Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 489: Chương 489: Ứng Tư Tuyết lo lắng




Dịch: Thập Dạ

Nhóm dịch: Vô Sĩ

- “Này... Dương đại sư! Sao em có cảm giác hôm nay anh có vẻ bất an thế nào ấy nhỉ?”

Trong phòng ăn, ba người ngồi đó, vị trí vẫn như cũ.

Dương Húc Minh đang ngẩn người, nghe Ứng Tư Tuyết hỏi hắn giật mình nhìn lại: “Em vừa nói gì?”

Ứng Tư Tuyết và Nhạc Chấn Đào bốn mắt nhìn nhau, đều thấy được sự lo lắng trên nét mặt đối phương.

- “...Không có chuyện gì, anh vẫn bình thường” Dương Húc Minh miễn cưỡng nở nụ cười trấn an, nhưng sắc mặt hắn tái nhợt.

- “Mọi người không cần phải lo lắng, khi nãy chỉ suy nghĩ lan man có chút thất thần mà thôi, anh cảm thấy trạng thái tinh thần hôm nay đã tốt hơn hôm qua rất nhiều rồi.”

Mặt hắn trắng bệch như sáp nến, bàn tay cầm đũa còn có chút run rẩy, thậm chí chính Dương Húc Minh cũng tự nhận ra tình trạng của mình tệ như thế nào. Đã bộ dạng như vậy, mọi người đều thấy lời nói của hắn không đáng tin chút nào.

Ứng Tư Tuyết lắc đầu thở dài nói, vậy anh mau chóng ăn xong rồi về phòng ngủ một chút, tranh thủ nghỉ ngơi, có việc gì cần hỗ trợ thì gọi, cô và Nhạc Chấn Đào sẽ đi làm giúp hắn.

Dương Húc Minh cười cười: “Không sao, mọi người lo lắng quá rồi. Anh lại cảm thấy trạng thái tinh thần của mình đang chuyển biến tốt, không còn cảm giác đau lưng nhức mỏi, cũng không có mệt mỏi rã rời giống như ngày hôm qua.”

- “Nói tới chuyện chính, chúng ta đã bám trụ ở khách sạn hai ngày, vẫn chưa điều tra ra chút manh mối nào của Quỷ Diện sao?”

Dương Húc Minh rất quan tâm đến chuyện này.

Ứng Tư Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu, hiện tại tình hình vẫn chưa có gì tiến triển, có khả năng còn phải chờ đợi thêm một, hai ngày.

Cô nàng nói: “Khả năng cao là như vậy, nếu thật Quỷ Diện có năng lực truy tìm vị trí trú ẩn của chúng ta. Hiển nhiên đã sớm phát động tập kích, nhưng coi như là như thế, cũng chỉ có thể nói chúng ta tạm thời an toàn.”

- “Ngược lại tin tức của đối phương cũng không mò ra được, hiện tại việc duy nhất có thể làm là chờ đợi, chờ cho việc điều tra thân phận Quỷ Diện có kết quả, mới có thể hoạch định ra phương hướng hành động kế tiếp.”

- “Vậy được rồi” Dương Húc Minh thở dài nói: “Ăn xong anh về phòng ngủ một chút, nếu có gì thay đổi, lập tức gọi cho anh.”

- “Ừm, như vậy đi”

Ứng Tư Tuyết đưa mắt nhìn bóng lưng Dương Húc Minh rời đi, cô nói với theo: “Nghỉ ngơi thật tốt.”

Nhạc Chấn Đào cũng đứng lên, “Vậy anh cũng trở về phòng mình.”

Nhưng Ứng Tư Tuyết đưa tay cản hắn lại “Anh Nhạc, thong thả chờ một chút, em có chuyện muốn nhờ.”

Nhạc Chấn Đào nghe vậy ngẩn người, sau đó hắn im lặng ngồi xuống trở lại.

Trầm ngâm nhìn cô gái trước mặt, Nhạc Chấn Đào mở miệng hỏi: “Có chuyện gì?”

Ứng Tư Tuyết không trả lời ngay, cô quan sát phía cửa ra, sau khi chắc chắn Dương Húc Minh đã rời đi mới quay lại lên tiếng:

- “Đã tra được một số thông tin, Quỷ Diện họ Lưu, tên đầy đủ là Lưu Cúc, là con dâu của Nha Bà.

