Dịch: Vạn Cổ
Nhóm dịch: Vô Sĩ
***
Trong phòng, Dương Húc Minh nhíu mày thật chặt. Sát vách bên, âm thanh của kẻ bị hại lẫn người hành hung vang lên không ngừng.
Tiếng gào thét thê lương của kẻ bị hại dường như miêu tả nỗi thống khổ của thịt đùi bị tùng xẻo. Trong khi đó, giọng cười của kẻ tra tấn nghe thật quái dị, khiến người khác tê cả da đầu.
Chẳng lẽ thế giới này vừa có lệ quỷ vừa có người sống ư?
Tự dưng tạo ra một cái thế giới giả tạo như thế này, vì sao lại còn có người sống và lệ quỷ?
Hay đây chỉ là ảo giác lừa dối?
Nhưng thứ đồ vật kia lại sợ sệt bọn quái vật trong phòng, nghe thấy là bắt đầu trốn chạy, chứng tỏ vật đó cũng kiêng kỵ bọn quái vật trong phòng.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Dương Húc Minh có gắng suy nghĩ, thế nhưng chẳng suy đoán ra được bất cứ cái gì.
Sau khi hắn cẩn thận nghe ngóng, chỉ có thể kết luận không phải tất cả các phòng đều có quỷ.
Ít nhất thì, tại tầng này chỉ có ba phòng có tiếng kêu thảm thiết bên trong. Những căn phòng khác đều yên tĩnh. Ngẫm lại một chút, Dương Húc Minh không dám tùy tiện đi ra ngoài, mà tiến ra ban công. Sân ban công khá nhỏ, nhưng nối liền ban công của căn phòng cạnh bên, khoảng cách không tới hai mét.
Ra đến nơi, tiếng kêu thảm thiết ở căn phòng sát vách còn rõ rệt hơn nữa. Giữa tiếng gào đau đớn của người bị hại, Dương Húc Minh yên lặng bò đến ban công của căn phòng ấy.
Dựa lưng vào tường biên của căn phòng sát vách, hắn âm thầm quan sát tình hình trong phòng. Thế nhưng, cả không gian bên trong chỉ một màu đen đặc.
Lẽ nào tất cả “người” bên trong đều có mắt nhìn xuyên bóng đêm ư? Bên cạnh đó, tiếng kêu gào của người sống kia vẫn thế, vang lên đau đớn, thê lương làm người nghe rùng mình.
Dựa theo bản năng, hắn nhích vào trong một bước. Nếu đó là một người bình thường bị ngộ hại, có lẽ hắn sẽ giải cứu người này, sau đó nghe ngóng xem bản chất của thế giới này vốn dĩ là như thế nào.
Bước chân của hắn tiếng vào khu vực bóng tối.
Ngay lúc ấy, hắn cảm giác giống như mình vừa bước vào một lớp màng mỏng hắc ám, cảnh vật trước mắt đột nhiên đen kịt.
Một giây sau, khi thị lực khôi phục, Dương Húc Minh nhận ra mình đang đứng trong một căn ngục tù.
Giữa phòng giam, có một cái giường. Một người đàn ông đang bị trói chặt trên chiếc giường đó, rên la thảm thiết.
Đùi của gã ấy máu me đầm đìa, trong khi kẻ hành hung mặt áo trắng cả người đang đứng cười quỷ dị, cầm dao giải phẫu bén nhọn trong tay đứng kề bên xẻo từng mảng thịt đùi của nạn nhân xuống. Thấy cảnh này, Dương Húc Minh kinh ngạc.
Căn phòng sát vách... có tình cảnh thế này ư? Đây chính là một căn phòng giam được xây từ thép đúc hoàn toàn cơ mà!
Chẳng nhìn thấy cửa sổ, cũng không nhìn thấy hành lang, cái không gian khép kín thế này càng khiến người ta sợ hãi. Ngay lúc ấy, kẻ đang đứng hành hung kia bỗng nhiên quay đầu nhìn sang khi Dương Húc Minh bước vào. Ánh mắt hung tợn, đáng sợ của gã nhìn chằm chằm lấy Dương Húc Minh.
- “Mày là ai?” Vẻ mặt của gã hành hung dữ tợn; tay lăm lăm con dao giải phẫu, tên ấy bước đến với khí thế hùng hồn. Cùng lúc ấy, sau khi nạn nhân bị trói trên giường vừa thấy Dương Húc Minh vào bèn thét lớn: - “Chạy mau!” Gã đó hét thảm: - “Đây là một tên ma quỷ giết người! Chạy nhanh đi! Nhanh gọi người đến giúp! Anh đánh không lại nó đâu!”
Gã đó vừa thét xong, Dương Húc Minh đột nhiên té ngã. Do vừa nghe được tiếng kêu của người đàn ông này, cả người hắn bỗng nhiên thoát lực, tay chân rã rời, tựa như vừa vận động quá sức vậy.
Chuyện quái gì thế này? Hắn ngạc nhiên nhìn về người đàn ông kia: - “Mày vừa làm gì tao thế?”
