Dịch: VoMenh
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Thế nhưng, sự quyết tâm đó không thể nào ngăn cản quá trình lão hóa. Dù gã có thành kính và kiên định đến thế nào đi chăng nữa, thì tuổi tác của gã vẫn tăng dần đi kèm với thân thể càng ngày càng già nua.
Dần dần, gã không đủ sức để vác củi đi bán ở thị trấn nữa.
Gã thậm chí còn không thể đi gieo trồng tại ruộng ngô bên ngoài ngôi miếu. Cuối cùng, gã dùng tiền để thuê người về làm.
Lúc đi đứng hằng ngày, gã bắt đầu thấy mệt mỏi, thường xuyên thở dốc. Trong khi những người đồng trang lứa còn có thể ra đồng làm việc, gã lại bị xuống sức rất nhanh, sau đó còn bị ho ra máu.
Bên cạnh đó, gã còn hay bị nhức mỏi khi đêm về, lại thêm chứng bệnh đau tim, mỗi lần bị hành là có cảm giác như ngàn dao đâm chém.
Tăng nhân này hiểu rõ, đó là bệnh chứ không phải tuổi già. Căn bệnh này rất nặng. Theo kiến thức về thảo dược vốn có, gã biết rằng không có cách nào chữa trị thứ này.
Nhưng mà, đối mặt với căn bệnh hiểm nghèo này, gã cũng không màng chạy chữa.
Vì gã biết, đây là đại nạn mà Đức Phật đã từng nhắc qua.
Thậm chí, tăng nhân này còn có vẻ sung sướng.
Điều này chứng tỏ lòng thành kính của gã đã làm Phật Tổ cảm động, không lâu sau gã liền vãng sinh về miền cực lạc rồi.
Tăng nhân bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị hậu sự.
Gã lục lại những quyển kinh cũ kỹ do sư phụ để lại, tìm ra pháp môn tu luyện cho bước cuối cùng này.
Gã quyết định ngồi thiền trong vạc.
Có lẽ biện pháp đó có thể giúp gã siêu thoát. Gã định tu thành Nhục thân Phật, từ đó có thể chân chính vãng sinh miền cực lạc.
Gã luôn tin rằng, lòng thành kính bấy lâu của gã có thể chỉ đường dẫn lối cho gã đến tịnh thổ.
Gã bèn bắt tay vào chuẩn bị mọi thứ, dùng tấm thân tàn của mình tất tả ngược xui.
Gã biết rằng mình không còn nhiều thời gian, cũng may là quá trình chuẩn bị cho pháp môn thiền tọa trong vạc lớn cũng không quá phức tạp.
Gã nhanh chóng hoàn tất hết thảy, sau đó một mình vào ngồi vào trong một cái vạc to lớn. Tiếp đó, gã cũng đóng luôn nắp vạc lại.
Do chỉ có một thân một mình, nên gã chưa từng nghĩ rằng mình sẽ leo đi ra. Trong bóng tối, gã mặc niệm lại tất cả các bộ chân kinh mà gã từng học qua trong đời.
Cái đói xâm chiếm gã từng bước; thế nhưng gã cũng không hề sợ hãi. Nội tâm của vị thầy tu này vô cùng an bình.
Gã vững tin mình có thể ngồi vững cho đến khi tọa hóa.
Không may thay, trong quá trình thiền tịnh, thân thể gã càng lúc càng đau đớn.
Sự thống khổ vì triệu chứng của tật bệnh liên tục xé nát tinh thần và ý chí của gã.
Cảm giác đói bụng cùng với nỗi đau đớn xác thịt làm tinh thần gã ta càng lúc càng hỗn loạn.
Gã vừa đói, vừa đau, lại ngồi một mình trong chiếc vạc đen kịt, xung quanh chỉ toàn là bóng tối.
Trong hơi thở, gã chỉ ngửi được toàn là mùi vôi gay mũi.
Trong khung cảnh cô tịch, tối đen quỷ dị thế này, theo thời gian trôi qua, một nỗi kinh hoàng và sợ hãi không tên bắt đầu xuất hiện, nhắm nuốt vị thầy tu từng phút giây.
Ta làm như vậy, liệu có thể thành Phật ư?
Ta niệm tụng Phật pháp mỗi ngày trong màn đêm, thờ cúng Phật Tổ, liệu có thể tu thành chính quả sao?
Trong thiên hạ này, số lượng tăng lữ nhiều không đếm xuể, chẳng lẽ mỗi người trong bọn họ đều có thể thành Phật à?
Thậm chí, một ý nghĩ vô cùng kinh khủng, đại nghịch bất đạo chớm nở trong tâm thức vị thầy tu:
Phật Tổ có tồn tại hay không?
Tâm thức của vị sư thầy này cuối cùng đã loạn. Gã liền hốt hoảng kết Trí Quyền Ấn nhằm bình tĩnh lại nội tâm, cầu Phật từ bi chỉ đường dẫn lối.