Lưu Cúc là tuy là dâu nhà này, nhưng cũng không phải là tự nguyện cưới gả, mà do vợ chồng lão Ngô, Nha Bà dùng tiền mua về cho con trai.

Nói chính xác là Lưu Cúc bị bọn buôn người lừa bán.”

- “Vốn dĩ bọn họ sinh sống ở thôn Liên Hương, nhưng năm ngoái cả nhà bỗng nhiên dời về nội thành Cửu Giang, từ dạo đó cũng cắt liên lạc, không duy trì lui tới với người quen thân thích ở nơi cũ.

Mà thông tin còn cho biết thêm, nam nhân nhà này hai người, đều đi làm công nơi xứ khác, không có ở tại Cửu Giang cùng Lưu Cúc và Nha Bà.

Nhưng với tin tức này em có điểm hoài nghi, muốn nhờ anh Nhạc đi dò la một chuyến. Xác định xem hai người nhà họ Ngô này thật sự đi làm xa hay là... đã chết?”

Ứng Tư Tuyết đưa cho Nhạc Chấn Đào một tờ giấy: “Đây là địa chỉ chỗ ở của Nha Bà và Quỷ Diện trong thành phố Cửu Giang, phiền anh đi kiểm tra một lần, giữ khoảng cách một chút, cẩn thận không nên tiếp cận quá gần, chỉ cần xác nhận được đối phương hiện còn lưu trú nơi này hay không là đủ.”

- “Nếu như Quỷ Diện còn lưu lại ở địa chỉ này, như vậy chúng ta sẽ cân nhắc thiết lập một cái cạm bẫy ám toán đối phương.” Ứng Tư Tuyết nói tiếp: “Chú ý an toàn, ưu tiên số một chính là ẩn nấp hành tung cho kỹ. Em đề nghị anh lựa chọn một địa điểm thích hợp quanh khu vực này, để cho chị nhà phát động năng lực, cải tạo không gian nơi đó thành lối vào thế giới ác mộng, biến nó thành chỗ tiến có thể công lui có thể thủ, sau đó mới tiến hành thăm dò quan sát. Như vậy cho dù Quỷ Diện cảm thấy mình đang bị thăm dò, anh vẫn có thể an toàn thoát thân.”

- “Với năng lực đặc thù của chị nhà, chuyện trinh sát này nhờ anh là thích hợp nhất.”

Nhạc Chấn Đào nhận lấy tờ giấy, “Hiểu rồi, anh lập tức xuất phát.”

- “Có điều vì sao em không nói những thông tin này với Dương huynh đệ? Hắn có vẻ đang rất lo lắng, chờ đợi có tin tức của Quỷ Diện a.”

Ứng Tư Tuyết nhìn thầy Nhạc, thở dài: “Trạng thái của anh ấy hiện rất tệ, nói những thông tin này chẳng những không giúp được gì, mà ngược lại còn khiến anh ấy thêm nóng ruột nóng gan, muốn nghỉ ngơi cũng không được.”

- “Hiện giờ chúng ta chỉ có thể tự thân vận động, tranh thủ thời gian thăm dò vị trí đối phương, nhìn xem liệu có cơ hội nào không, chơi chết nó.”

- “Nếu không hành động nhanh, đến khi cảnh sát vào cuộc điều tra, tình hình lập tức sẽ bất lợi, chúng ta sẽ khó lòng bí mật diệt trừ Quỷ Diện ngay dưới mũi của bọn họ.”

Nghe Ứng Tư Tuyết nói thế, Nhạc Chấn Đào ngẩn người, “Cảnh sát điều tra? Cụ thể là thế nào?”

Ứng Tư Tuyết cười khổ nói: “Anh Nhạc không theo dõi mục điểm tin buổi sáng sao? Trong hai ngày qua chúng ta ở trong khách sạn, Quỷ Diện đã ra tay diệt sạch cả bốn gia đình trong khu vực Cửu Giang này.”

- “Tất cả những gia đình này, đều có người trước kia từng tham dự vào chuyện bắt cóc, lừa bán phụ nữ và trẻ em.”

- “Toàn bộ già trẻ trên dưới đều không có ai may mắn thoát nạn, tất cả đều chết thảm, động tác gây án tàn bạo như vậy cùng với điểm trùng hợp từng tham gia buôn người của bốn nhà này, hung thủ nếu không phải là Quỷ Diện, em không nghĩ còn có người có thể làm được chuyện tương tự.”

