanh trầm muộn đập lên cánh cửa căn phòng kế tiếp.

Rầm! Rầm!! Rầm!!! Bang..bang...!!!!

Cường độ âm thanh này... là nó đang gõ cửa?

Tuy rằng có chút thô bạo, nhưng rõ ràng là gõ mà không phải một đòn phá tung cánh cửa như căn phòng đầu. Dương Húc Minh có chút kinh ngạc. Căn phòng thứ hai này có gì cổ quái? Khiến cho quái vật không tuỳ tiện tiến vào mà chỉ đứng ngoài gõ cửa?

Suy nghĩ có chút hỗn loạn, hắn yên lặng chờ đợi trong chốc lát, quái vật kia tựa hồ cũng đang đợi thứ gì. Thế nhưng hoàn toàn không có âm thanh nào hồi đáp.

Sau một phút, quái vật kia rời đi, tiến về hướng căn phòng Dương Húc Minh đang ẩn náu. Tiếng bước chân nặng nề chậm chạp lại vang lên.

Bang!!! Bang!!!...Bang!!!

Nghe đến âm thanh gõ cửa tiếp theo, Dương Húc Minh vô cùng nghi hoặc, quái vật này ngoại trừ căn phòng đầu, còn lại đều rất lễ phép gõ cửa chờ đợi? Không có ai hồi đáp liền rời đi sao? Nó đang làm gì? Theo như quan sát trước đó của Dương Húc Minh, tất cả các gian phòng đều trống rỗng mới đúng.

Hoặc là nói, hiện tại phía trong những gian phòng này đều có người?

Từng cánh lại từng cánh cửa lần lượt bị quái vật nện gõ, những phòng ở nơi này nếu là có người bên trong, hiển nhiên.... cũng không phải người bình thường.

Toà nhà này... toàn bộ chứa quỷ?

Vừa nghĩ đến khả năng kinh khủng này, Dương Húc Minh dựng đứng hết cả tóc gáy, hắn vội vã lắc lắc đầu, đem ý nghĩ ấy quăng lên đến chín tầng mây.

Nói thế nào đi nữa, cả một toà nhà chứa quỷ cũng quá khủng bố đi.

Mà quái vật trên hàng lang vẫn đều đặn gõ từng cánh cửa, theo thời gian trôi đi, khoảng cách song phương càng lúc càng thu hẹp, trong không khí mũi máu tươi gay mũi càng phát ra nồng nặc, khó ngửi đến mức Dương Húc Minh phải dùng một tay che mũi miệng, lông mày hắn nhíu chặt lại.

Tất cả các cánh cửa quái vật gõ đều không có bất cứ hồi đáp nào, tựa hồ nơi đây chỉ đơn thuần là một toà nhà bỏ hoang.

Rốt cục, tiếng bước chân cũng dừng lại trước cửa phòng nơi Dương Húc Minh đang ẩn nấp. Mùi máu tươi tanh tưởi hôi thối xộc thẳng vào mũi, khiến sắc mặt hắn vô cùng khó coi, nhưng Dương Húc Minh cố gắng kềm chế, không dám thở mạnh, chỉ bất tri bất giác co gọn thân mình vào trong góc phòng, song phương hiện tại, chỉ cách nhau một lớp ván cửa gỗ mỏng.

Dựa vào sức mạnh thuần tuý của quái vật kia, đoán chừng chỉ một nện đơn giản là có thể phá tung cánh cửa mục nát này, Dương Húc Minh hai nắm đấm siết chặt, chờ đợi tiếng gõ cửa vang lên.

Một giây... mười giây... trôi qua, bên ngoài vẫn yên lặng.

Ba mươi giây trôi qua, đối phương vẫn không đập cửa.

Tron vẹn một phút đã qua, bên ngoài vẫn duy trì một bầu không khí tĩnh mịch, hoàn toàn không phát ra một âm thanh nào, tựa như quái vật không còn tồn tại, hoặc là đã rời đi.

Nhưng Dương Húc Minh vẫn duy trì trạng thái cảnh giác cao độ, bởi vì trong không khí, mùi máu tươi gay gắt vẫn điên cuồng xộc thẳng vào mũi hắn, cảnh báo hắn tuyệt đối không được hành động lỗ mãng, vật kia căn bản vẫn đứng nguyên trước cửa.

Dương Húc Minh hô hấp càng lúc càng khó khăn, hít thở thứ mùi tanh tưởi trong thời gian dài như vậy khiến cho hắn muốn lộn mửa, nhưng hắn biết rõ tuyệt đối phải kềm nén không được phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Chỉ cần một tiếng động nho nhỏ tạo ra, quái vật kia chắc chắn sẽ tông cửa mà vào.

Ngay thời điểm Dương Húc Minh kềm chế đến tái xanh mặt mày, sắp chạm đến giới hạn cuối cùng của hắn, đột nhiên một âm thanh vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh tịch mịch nơi đây.