Nhưng dù có kết thành thủ ấn, tâm tình của gã cũng không thể nào bình tĩnh được nữa; ngược lại, trái tim của gã còn cảm thấy thống khổ hơn, đau đớn hơn.
Cuối cùng, gã ta qua đời.
Người đàn ông này rốt cục có thể thoát khỏi nỗi đau đớn, rời xa trần thế.
Thế nhưng, sự tra tấn điên cuồng liền giáng lâm sau khi vị sư thầy này vừa chết đi. gã ta chẳng những không vãng sinh nơi cực lạc, mà lại trở thành một đồ vật kinh khủng, nhơ nhuốc trôi nổi giữa nhân gian. Đó chính là Lệ quỷ...
...
Dương Húc Minh từ từ mở mắt ra.
Hắn phát hiện mình đang đứng trong hang núi đen kịt. Từng cơn gió lạnh luồn qua cửa hang, quét ngang người hắn, tạo ra cảm giác rét buốt tận xương.
Bên người hắn, Ứng Tư Tuyết đang cầm ngọn nến trong tay, trên mặt là vẻ ngạc nhiên cùng cực.
Hiển nhiên, Ứng Tư Tuyết cũng vừa tỉnh lại như hắn.
Cả hai đều bất ngờ ngắm nhìn hoàn cảnh bốn phía.
- “Chúng ta ra rồi ư?”
Ứng Tư Tuyết khẩn trương nhìn xung quanh, thấp giọng hỏi.
Dương Húc Minh im lặng vài giây rồi gật đầu. Hắn nhìn về phía tảng đá to phía trước. Tại đó, một bóng đen âm thầm ngồi yên lặng trên tảng đá.
Không thể thấy rõ hình dáng của bóng đen kia, thế nhưng trông vào tạo hình tranh tối tranh sáng, cái bóng đen đó na ná như một vị sư thầy từ bi đang ngồi thiền nhập định.
Ngay lúc Dương Húc Minh nhìn thấy, bóng đen đó bèn mở miệng nói:
- “Bụi về với bụi, đất về với đất... Ta lừa mình dối người, cuối cùng lại tự đẩy mình vào Vô Gian Địa Ngục kinh khủng cùng cực mà thôi.”
Bóng đen thì thầm:
- “Đáng lý ra ta nên sớm tỉnh ngộ...Hai mươi năm trước, Lưu Sinh từng đến đây. Ông ấy không có siêu độ ta hoàn toàn. Ông ấy nói ta có thể tự thân tỉnh ngộ, bèn cho một cơ hội tự siêu độ chính mình... Nhưng ta đã làm ông ấy thất vọng.
Chẳng những ta không thể hoàn toàn tỉnh ngộ, mà lại trầm luân trong cái thế giới hư ảo kia.
Ta đã phụ lòng tin của ông ấy.”
Bóng đen bình tĩnh nhìn Dương Húc Minh, nói:
- “Hiện tại là lúc kết thúc tất cả mọi thứ. Anh bạn trẻ, động thủ đi. Ta sẽ không phản kháng.”
Lời nói của bóng đen ấy làm Dương Húc Minh giật mình.
- “Hai mươi năm trước ư? Lưu Sinh? Ông biết chú Sinh à?”
Bóng đen im lặng mấy giây rồi trả lời:
- “Đúng vậy... Hai mươi năm trước, Lưu Sinh xuất hiện, ngăn ta lạm sát kẻ vô tội, muốn giúp ta không phạm vào tội nghiệt sâu nặng nữa.
Cũng chính là ông ấy đưa ta vào bên trong cái thế giới hư ảo kia, để ta có thể tự siêu độ bản thân mình.
Cậu chính là người kế nhiệm của ông ấy mà... Chẳng lẽ không phải ông ấy bảo cậu đến đây sao?”
Khóe miệng Dương Húc Minh giật nhẹ, nói:
- “Là một quyển sách bảo tôi tới...”
Dương Húc Minh gật nhẹ đầu, nhưng rồi nói luôn:
- “Bất quá ta không phải là Người dẫn đường.”
Bóng đen im lặng hồi lâu, nói:
- “Nếu như vậy... cậu cứ thôn phệ ta đi.
Nếu cậu không phải là Người dẫn đường, vậy cậu không thể nào đưa ta vào trong Huyết Hà rồi. Thế nhưng quyển nhật ký trên người của cậu hình như có thể thôn phệ ác quỷ?
Nuốt ta vào đi, để ta có thể biến mất hoàn toàn. Đây là kết cuộc mà ta sớm phải đối mặt.
Bên cạnh đó, xin cậu ra tay nhanh lên vì ta khó có thể duy trì sự thanh tỉnh này lâu hơn được nữa.”
Bóng đen run rẩy, tựa như đang liều mạng áp chế một thứ gì đó. Tiếng nói của nó cũng trở nên khàn khàn khó nghe.