- “Cửu Giang lần nữa phát sinh án mạng liên hoàn lớn như vậy, khẳng định cảnh sát đã huy động toàn bộ nhân lực, rất nhanh sẽ tìm ra tình tiết đáng ngờ, nhất định sẽ tra xét tất cả đối tượng đã từng có tiền án tiền sự mua bán người.

Song song với đó, danh sách bị hại sẽ sớm lọt vào tầm ngắm của họ. Thời đại này, nếu như cảnh sát không chú ý đến thì còn có thể sử dụng vài tiểu xảo che mắt, giấu diếm mà phạm tội. Nhưng một khi bị cảnh sát nhìn chằm chằm, vậy camera đầy đường sẽ khiến cho Lưu Cúc không chỗ dung thân.”

- “Trước khi Quỷ Diện bị tầm mắt cảnh sát khoá chặt, chúng ta phải đem nó diệt trừ, nếu không, với tâm lý điên cuồng giết người trả thù của Quỷ Diện, nói không chừng sẽ phát sinh ra tiết mục người dị năng chiến đấu chống lại quân đội ngay trên đường phố.

Đến lúc đó thậm chí chúng ta có thể bị liên lụy, dù sao chúng ta cũng có cùng loại năng lực như đối phương.”

- “Cho nên tốt nhất là chúng ta kịp thời diệt trừ Quỷ Diện, trước khi sự tồn tại của kẻ này bị cảnh sát chú ý.”

Nghe Ứng Tư Tuyết phân tích như vậy, Nhạc Chấn Đào khẽ nhíu mày: “Tuy rằng người nuôi quỷ năng lực lợi hại, nhưng em thật sự cảm thấy, xử lý bọn chúng cần huy động đến lực lượng quân đội?”

Ứng Tư Tuyết trả lời: “Anh Nhạc có lẽ chưa tiếpx xúc qua tình huống tương tự, cho nên vẫn chưa rõ ràng lắm chuyện này.”

- “Người có năng lực của lệ quỷ, đối với ác ý phát ra từ kẻ khác cực kỳ nhạy cảm.”

- “Trên lý thuyết, có thể dùng súng ống để giết Quỷ Diện, nhưng đây cũng chỉ là lý thuyết mà thôi, muốn đối phó kẻ này, chỉ có thể trực diện tấn công.” Ứng Tư Tuyết cười khổ.

Nhạc Chấn Đào kinh ngạc nhìn.

- “Bắn tỉa cũng không có hiệu quả? Tuy rằng anh không hiểu gì về vũ khí nóng. Nhưng một tay bắn tỉa hẳn là có khả năng từ hơn ngàn mét ám sát mục tiêu đi? Chẳng lẽ Quỷ Diện cảm nhận được địch nhân xa như vậy? Đồng thời còn có thể phản kích?”

Ứng Tư Tuyết nhìn hắn thở dài: “Thật ra không chỉ mỗi Quỷ Diện có khả năng như vậy, ngay cả anh cũng có thể, hoặc là nói, chỉ cần người có được năng lực của lệ quỷ, đều có bản lãnh này.”

Nhạc Chấn Đào vẫn hoang mang: “Anh lợi hại như vậy sao? Cảm giác không giống lắm.”

- “Đó là bởi vì anh chưa bao giờ trải qua tình huống tương tự” Ứng Tư Tuyết cười nói: “Ngay cả em, cũng là vô tình phát hiện khả năng này mới đây thôi.”

- “Ồ, là như thế nào?” Nhạc Chấn Đào hiếu kỳ hỏi: “Cụ thể làm sao em phát hiện được?”

- “Anh nhớ hôm qua em có ra ngoài một chuyến không?” Ứng Tư Tuyết trả lời, “Em tìm Ứng Lỗi để bàn bạc chút việc, thời điểm đến đó vô tình tiếp xúc một người quen cũ, quan hệ song phương rất ác liệt, đôi bên chính là chỉ hận sao kẻ kia không chết quách đi cho rồi.

Lúc vừa đến cổng, tuy không nhìn thấy người đó, nhưng khi đi lên thềm bậc thang em cảm nhận rất rõ ràng một cỗ địch ý sắc bén xoáy thẳng vào mình, cơ hồ khiến em nhoi nhói, mà phương hướng phát ra là từ một cánh cửa sổ phía trên tầng hai.

