Dịch: Âm Gian Tú Tràng
Nhóm dịch: Vô Sĩ
***
“OK, anh biết rồi.”
Nghe Ứng Tư Tuyết nói xong, Nhạc Chấn Đào trả lời: - “Anh đi trước đây, nhờ em chăm sóc cậu Minh nhé.”
- “Dạ!”
Ứng Tư Tuyết đứng dậy, tiễn anh ta đi về, - “Anh phải nhớ duy trì liên lạc nhé, thấy chuyện không ổn là phải chạy ngay. An toàn là số một nhé.”
Nhạc Chấn Đào cười nhẹ, - “Em yên tâm. Anh sợ nhất là cái chết, có gì bất thường là anh vọt liền.”
Cầm thiết bị và tờ giấy mà Ứng Tư Tuyết đưa, Nhạc Chấn Đào liền rời khỏi khách sạn.
Trên tờ giấy đó, có một cái địa chỉ.
Nhạc Chấn Đào biết khu vực đó. Nơi ấy là một khu phố cổ sát rìa nội thành Cửu Giang.
Theo cách nói dân dã, đó là khu vực nông thôn chưa được quy hoạch, còn được gọi là khu nhà lều.
Trong vùng đó, các con ngõ nhỏ vô cùng chật hẹp, nhà cửa thấp bé, mục nát. Dân cư nơi đây có mức sống được xếp vào loại thấp nhất trong cả cái thành phố này.
Nói cách khác, người dân sinh sống ở đây chính là những mảnh đời cơ cực nhất giữa tòa thành thị. Chẳng lẽ đây là nơi trú ngụ của Quỷ Diện ư?
Nhạc Chấn Đào cất tờ giấy vào, ngoắc một chiếc taxi, rồi biến mất tại góc đường.
Cùng lúc đó, Dương Húc Minh vừa ngáp dài, vừa thay đồ ngủ, nhảy lên giường đánh một giấc trong khách sạn.
Nhưng ngay khi hắn ngồi lên giường, một cơn gió lạnh u ám đột nhiên len lỏi qua căn phòng.
Cái cảm giác lạnh gáy khiến lòng người run rẩy kia vô cùng quen thuộc với bản thân hắn.
Dương Húc Minh đột ngột xoay người lại theo bản năng: “Ai đó?”
Đồng thời, tay hắn chụp lấy thanh Sát Phụ kiếm đang gác tại đầu giường. Trong thời điểm mất đi năng lực triệu hồi ngọn lửa quỷ như bây giờ, thanh kiếm này chính là vũ khí duy nhất của hắn.
Chỉ là, cơ thể của Dương Húc Minh đang trong trạng thái vô cùng suy yếu. Ngay khi hắn chụp lấy thanh đại kiếm, nhảy lên giường, thì hai chân run rây mất lực, té xuống mặt đất trong nháy mắt.
Mặt hắn úp xuống sàn phòng.
“Ặc!”
Hắn ngẩng đầu lên, mặt mày xám xịt. May thay, mặt đất trong phòng khách sạn có lót thảm nhung, nên mới không bị thương.
Trong khi đó, một bóng người màu trắng lẳng lặng xuất hiện nơi góc phòng.
Giữa ánh sáng âm u, cô ta cúi đầu thật tháp, ôm một quyển nhật ký trong lòng ngực, chẳng nói tiếng nào.
Dù cho Dương Húc Minh có té xuống nền đất, cô ta vững đứng im, không hề cữ động, cũng chẳng hé răng, tượng tự như một bức tượng vậy.
Dương Húc Minh ngồi bệch trên thảm, nghi hoặc, nhìn chằm chằm Tiểu Tư đang đứng tại nơi đó. Hắn chần chờ vài giây, rồi hỏi dò: - “Em sao thế, Tiểu Tư?”
Trong bóng tối, cô gái xinh đẹp kia vẫn im lặng, chẳng buồn lên tiếng, không muốn trả lời câu hỏi của Dương Húc Minh.
Dương Húc Minh nhìn cô ta, hơi lo lắng một chút.
Trong thời điểm hiện tại, có thể nói, Dương Húc Minh đang rơi vào trạng thái suy yếu nhất. Hắn không thể nào sử dụng năng lực lửa quỷ, trong khi Lý Tử từng kiềm chế Tiểu Tư cũng đã biến mất, trong khi bản thân hắn bị mất hết thể lực vì cô nàng Lý Tử kia.
Nếu hỏi rằng, khi nào dễ dàng giết Dương Húc Minh nhất? Câu trả lời chính là - ngay tại lúc này.
Hiện tại, nếu Tiểu Tư xông lên giết hắn, vậy chắc chắn Tiểu Tư có thể một mình chiếm hữu hắn vĩnh viễn. Do đó, Dương Húc Minh cực kỳ căng thẳng.
Hắn nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, không dám có bất cứ lơ là nào.
Dù gì đi nữa, sự thật chính là Tiểu Tư muốn giết hắn. Đã từng có tiền lệ, cô nàng này đã kết án xử quyết hắn trước đây, mà không phải chỉ một lần.
Thế là, Dương Húc Minh đứng cạnh giường, trừng mắt nhìn Tiểu Tư trong khi cô ấy không có bất cứ chuyện động nào khác.
Hai người đứng giằng co như thể hơn nửa ngày, cô bé trong bóng tối này cũng chẳng hề ra tay.
Tiểu Tư chỉ đơn giản là ôm cuốn nhật ký, cúi thấp đầu, yên lặng đứng đó, chẳng muốn gây ra bất cứ hành động nnào khác. Sự đối lập như thế kéo dài một hồi lâu.