- “Ta không muốn...”
Thấy tình trạng này, Dương Húc Minh cũng không thể trì hoãn lâu hơn được nữa.
Dù hắn có nhiều vấn đề muốn hỏi, muốn cùng tán gẫu với bóng đen này về chuyện của chú Sinh, nhưng hắn nhận ra thời gian không còn nhiều nữa.
Dương Húc Minh quyết đoán ném quyển nhật ký của Tiểu Tư ra, rồi hô lớn tên cô gái.
Một đôi tay quỷ nhợt nhạt thò ra, sau đó tóm gọn đối phương vào trong.
Bóng đen đó cũng đã giữ lời, không hề phản kháng hay giãy dụa.
Thấy cảnh này, Dương Húc Minh cũng an tâm một chút, mọi chuyện đã chấm dứt rồi.
Ứng Tư Tuyết nháy mắt, thấp giọng hỏi:
- “Xong rồi hả anh?”
Dương Húc Minh quay lại mỉm cười, mặt mày hớn hở.
Sau đó, có tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Ngồi đây bên em trong màn đêm, nhẹ nhàng mái tóc em kề vai, rồi vì sao kia âm thầm hát, người ơi có nhớ anh nhiều không?...”
Nhạc chuông đột ngột vang lên làm vẻ mặt của Dương Húc Minh bỗng chốc cứng đờ.
Giờ này ai lại gọi điện thoại cho hắn? Hắn vừa sợ sệt vừa lấy điện thoại di động ra, phát hiện cũng không phải là cuộc gọi đến mà là tin nhắn đến.
Tay hắn run mạnh, suýt nữa làm rơi luôn điện thoại.
Ứng Tư Tuyết đứng bên cạnh, thấy thế bèn ngạc nhiên hỏi:
- “Gì vậy? Ai nhắn tin cho anh đó?”
Dương Húc Minh vội giật mình, trừng mắt nhìn cô, làm động tác bảo cô nàng im lặng một chút, đừng phát ngôn linh tinh.
Ngộ nhỡ Lý Tử nghe được tiếng nói của cô gái này thì biết phải làm sao?
Dương Húc Minh thấy Ứng Tư Tuyết vừa ngạc nhiên vừa dùng tay che miệng, bèn yên lòng, thở dài một hơi. Sau đó, hắn lấy lại bình tĩnh, nhấn nút mở tin nhắn.
Đúng như dự đoán, đó chính là tin nhắn của Lý Tử. Hơn nữa, điện thoại của Dương Húc Minh nhận chẳng những một tin, mà là một vài tin đến từ các khung thời gian khác nhau.
Có lẽ do lúc đang ở bên trong thế giới hư ảo kia không có tín hiệu, nên giờ ra ngoài, tin nhắn mới liên tục chạy về.
Dương Húc Minh nhấn mở mẩu tin đầu tiên:
- “Anh giết bà ta à?”
Hắn sững sờ hai giây, bèn hiểu ra đây là ám chỉ bà cô của Lý Tử.
Điều này đại diện cho điềm lành hay điềm dữ đây?
Dương Húc Minh lại mở tin nhắn thứ hai, nội dung chỉ là:
- “Tại sao anh lại giết bà ta?”
Đọc hết dòng này, Dương Húc Minh chần chờ.
Hai tin nhắn chỉ hơn kém nhau vài phút. Chẳng lẽ cô ấy không biết lý do vì sao mình giết bà ta à?
Dương Húc Minh nhớ rõ hắn luôn báo cáo rõ ràng mỗi khi ra khỏi nhà. Hay là, cô ấy không muốn Dương Húc Minh giết chết mụ Trành quỷ này? Cô ấy muốn tra tấn bà ta tiếp tục hay sao?
Hoặc là, cô ấy nghĩ Dương Húc Minh đang lo chuyện bao đồng?
Dương Húc Minh ấn mở tin nhắn thứ ba, cũng là một mẩu tin ngắn ngủn cuối cùng, cách tin nhắn thứ hai đúng một phút.
- “Nhanh chóng về nhà.”
Rất đơn giản.
Đơn giản là thế nhưng lại khiến Dương Húc Minh vô cùng gấp gáp. Từ lúc tin nhắn này gửi đến hiện tại đã là nửa tiếng hơn.
What the hell... tại thế giới hư ảo kia thời gian lại trôi qua lâu như vậy?
Dương Húc Minh vội vàng nói với Ứng Tư Tuyết,
- “Đi mau đi mau, chở anh về nhà nhanh lên!”
Không chờ Ứng Tư Tuyết phản ứng, Dương Húc Minh liền vọt tới nhặt lên quyển nhật ký của Tiểu Tư, sau đó trở về nắm tay Ứng Tư Tuyết chạy thật lẹ:
- “Giờ mà không về lẹ là bạn gái anh giết tới nơi này đấy!!!”
- “Anh... anh đoán xem có khi chị ấy đã đến rồi không?