- “Aaaaa.....Đau quá! Đau quá! Đừng giết ta... đừng giết ta a..aaa....!!!!”

Tiếng kêu thét thảm thiết đầu tiên vừa cất lên, tựa như phá mở một cái nút thắt, cả một toà nhà lớn mấy tầng lầu đang chìm trong yên tĩnh, đột nhiên trở nên náo nhiệt ầm ĩ. Vang lên không ngừng vô số tiếng gào thét với đủ các loại cung bậc.

- “Cháy rồi!! Cháy rồi!!! Mau dập lửa!!”

- “Con điếm lăng loàn này, mày dám phản bội tao à? Chém chết mày! Tao chém chết mày!!”

- “Quỷ! Có quỷ!! Cứu mạng!!!”

Vô số tiếng kêu rên thảm thiết vang lên không ngừng, cả toà nhà chìm trong âm thanh thống khổ.

Trên lầu, dưới lầu, từng căn phòng mỗi tầng lầu đều phát ra tiếng kêu khóc già có, trẻ có, nam nữ đều có, tựa hồ từng người trong mỗi căn phòng đều đang trải qua tra tấn vô cùng kinh khủng.

Thậm chí xen lẫn trong tiếng kêu thét của nhân loại, còn có tiếng dã thú thống khổ tru lên, tiếng lệ quỷ oán độc rít gào... vốn cả toà nhà tĩnh mịch yên tĩnh, một khắc này đã trở thành địa ngục tuyệt vọng. Nghe đến những âm thanh cuồng loạn này, đầu óc Dương Húc Minh hoàn toàn trống rỗng.

Quái vật đứng trước cửa phòng đột nhiên chuyển động, theo âm thanh vang lên khắp nơi nó bỗng sải bước chạy gấp về cuối hành lang, nháy mắt biến mất tăm trong căn phòng đầu tiên đã bị phá tung cánh cửa, tựa hồ đang trốn chạy thứ gì đó rất khủng bố.

Chẳng lẽ nhưng âm thanh kêu rên thảm thiết này, báo hiệu một sự kiện khủng khiếp sắp diễn ra? Dương Húc Minh vén một góc rèm cửa nhìn ra thế giới bên ngoài, hắn sửng sốt nhận ra cả thế giới đã nhuốm một màu máu đỏ rực, cảnh sắc vạn vật đều biến đổi, cỏ rêu lan tràn trên sàn nhà lúc nhúc bò như có sinh mạng, trên tường trải dài những vệt phập phồng y hệt mạch máu đang đập, toàn bộ hành lang hiện tại tựa hồ đã trở thành không gian bên trong bụng một sinh vật nào đó. Duy nhất chỉ có gian phòng tối tăm hắn đang đứng, là không có gì thay đổi.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Dương Húc Minh chần chờ một lát, sau đó hắn quyết đoán đứng dậy.

Tuy rằng không cần nhìn kỹ khắp lượt, Dương Húc Minh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng, toàn bộ thế giới nơi đây đã biến đổi thành một mảnh địa ngục chân chính. Đại địa run rẩy kịch liệt, sôi trào vô số thanh âm khủng bố, lẩn khuất trong tro bụi bao phủ nơi nơi đầy rẫy những con quái vật, xen kẽ giữa chúng là những người sống đang chịu đựng tra tấn thống khổ. Dương Húc Minh không tận mắt nhìn toàn bộ, nhưng những âm thanh tru tréo tuyệt vọng này, khiến cho người ta nghe mà tê dại hết cả da đầu.

Thậm chí căn phòng sát vách hắn, cũng có tiếng người kêu thảm. Dương Húc Minh tiến tới gần dán tai vào tường nghe ngóng.

Hắn nghe được tiếng cười rất âm trầm lạnh lẽo.

- “Thịt của ngươi sẽ rất ngon đây, trước hết ta sẽ cắt bắp đùi của ngươi thành từng khúc, lại tẩm ướp một ít gia vị lên trên, tạo thành món ăn tuyệt hảo để cho chính ngươi thưởng thức.”

- “Thịt của ngươi ngon như vậy, ta cũng không thể một mình hưởng thụ, ha ha... Ta sẽ chia cho ngươi một phần.”

Tiếng cười bén nhọn xoáy vào tai người nghe, khiến Dương Húc Minh toàn thân lạnh lẽo. Loại âm thanh kinh khủng thế này, căn bản con người không thể tạo ra được. Rốt cục đây là thứ quái vật gì?

Tra tấn tàn bạo như vậy, vì cái gì lúc trước vẫn một mực duy trì yên tĩnh?

Lại liên tưởng đến quái vật gõ cửa, nội tâm Dương Húc Minh chìm xuống. Nói không chừng, toàn bộ toà nhà này, trong mỗi gian phòng, thực sự đều có từng đầu ác quỷ kinh khủng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.