Dương Húc Minh cảm thấy mình khó mà chịu đựng được bầu không khí này. Phải kéo căng tinh thần từng giây một để đề phòng tập kích, trong khi tình hình đã kéo dài thật lâu, cơ thể suy nhược của hắn gần như đang chịu đựng một tải trọng cực lớn đang đè lên.
Mười phút sau, Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu.
Hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, căng thẳng nhìn Tiểu Tư chằm chằm. Sau đó, hắn nhẹ nhàng lùi về sau một bước.
Ngay lúc ấy, Tiểu Tư đang nấp mình trong bóng tối kia đột ngột di chuyển.
Một cơn gió lạnh âm u lướt ngang qua căn phòng.
Dương Húc Minh ngẩn người ra, vì bóng dáng của Tiểu Tư đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
- “Đệt!”
Trong nháy mắt, hắn giật điếng người.
Thế nhưng mà, đòn tấn công trong dự đoán không hề trúng đích, chính xác hơn, là đòn tấn công ấy không hề xuất hiện.
Dương Húc Minh quay đầu, nhìn xung quanh, bèn nhận ra một bóng người đang đứng yên ắng tại đó.
Cô ấy cúi thấp đầu, dựa lưng vào cửa chính căn phòng, vừa lặng yên, không hề lên tiếng, giống như một pho tượng đá.
Thế nhưng, Dương Húc Minh nào dám xem cô ta là pho tượng, vẫn căng thẳng quan sát cô ấy liên tục.
Một lát sau, hắn mở miệng hỏi thăm lần thứ hai.
- “Tiểu Tư, em... Em tìm anh có việc gì không?” Sự im lặng lúc này còn đáng sợ hơn những giây phút vừa rồi.
Dương Húc Minh không thể nào xác định lý do khiến Tiểu Tư xuất hiện. Cô ta vẫn cứ thế, không chịu hành động. Cái thái độ này đáng sợ gấp ngàn lần so với việc cô ấy vừa hiện thân là lao đến giết ngay.
Sự giằng co y hệt ban nãy lại xảy ra.
Mãi tận vài phút sau, ngay khi Dương Húc Minh đã không thể kiên nhẫn nỗi, đang định bụng tìm cách trốn đi, thì tiếng chuông cửa vang lên. Song song với tiếng chuông ấy, là giọng nói lo lắng của Ứng Tư Tuyết.
- “Dương Húc Minh! Mở cửa nhanh lên! Quyển nhật ký của Tiểu Tư đâu mất rồi! Anh mở cửa nhanh lên!”
Vừa nghe âm thanh này, Tiểu Tư đang đứng chắn ngay cửa bỗng nghiêng đầu, tựa hồ đang muốn nhìn xuyên qua cánh cửa ấy.
Tiếng chuông cửa vẫn reo liên hồi.
Thậm chí, Ứng Tư Tuyết bắt đầu phá cửa.
Âm thanh “đùng đùng đùng” vang lên cực kỳ chói tai.
Tà áo trắng của Tiểu Tư tung bay phất phới.
Cô ấy quay đầu lại, gương mặt vô hồn, hai mắt nhìn chằm chằm Dương Húc Minh. Ngay khi hai người bốn mắt nhìn nhau, Dương Húc Minh trông thấy đôi mắt lạnh lùng, thờ thẫn kia chảy ra hai hàng lệ máu.
Hắn ngớ ngẫn, không hiểu mô tê gì cả.
Hắn cảm nhận ra được một nỗi bi thương đang lan tỏa. Hắn chẳng hiểu cảm giác của mình như thế nào, nhưng lồng ngực của hắn lại quặn đau, khiến con mắt cua hắn cũng cảm thấy cay nồng.
Sau đó, Tiểu Tư biến mất.
Cô gái trong tà váy trắng tinh khôi, ôm quyển nhật ký trong ngực kia... cứ thế mà biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
Tiểu Tư hoàn toàn biến mất khỏi căn phòng này.
Khi đến chẳng thấy hình, khi đi chẳng thấy bóng.
Hắn chỉ còn nghe thấy mỗi tiếng thét lo lắng của Ứng Tư Tuyết ngoài cửa, và tiếng chuông phòng vang lên dồn dập hơn.
Hắn cũng sợ Ứng Tư Tuyết không kiên nhẫn nổi, đánh nát cửa phòng thì nguy to, bèn lao vội đến, mở cửa ra.
Ngay khi hai người đối mặt, Ứng Tư Tuyết thở phào nhẹ nhõm: “Sao lâu như vậy mà không trả lời? Em còn tưởng anh bị Tiểu Tư bắt đi rồi chứ!”
Quyển nhật ký vốn được cất bên phòng Ứng Tư Tuyết. Dù sao thì Dương Húc Minh cũng khuyết thiếu năng lực tự bảo vệ trong thời điểm hiện tại, nên cô ấy luôn lo lắng Dương Húc Minh sẽ bị Tiểu Tư đánh lén lúc đêm về.
Xem ra, có lẽ do Ứng Tư Tuyết nhận ra quyển nhật ký của Tiểu Tư biến mất, sợ Dương Húc Minh gặp nguy hiểm nên chạy vội sang đây.
Mà đúng vậy, nhờ cô ấy gõ cửa phòng, mới làm cho Tiểu Tư biến mất.
Thế nhưng mà, chẳng biết có phải ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy Tiểu Tư có vẻ khác khác so với trạng thái của cô ấy trước kia.
Một cảm giác không tên xuất hiện, hắn cứ nghĩ rằng, Tiểu Tư ở thời điểm hiện tại chắc chắn sẽ không giết hắn.