Ngước nhìn lên bằng mắt thường thì không cách nào thấy được người kia là ai.

Lúc gặp Ứng Lỗi em có hỏi, được biết kẻ đứng phía sau cánh cửa sổ kia là cừu nhân của mình trong gia tộc.”

Ứng Tư Tuyết nói: “Trước thời điểm đó, em căn bản không biết mình có loại năng lực nhạy cảm với địch ý của đối phương như vậy. Khoảng cách xa như thế vẫn cảm nhận được rõ mồn một.”

- “Xong việc rời đi, em cố ý không bắt taxi mà đi bộ trở về. Mặc dù không hề quay đầu lại, nhưng vẫn cảm nhận được cỗ địch ý sắc bén này đang chằm chằm khoá chặt vào mình, thẳng đến hơn ngàn mét vẫn có thể nhận ra sự tồn tại của nó.

Cho đến khi đi khuất sau một góc đường, kẻ kia không còn theo dõi được nữa, cỗ địch ý này mới biến mất.”

Ứng Tư Tuyết nói: “Em có thể khẳng định, đây tuyệt đối không phải là năng lực của “Hư giả thế giới”, em hiểu rất rõ ràng năng lực của nó, chắc chắn không có hiệu quả này.”

- “Dù sao thì sức mạnh của lệ quỷ cũng là từ tập hợp chuỗi tinh thần oán hận, đối với dạng tâm ý tiêu cực nhằm vào chính mình, nhạy cảm cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Chỉ là... nói như vậy thì cảnh sát muốn đối phó Quỷ Diện, sẽ gặp nguy hiểm hơn chúng ta tưởng tượng nhiều. Xung đột chính diện, cảnh sát trang bị súng ống thông thường cần phải chết bao nhiêu mới tóm được kẻ này?”

Nhạc Chấn Đào chần chờ một lát, sau đó lắc đầu: “Anh không rõ..”

Ứng Tư Tuyết thở dài nói: “Nếu đổi lại là chính em, trong địa hình thành phố, coi như một ngàn tay cảnh sát bố ráp cũng không tổn thương em được một cọng tóc.”

Nhạc Chấn Đào sửng sốt há to miệng: “Cái này... có chút phóng đại đi?”

Ứng Tư Tuyết lắc đầu: “Không có gì phóng đại cả, hoàn toàn không. Chỉ cần người có chút đầu óc, tận dụng địa hình phức tạp trong thành thị cộng với dòng người đông đúc làm lá chắn, coi như Quỷ Diện giết đến máu chảy thành sông, cảnh sát cũng rất khó đắc thủ.”

- “Mà lại... đây là trong trường hợp năng lực Quỷ Diện còn chưa rõ ràng, tất cả chỉ là phỏng đoán.”

- “Nếu đổi lại là Lý Tử ra trận, không cần dùng người qua đường yểm hộ, chỉ cần đem năng lực của chị ấy mở ra hoàn toàn, trong phạm vi bán kính năm trăm mét sẽ trở thành khu vực tử vong, không cách nào vượt qua được.

Mà đây cũng chỉ là ước đoán dựa trên quan sát hiện tại, chúng ta còn chưa biết rõ cái bóng của chị ấy giới hạn tối đa là bao nhiêu, nói không chừng còn vươt xa khoảng cách năm trăm mét.

Cường đại như Lý Tử, vậy mà còn bị Quỷ Diện dễ dàng đánh bại.”

- “Quỷ Diện nắm trong tay bí kíp cản thi của Dương gia, nghiên cứu qua nhiều năm như vậy, hiểu biết về lệ quỷ cùng sự nguy hiểm của kẻ này, tuyệt đối khó có thể tưởng tượng.”

- “Hiện tại đối phương còn tự khống chế, chưa triệt để điên cuồng, cho nên vẫn chỉ chuyên môn đi diệt sát những đối tượng, tổ chức bắt cóc, mua bán người mà thôi.”

- “Một khi bị cảnh sát dồn ép, lâm vào đường cùng, chính thức trở mặt xung đột với cơ quan công quyền, vậy hậu quả rất đáng sợ.”

Ứng Tư Tuyết cười khổ kết luận: “Tình huống náo loạn lớn như vậy, dẫn đến quân đội xuất động thu thập tàn cuộc, vậy mới thật là xong đời, tất cả mọi người sẽ phát hiện thì ra... lệ quỷ thật sự tồn tại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.