Bố mày đến cứu mày, mà mày còn gài tao à? Chẳng lẽ người đàn ông này cùng phe với kẻ hành hình kia?
Cùng lúc ấy, tên hành hung vừa cười quái dị vừa tiến đến Dương Húc Minh, chém một cái. Con dao giải phẫu bén nhọn trong tay hắn đâm thẳng về hướng Dương Húc Minh, với ý đồ giết chết bằng một đòn. Gã đàn ông bị trói kia vẫn gào thét thảm thiết.
- “Chạy mau! Chạy mau đi! Anh không thể...”
- “Không thể cm nhà mày! Câm cmn mồm cho bố!” Dương Húc Minh giận dữ, chửi ầm lên, - “Mày còn phát ngôn bừa bãi, bố chém mày chết trước tiên!”
Hắn hoảng hốt lùi về sau, né đòn đâm của dao giải phẫu từ gã hành hung, đồng thời đá một cái bằng chân phải.
Cú sút trúng ngay bụng của đối thủ khiến gã ta lùi lại hai bước. Dù thể lực có yếu đi, nhưng tên ăn mặc cả người toàn màu trắng này chỉ là phô trương khí thế, thật ra là yếu gà, không phải là đối thủ của hắn.
Từ nhỏ, Dương Húc Minh đã kiên trì rèn luyện thân thể, tạo ra bộ thể trạng tốt nhất, chính là để đối phó với những lúc quẫn bách như thế này!
Thừa dịp tên hành hung bị mất trọng tâm, Dương Húc Minh lao đến lần nữa. Hắn vọt thẳng vào trước mặt kẻ này, dùng hai cánh tay lực lưỡng tóm lấy hai tay của đối thủ, vặn mạnh một cái!
Rắc!!!
- “A a a a a a a!!!”
Tiếng kêu thảm thiết, thê lương vang lên từ miệng kẻ hành hung. Hai tay của nó bị Dương Húc Minh vặn gãy, đau đớn đến mức buông thanh dao giải phẫu ra, đồng thời hai đầu gối khụy xuống, đau đớn không nguôi.
Dương Húc Minh trừng mắt, nói: - “Rốt cuộc mày là ai? Đây là đâu? Kẻ trên giường là ai? Tại sao mày muốn giết nó?”
Nghe câu hỏi của Dương Húc Minh, tên hành hung im lặng trong khi gã thanh niên bị trói trên giường hét thảm: - “Nhanh giết nó đi! Rồi chúng ta trốn khỏi nơi này!”
Gã thanh niên đó khủng hoảng hô vang: - “Đây là đại bản doanh của bọn nó, coi chừng có đồng bọn nghe thấy lại kéo đến đây đó anh!”
Gã này vừa nói xong, cửa ngục giam bật mở.
Bốn, năm tên mặc đồ trắng toàn thân ụp vào, ai ai cũng ngạc nhiên nhìn cảnh tượng bên trong căn phòng này. Sau đó, bọn chúng giận dữ nhìn chằm chằm Dương Húc Minh, thét lên: - “Mày là ai?”
Bọn chúng dồn dập bao vây Dương Húc Minh trong khi hắn hoàn toàn bối rối.
Gì thế... còn có đồng bọn ư?
Đây là căn cứ gì? Đại bản doanh là sao? Chẳng phải bên ngoài là hành lang sao? Đại bản cmn doanh là gì vậy trời? Đại bản doanh ở đâu ra?
Trong khi đó, mấy tên đồ trắng này chui ra từ đâu thế?
Dương Húc Minh đạp mạnh vào tên hành hùng đang quỳ dưới đất, nhặt dao giải phẫu lên rồi kéo đối phương lui về sau. Hắn kể dao vào cổ tên này.
- “Không ai được đến đây!” Dương Húc Minh quát vào bọn người xung quanh, nói: - “Đến nữa là tao giết nó!” Lưng hắn tựa vào bức tường lạnh lẽo phía sau.
Đó chính là vách tường bằng thép. Cả cái phòng giam này đều là thép đặc, hoàn toàn không có lối ra.
Khoan đã... Vách tường bằng thép ư?
Sau lưng hắn không phải là sân thượng à? Biến thành tường thép lúc nào vậy?
Dương Húc Minh hơi hoảng sợ.
Ngay lúc ấy, gã thanh niên bị trói trên giường hét thảm trong cơn tuyệt vọng: - “Xong rồi... chúng ta sẽ chết hêt! Đây đều là bọn sát nhân điên cuồng, bọn chúng không để tâm đến chết sống của con tin đâu!”
Vừa nói xong câu này, bọn áo trắng còn lại bắt đầu ra tay.
Bọn chúng tiến đến từ bốn phía, chính xác không hề để ý đến tánh mạng của con tin.
Thấy cảnh này, dường như có một phán đoán lóe lên trong đầu Dương Húc Minh.
Hắn tiện tay dùng dao cắt đứt cổ con tin, lúc máu tươi tràn ra, hắn chửi đổng gã thanh niên đang bị trói trên giường: - “Rốt cuộc mày là thứ gì?”
Dịch giả mới Vạn Cổ xin chào đại gia đình:)